Lộ Khiết không hề biết tới thân phận và địa vị của Tư Cảnh Nam lớn ra sao? Phải nói đúng hơn là cô không bận tâm.
Trong thế giới ngầm, không ai là không biết tới cái tên Tư Cảnh Nam.
Anh là một con người vô tình, tàn nhẫn, động tới anh xem như tự bước vào cánh cửa của Quỷ Môn Quan.
Tuy tuổi tác của anh còn rất trẻ nhưng quyền lực nắm trong tay vô cùng lớn.
Anh là người đứng đầu băng nhóm xã hội đen Hắc Mộc Vu\-băng nhóm từng gây tên tuổi trong giới hắc đạo.
Người anh em tốt nhất của anh là Bạch Doanh Thần\-người nắm quyền lực tuyệt đối ở Trung Đông.
Ở Hắc Mộc Vu, mọi người thường hay gọi anh là lão nhị hay Bạch đại ca.
Từ lúc bước chân vào giới hắc đạo, Bạch Doanh Thần giúp Tư Cảnh Nam thôn tính nhiều địa bàn, hành động xuất quỷ nhập thần, khiến mọi người đều há hốc mồm bái phục.
Ngoài ra, Tư Cảnh Nam còn là người nắm quyền nhiều công ty lớn, trong đó tập đoàn Tư Nam là nơi điều hành chính.
Trong giới thượng lưu, mọi đối tác gặp anh cũng phải cung kính năm đến bảy phần.
Nhắc đến Tư Cảnh Nam, thì không thể thiếu kẻ thù lớn nhất không đội trời chung với anh\-Hàn Dương Phong.
Tuy bề ngoài nước sông không phạm nước giếng, đất ai nấy sống, không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của nhau, nhưng bên trong hai người họ vẫn luôn ngầm đối đầu lẫn nhau.
Được Tư Cảnh Nam xem là kẻ địch đối đầu lớn nhất thì chắc chắn Hàn Dương Phong không phải thuộc dạng tầm thường, hay dễ đối phó.
Trong giới hắc đạo Hàn Dương Phong được biết đến là thủ lĩnh của băng nhóm xã hội đen mang tên Hàn Long Bang\-băng nhóm đứng đầu Ma Cao và Hồng Kông, phía sau anh ta là Lâm Khương, mọi người thường hay gọi ông ta là Lão Lâm.
Ông ta đứng trong giới hắc đạo gần bốn mươi năm nhưng chỉ hận một nỗi, Lão Lâm sống trong giới giang hồ lâu như vậy, mà thế lực của Tư Cảnh Nam lớn đến nổi khiến ông ta cũng phải chau mày, nhăn mặt.
.....
Trong phòng ngủ của Lộ Khiết, Tư Cảnh Nam im lặng một hồi rồi sau đó quay sang nhìn Tân Trạch:"Cậu có thấy cô ấy rất xinh đẹp không?"
Đây....có phải là lão đại mà anh từng biết không? Tân Trạch ngơ ngác vài giây sau đó nhanh chóng đáp:"Quả thật rất đẹp!" Tân Trạch gãi đầu cười cười, anh thiết nghĩ:"Lão đại khen phụ nữ sao?"
Ở với Tư Cảnh Nam lâu như vậy mà Tân Trạch vẫn không theo kịp suy nghĩ của anh.
Lúc thì nắng lúc thì mưa, đúng là thất thường.
Cũng như bây giờ đây, anh ấy khen phụ nữ.
Tân Trạch phải công nhận một điều rằng, Lộ Khiết cô rất đẹp, nhưng người đẹp hơn cô không phải Tư Cảnh Nam chưa từng gặp qua, nhưng anh chưa bao giờ thấy Tư Cảnh Nam nói chuyện với đám phụ nữ ấy, ngay cả liếc cũng chả thèm huống chi là nói.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại nổi hứng như vậy, chắc không phải là thích cô ấy rồi chứ? Không! Không bao giờ.
Tân Trạch ngồi thẫn thờ,suy nghĩ sau đó lắc lắc đầu.
Thấy vậy, Tư Cảnh Nam hắng giọng lên tiếng:"Cậu nghĩ gì đấy?"
Tân Trạch giật cả mình, anh nhìn Tư Cảnh Nam, lắc đầu:"Không có, không có gì?"
Tư Cảnh Nam đột nhiên nghiêm túc, hất cằm nói với Tân Trạch:"Gọi cho Bạch Doanh Thần tới đây đón tôi, chúng ta không thể ở đây lâu."
Vừa dứt câu, Tân Trạch lập tức lấy điện thoại ra nhấn số gọi đến cho Bạch Doanh Thần.
Vài phút sau, nhận được cuộc gọi từ Tân Trạch, Bạch Doanh Thần lập tức cho người xử lý bọn người sát thủ đã truy đuổi Tư Cảnh Nam, sau đó anh trực tiếp lái xe đến địa điểm mà Tân Trạch đã nói.
Bạch Doanh Thần cùng một đám đàn em đứng trước cửa nhà của Lộ Khiết, anh nhấc máy gọi cho Tân Trạch:"Đưa cậu ấy ra đây!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tân Trạch liền dìu Tư Cảnh Nam đứng dậy rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khí sắc anh lúc bày đã ổn nên tự đi được không cần ai phải đỡ.
Bước ra khỏi căn nhà, Tư Cảnh Nam quay lại nhìn ngắm, anh thầm suy nghĩ:"Lộ Khiết, tôi nhất định sẽ quay lại tìm em."
.....
Bạch Doanh Thần đưa Tư Cảnh Nam lên chiếc xe Rolls Royce Dawn của mình, anh lo lắng quay sang hỏi, giọng điệu như giống đang trách móc:
"Cậu cảm thấy thế nào rồi?"
"Không sao, tôi không dễ chết vậy đâu!" Tư Cảnh Nam thư giãn, ung dung đáp lại câu hỏi của Bạch Doanh Thần.
"Cũng mạnh miệng lắm đấy! Sao về nước mà không báo cho tôi biết?"
Tư Cảnh Nam nghiên đầu cười đùa:"Thì gặp chuyện đột xuất, với lại không chịu nổi Lạc Phi Vân nên về thôi!"
"Xì..." Bạch Doanh Thần khẽ xì một tiếng:"Tội nghiệp con bé.
Mà này, sau này cậu nhớ phải chú ý hơn một chút đấy."
Tư Cảnh Nam gật gật đầu.
Bạch Doanh Thần hứng thú lại tiếp tục hỏi:"Sao cậu lại ở trong nhà đó vậy?"
"Lúc đó tôi bị thương tình cờ được chủ nhà đó cứu."
"Cậu không làm cho người ta sợ đấy chứ?"
Tư Cảnh Nam khẽ lắc nhẹ đầu, miệng cười cười, lẩm bẩm:"Cô ấy mà cũng biết sợ sao?"
"Hả?" Nghe Tư Cảnh Nam thì thầm nói gì đó, Bạch Doanh Thần không nghe rõ, nên anh nhướn mày lên tiếng.
"Không có gì?"
......
Trở về căn biệt thự ở Hắc Mộc Vu, Bạch Doanh Thần không yên tâm nên anh đã gọi cho bác sĩ của nhà tới để kiểm tra cho Tư Cảnh Nam thêm lần nữa.
Mấy phút sau, bác sĩ Vương \- Vương Nguyên kiểm tra xong cho Tư Cảnh Nam, anh ta hài lòng nói:"Viên đạn được lấy ra kịp thời, tuy có hơi sâu nhưng đã được sát trùng cẩn thận nên sau này sẽ không để lại di chứng, cũng như không để lại sẹo.
Chắc người sơ cứu cũng là người hành y."
Tư Cảnh Nam gật đầu, miệng nhếch cười:"Phải, cô ấy là một bác sĩ!"
Cả Bạch Doanh Thần và Tân Trạch đều choáng ngộp trước biểu cảm này của Tư Cảnh Nam, Bạch Doanh Thần quay sang nhìn Tân Trạch, ngụ ý tò mò, nhưng chỉ thấy Tân Trạch nhún vai, lắc đầu.
"Lần đầu tiên nhìn thấy người chủ nhân của Hắc Mộc Vu lại có thái độ dị thường như vậy, chắc không phải là trúng tiếng sét ái tình như người ta nói rồi đấy chứ?" Tân Trạch sờ sờ cằm ngẫm nghĩ.
Xong việc, cả ba người họ đều rời khỏi phòng đó, để cho Tư Cảnh Nam nghỉ ngơi.
.....
Trong căn phòng nhỏ, Lộ Khiết đang nằm ngủ say, đột nhiên trên trán cô và khắp thân thể cô túa đầy mồ hôi, mi tâm giật giật, trong vô thức cô lại gọi: "Mẹ."
Cô đang gặp phải ác mộng.
Trong giấc mơ, cô mơ hồ nhìn thấy mẹ mình đang nằm bất động trên chiếc băng ca, tấm chăng màu trắng phủ cả người mẹ cô.
Mơ mơ hồ hồ lại nhìn thấy một hình xăm.
Nó rất đặt biệt, nó có hình một đôi cánh của chim đại bàng, phía dưới đôi cánh đó có khắc hai kí tự: L.S
Lộ Khiết giật mình, ngồi bật người dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, cố thở lấy sức.
Ngày hôm nay cô lại mơ thấy mẹ mình nữa rồi.
Nhưng mà điều kì lạ là, giấc mơ hôm nay lại có một chi tiết khác thường.
Lộ khiết thắc mắc, cau mày suy nghĩ:"Kì kạ thật, sao mình lại mơ thấy hình xăm đó chứ? Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì? Sao lại xuất hiện cùng với mẹ mình?"
Bây giờ, trong đầu của cô vung lên hàng trăm câu hỏi mà không cách nào trả lời được.
Về cái hình xăm đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy nó là lúc cô lấy đạn giúp Tư Cảnh Nam.
Trên vai trái của anh có một hình xăm như thế.
Nghĩ đến đây, Lộ Khiết lại đau đầu vô cùng, càng nghĩ lại càng thắc mắc.
Cô vén chăn, bước chân xuống giường, rồi đi thẳng ra ngoài, cô cố tình đi sang phòng của mình, mở cửa ra.
Căn phòng lúc nào đã trống không, không còn ai, cả Tư Cảnh Nam và Tân Trạch đã rời đi từ lúc nào rồi!
Lộ Khiết ủ rũ, thở dài:"Đi cũng không lời từ biệt sao?"
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ ba mươi phút sáng.
Không muốn bận tâm chuyện gì nữa, Lộ Khiết bước vào phòng tắm, đánh răng và rửa mặt.
Cô có sở thích tắm vào buổi sáng, vì tắm vào thời điểm này rất có ích cho sức khỏe, nó có thể hỗ trợ dòng máu chảy lên bề mặt da và giúp cải thiện lưu lượng máu và đúng lúc cũng có thể giúp cô giảm bớt nỗi lo lắng về giấc mơ vừa rồi.
Sau khi chuẩn bị xong, Lộ Khiết sửa soạn gọn gàng tóc tai rồi đi thẳng đến bệnh viện..