Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện

Chương 12: Hôn tôi (2)




Cô khẩn trương. Tuy buổi tối hôm trước cô có chút mơ hồ, nhưng lực lượng đáng sợ lại mạnh mẽ này cô vẫn nhớ rõ.

Thở hổn hển một tiếng, cô bỗng dưng bắt lấy ngón tay anh, không cho anh tiếp tục……

Đường Dục nhìn cô một cái, đôi mắt cô như sương mù mờ mịt, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, lại tội nghiệp.

Rõ ràng là chống cự, nhưng cuối cùng cô vẫn có điểm cố kỵ. Cô bắt lấy tay anh nhưng lại không dám mạnh mẽ ép buộc rời đi, ngược lại còn bị anh bắt được, cầm tay nhỏ của cô phóng túng trêu đùa……

Cho đến khi cô nhẹ nhàng thở gấp dựa vào vai anh, hơi thở gấp gáp, tóc rơi tán loạn trên vai trắng nhỏ, cũng quấn lên người anh……

Hai người nằm nghiêng như vậy, thật sự không ra sao.

Bùi Thất Thất cắn môi, đưa mắt nhìn anh, âm thanh hơi nhỏ: “Có thể để…… lần sau được không?”

Cổ áo tắm của Đường Dục mở rộng, cô và anh dường như không có trở ngại mà dán lên nhau, cô có thể cảm nhận được chỗ đó của đàn ông dựng lên vào buổi sáng……

Giống như là gấp không chờ nổi!

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên giống như có thể nhỏ ra máu……

Anh vây cô trong lồng ngực, không buông cô ra, nhưng cũng không tiến thêm một bước. Anh chỉ nâng nhẹ cằm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về môi cô: “Đêm đó, không phải em rất lớn mật sao?”

Bùi Thất Thất không dám nói đó là vì bản thân bị hạ thuốc…… Cô chỉ run rẩy thân thể, không tiếng động cầu xin anh.

Cô còn đau, không thể thừa nhận anh một lần nữa, thậm chí là vài lần.

Được anh ôm lấy như bây giờ, cô cũng có thể cảm nhận được ranh giới sức lực giữa nam và nữ rõ ràng đến cỡ nào, làm cô không khỏi sợ hãi.

Đường Dục cũng không phải là một tên đàn ông tham hoan, hơn nữa mấy năm nay anh đã sớm thành thói quen, ngay cả việc dùng tay mình tự giải quyết cũng rất ít khi xảy ra.

Bây giờ cô cầu anh như thế, ngoại trừ cảm thấy cô có vài phần như nhược động lòng người ra, ngược lại, anh cũng có vài phần lạc thú……

Anh buông lỏng tay, để cô rời khỏi lòng mình. Anh nhắm mắt yên lặng bình ổn thân thể một lát mới đứng dậy.

Ngoài lí do cô cầu xin, hôm nay anh cũng xác thật có hơi bận, buổi sáng anh phải tham dự một  rất quan trọng.

Quần áo của Bùi Thất Thất bị xé thành hai nửa, cô nhìn xung quanh, không biết phải làm thế nào mới tốt. Đường Dục đi thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa mở miệng nói: “Lát nữa Thanh Thành sẽ mang quần áo đến đây.”

Thanh Thành?

Là người đàn ông tối hôm qua sao?

Cô không hỏi, ôm lấy chăn…… mà lúc anh tắm rửa, cô chỉ có thể phát ngốc trong chốc lát.

Đường Dục chỉ quấn một cái khăn tắm bước ra, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái.

Bùi Thất Thất lập tức ngồi thẳng, muốn xuống giường như lại không dám.

Anh không bảo cô phục vụ. Anh chậm rãi tự mình lau khô tóc, tùy tay kéo xuống, khăn tắm bên hông liền biến mất……

Bùi Thất Thất đầu tiên mở to hai mắt, sau đó lập tức dùng tay che mắt lại, không dám nhìn anh.

Đường Dục vốn dĩ đã sớm bình tĩnh lại, lúc này lại bị trêu chọc hơi cứng lên.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền đi tới, hơi khom lưng, ghé vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn đến kỳ lạ: “Sau này sẽ thành thói quen!”

Khi anh nói chuyện, kèm theo một chút hơi nóng, phun lên tai mềm nhỏ của cô, Bùi Thất Thất run một chút.

Đường Dục không tiếng động thưởng thức bộ dạng đỏ mặt của cô một lúc. Anh không có thời gian làm khó xử cô, liền đứng dậy đi phòng quần áo thay đồ.

Anh mặc xong quần áo, ngược lại Mạnh Thanh Thành cũng tới, thuận tay thay cô mang một bộ quần áo đến đây.

Đường Dục cầm quần áo đặt trước mặt cô, cũng không có ý định lập tức rời đi, đứng ở một bên.

Cô không dám bảo anh tránh đi, tay cô dường như run rẩy cầm lấy quần áo, thật vất vả mới mặc xong.

Cô ngẩng đầu, dáng vẻ cô lọt vào trong mắt anh.

“Thanh Thành sẽ đưa em đến chung cư, chuyện khác…… lần sau gặp rồi nói!” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đi ra cửa.