Tống Thanh Thư tỉnh dậy, trong phòng yên tĩnh, ý thức còn chưa hoàn toàn trở lại, mí mắt hé mở, đập vào mắt làm màn giường đỏ thẫm.
Trương Vô Kỵ đã rời giường.
Màn buông xuống, dệt hoa văn hoa đào nước chảy đan xen tinh xảo, nắng sáng mỏng manh xuyên qua, hiển nhiên sắc trời đã không còn sớm.
Trương Vô Kỵ lúc đứng dậy đã giúp y hạ màn che nắng, mới khiến y không bị quấy nhiễu, ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh.
Tống Thanh Thư chống cánh tay muốn đứng dậy, vừa động đã thấy toàn thân bủn rủn rã rời, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Mà tối hôm qua Trương Vô Kỵ giúp y tắm rửa xong cũng không thay áo trong cho y, bởi vậy y vẫn là trần trụi rúc trong đệm chăn mềm mại, cúi đầu xuống là có thể trông thấy toàn thân mình đều là dấu đỏ mập mờ, xuân sắc tràn lan trên da thịt mềm mại, cực kỳ mê người.
Chẳng qua cảnh đẹp này bị Tống Thanh Thư che chắn kín mít, ngọ nguậy quấn chăn gấm thành áo choàng bao trùm toàn thân, chỉ duỗi một cánh tay ra vén màn lên.
Vừa hé ra một khe hở, bỗng có tiếng người vang lên: "Tống công tử dậy rồi? Nô tỳ đi thông báo cho thiếu chủ nhân một tiếng."
Có người?
Tống Thanh Thư có chút lo lắng vén màn lên một chút, thấy là một nha hoàn mặt như quả táo nhỏ, đang dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn mình: "Làm sao vậy? Người có gì không thoải mái ạ?"
Tống Thanh Thư vội nói: "Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
"Nô tỳ Tiểu Đào, được Tô thống lĩnh phái tới hầu hạ thiếu chủ nhân." Tiểu Đào nói, "Nô tỳ vẫn luôn ở nơi này, tối hôm qua là nô tỳ thay chăn nệm cho hai vị! Thiếu chủ nhân lúc sớm nói Tống công tử sáng hôm nay thân thể có lẽ không khỏe, bảo nô tỳ ở đây chờ phân phó."
Tống Thanh Thư sắc mặt đỏ trắng giao thoa: "Ta không cần người hầu hạ, cô lấy quần áo cho ta xong rồi ra ngoài đi!"
Tiểu Đào lên tiếng, đem một bộ quần áo trên bàn đặt lên đầu giường xong liền ra ngoài.
Tống Thanh Thư nhìn cửa mở rồi ra đóng lại, bóng lưng Tiểu Đào biến mất trong tầm mắt, nhất thời tâm loạn như ma, ngẩn người một hồi, mới đứng dậy mặc quần áo.
Tống Thanh Thư mặc quần áo tử tế xong, Trương Vô Kỵ vừa lúc đẩy cửa vào
"Thanh Thư, ngươi dậy rồi? Cảm giác thế nào?" Trương Vô Kỵ chào hỏi một tiếng, đặt bát trong tay xuống, cầm thìa khuấy mấy vòng, mùi gạo hòa với mùi thuốc tỏa ra khắp phòng, "Đây là cháo thuốc dưỡng sinh ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi đói rồi đúng không?"
Tống Thanh Thư nghe mùi thơm, bụng sôi òng ọc, sâu thèm lập tức bị câu lên, lại ngồi nguyên trên giường không hề nhúc nhích.
Trương Vô Kỵ thấy thế, bưng bát kéo ghế qua ngồi bên cạnh y: "Ta đút cho ngươi ăn nhé!" Nói liền múc một thìa đưa tới bên môi Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư tránh đi tay hắn, có chút bất an nói: "Vô Kỵ, hôm qua ngươi để người khác giúp chúng ta dọn dẹp à?"
"Ừ, làm sao vậy?"
"Vậy chẳng phải cho người ta biết rồi sao?" Giọng Tống Thanh Thư còn có chút khàn khàn, ngữ khí vội vàng hơi mang lên giọng mũi, trở nên mềm mềm mại mại, có chút vô cùng đáng thương.
"Giấu nhất thời giấu không được một đời, nên biết phải biết." Tô Úy và người trong tòa nhà này đều là tâm phúc Trương Vô Kỵ bồi dưỡng, về sau còn cần bọn họ làm không ít chuyện: "Người nơi này đều tin được, sau này lúc ta lấy thân phận Ân Di Ái làm việc, còn phải dùng bọn họ liên lạc với ngươi, vốn không cần thiết giấu giếm.
Huống chi những người này đều là thuộc hạ của Thiên Ưng Giáo, bất luận biết cái gì cũng không truyền đến chỗ Tống đại bá được, ngươi có thể yên tâm."
Tống Thanh Thư vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng cũng chấp nhận lời giải thích này, để Trương Vô Kỵ đút từng thìa cháo thuốc ăn sạch sẽ, mới ôm dạ dày ấm áp nói: "Vậy ngươi dùng thì dùng, không cho phép để bọn họ vào ngay mấy lúc này!"
"Nhưng chính ta cũng không tiện, ta còn phải chiếu cố ngươi mà." Trương Vô Kỵ cười nói: "Ngươi yên tâm, bọn họ có vào cũng không thấy gì được ngươi đâu."
Ta không phải bởi vì cái này! Tống Thanh Thư cảm thấy để cho người khác trông thấy cục diện rối rắm của mình quá mất mặt, cho nên có chút không vui: "Vậy chẳng lẽ về Võ Đang ngươi cũng muốn bọn họ hầu hạ sao?"
Trương Vô Kỵ nghe vậy cười ra tiếng.
"Ngươi cười cái gì?!"
"Nếu là ở Võ Đương, ngươi sao có thể cho ta làm? Ta dù muốn cũng không có cơ hội nha." Trương Vô Kỵ thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: "Chẳng qua nếu Thanh Thư muốn, dù bắt ta mỗi ngày giặt chăn đệm ta cũng không nói hai lời."
Tống Thanh Thư chán nản: "Vậy ngươi đến lúc đó đuổi bọn họ ra xa xa cho ta! Ta cũng không muốn bị nghe góc tường!"
Trương Vô Kỵ ôm y, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên này của y mà cười không ngừng, nhất nhất đồng ý.
Ước chừng là đến địa bàn của mình không cần che che giấu giấu, lại vừa lúc khai huân đang thực tủy biết vị, Trương Vô Kỵ mấy ngày liền chỉ hận không thể mỗi ngày quấn trên thân Tống Thanh Thư.
Mà hai người nói muốn du ngoạn thành Tô Châu bốn phía, trên thực tế lại là mỗi ngày chân không bước ra khỏi cửa, chỉ lo ở trong phòng làm bậy làm bạ.
Lăn lộn suốt ba ngày, mới coi như tạm đủ.
Nhìn Tống Thanh Thư nằm liệt trên giường rầm rì, Trương Vô Kỵ có chút buồn cười: "Thanh Thư, chúng ta đi du hồ đi, thế nào?"
Tống Thanh Thư giương mắt nhìn hắn: "Đi đâu?"
"Chúng ta thuê một con thuyền nhỏ, cứ xuôi dòng mà xuống, thưởng ngoạn phong cảnh ven đường, muốn đi đâu thì đi.
Bây giờ ra ngoài ăn trưa trước, nghe một đoạn bình đàn rồi đi thuê thuyền, du lãm đến giờ cơm tối lại lên bờ, ăn uống no đủ xong cũng vừa lúc ngắm cảnh đêm Tô Châu lên đèn." Trương Vô Kỵ phác hoạ một lộ trình hoàn hảo cho y, lại nói: "Những việc vặt đó hôm qua ta đã cho người đi chuẩn bị rồi, bởi vậy hôm qua cũng không giày vò ngươi, lại để ngươi nằm cả buổi sáng, hẳn là không ngại...!Nếu ngươi vẫn không thoải mái, vậy coi như thôi, ngươi nghỉ ngơi thêm một lát?"
Lời còn chưa dứt, Tống Thanh Thư đã lăn long lóc bò dậy, ba chân bốn cẳng vọt tới giá treo bắt đầu mặc quần áo.
Trương Vô Kỵ cười, cũng không thúc y.
Tống Thanh Thư lúc ở cùng hắn luôn luôn lo âu vì sợ người khác phát hiện, thời thời khắc khắc đều căng thẳng, Trương Vô Kỵ nhìn lâu cũng thấy vất vả thay cho y.
Bây giờ ra ngoại du ngoạn, vừa đẩy quan hệ của họ tiến thêm một bước, đồng thời Tống Thanh Thư cũng biến thành sẽ nũng nịu chơi xấu với hắn, làm hắn cảm thấy mới mẻ lại có chút vui mừng.
Đã yêu người này, tất nhiên sẽ hy vọng y ỷ lại mình nhiều hơn, mỗi ngày khoái hoạt vui sướng mới là tốt nhất.
Hai người du ngoạn nửa ngày, leo lên một chiếc thuyền nhỏ, xuôi dòng mà xuống.
Tống Thanh Thư đi dạo hồi lâu, lên thuyền cũng coi như được nghỉ chân.
Chung quanh mặt nước mênh mông, sóng biếc nhấp nhô, hai bên bờ sông cỏ thơm mơn mởn, cành liễu xanh biếc rủ xuống điểm nhẹ mặt nước, thỉnh thoảng có mấy con chim tước màu lông rực rỡ bay qua, tiếng hót véo von êm tai, phong cảnh cuối xuân đẹp như tranh vẽ.
Tống Thanh Thư tắm mình trong ánh nắng ấm áp, gió nhẹ lướt qua mặt, thuyền lại theo sóng nước lắc lư, khiến y lim dim buồn ngủ, không khỏi hài lòng híp mắt.
Trương Vô Kỵ thấy y nhắm mắt lại, liền để y dựa vào người mình, cánh tay ôm lấy y, mặc dù làm đệm thịt cho người ta, lại vui sướng như say mơ màng.
Người chèo thuyền lấy làm lạ liếc nhìn bọn họ, cảm thấy hai vị công tử này thân mật hơi quá mức, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, mái chèo dưới tay khẽ chuyển, thuyền nhỏ ngoặt sang chuyển đến khúc cua phía trước.
Trên bờ sông chỗ khúc cua này có một cây hoa cổ thụ, mùa này tán hoa nở rộ, che khuất tầm mắt, khiến người chèo thuyền nhìn không rõ đường phía trước, đến gần mới phát hiện đằng trước đã có một chiếc thuyền ô bồng lớn hơn đang tới, sắp sửa đâm vào nhau.
Bây giờ quay đầu lại cũng không kịp rồi, người chèo thuyền nhịn không được kêu lên một tiếng: "Ôi thôi, xong rồi!"
"Làm sao vậy?" Trương Vô Kỵ mải ngắm nhìn phong cảnh trên bờ, không biết xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng kêu của người chèo thuyền, quay đầu nhìn lại lập tức hiểu được, khoát tay: "Không vấn đề gì."
Nói, cầm lấy mái chèo trong tay người chèo thuyền, nhìn con thuyền phía trước tới gần, nâng lên ấn vào mũi thuyền đối diện.
Mái chèo này là một cây gậy trúc dài mười mấy thước, Trương Vô Kỵ cầm ở giữa, truyền nội lực lên đó, làm cây gậy trúc mềm dẻo này trở nên vô cùng cứng rắn, chỉ chống nhẹ, hai chiếc thuyền đều chếch đi mấy độ, dù vẫn tiến về trước, nhưng chỉ là sượt qua nhau.
Người chèo thuyền vốn chắc mẩm hôm nay nhất định phải rơi xuống nước một trận, không ngờ lại được thiếu niên này nhẹ nhàng hóa giải, ngơ ngác nhận lại mái chèo, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
Tống Thanh Thư cảm giác thuyền hơi xóc nảy một chút, mở mắt ra mơ màng nhìn Trương Vô Kỵ.
"Không có việc gì." Trương Vô Kỵ vỗ vỗ eo y, mỉm cười nói.
Mà người trên thuyền ô bồng đương nhiên cũng cảm thấy có biến đổi, một hòa thượng mập tròn đi ra hỏi nhà đò: "Vừa nãy có chuyện gì vậy?"
Nhà đò kể đơn giản lại một phen.
Hắn không có võ công, đương nhiên không biết ý nghĩa trong đó, mà hòa thượng mập thu lại ý cười như Phật Di Lặc trên mặt, vội vàng ngoái nhìn bóng lưng của Trương Vô Kỵ, tấm tắc nói: "Xem ra vẫn còn là một đứa trẻ, thật sự có lực đạo lớn thế sao?"
"Thuyết Bất Đắc, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Bằng hữu của hắn ở trong khoang thuyền hô.
"Hừm, thật sự là kỳ quái!" Thuyết Bất Đắc về chỗ ngồi, nói với bốn bạn đồng hành của mình: "Người trên thuyền kia chính là cao thủ! Nói không chừng năm chúng ta cũng đấu không lại hắn!"
Chu Điên ngạc nhiên nói: "Đừng có mạnh miệng!"
Thuyết Bất Đắc kể lại chuyện phát sinh lúc nãy, nói: "Cây gậy trúc đó rất mềm, tuyệt đối không chịu nổi lực giữa hai chiếc thuyền, thiếu niên kia cử trọng nhược khinh(*), lực đạo khống chế rất tốt, không phải cao thủ thì là cái gì? Cũng không biết là nhân tài mới nổi ở đâu ra, trưởng bối nhà hắn quả là có phúc!"
Bành Oánh Ngọc nghe xong, cười nói: "Xa không nói, gần thì có một cái.
Ân lão nhi kia không biết nhận từ đâu về một tôn nhi(*) tốt, tuổi còn nhỏ đã có thể đánh bại bang chủ Cự Kình Bang.
Nơi này cách hắn hang ổ của lão không xa, xem ra chính là hắn."
"A, là cháu trai của Bạch Mi lão nhân?" Chu Điên vỗ tay cười to: "Đã vậy, chúng ta đi xem thử xem hắn có mấy phần tiêu chuẩn!".