Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ hai người ngủ hai bên trái phải, Dương Bất Hối nằm giữa.
Đang ngủ say, Tống Thanh Thư bỗng nhiên cảm giác hành động bị hạn chế, thoáng giãy dụa tỉnh lại, quay đầu trông thấy Giản Tiệp không biết đến bên cạnh mình từ lúc nào, đang cầm một miếng vải trói hai tay y ra sau lưng, lập tức định hô hoán lên.
Giản Tiệp một mực chú ý đến y, nào sẽ để cho y toại nguyện, tay mắt lanh lẹ bịt miệng y lại, nhe răng cười dữ tợn, vác người lên vai vận khinh công lao vào trong bụi cây gần đó, mấy cái đã không còn bóng dáng.
Dương Bất Hối vốn nắm lấy góc áo Tống Thanh Thư, y bị mang đi, cô bé cảm thấy nửa bên người chợt lạnh, mở to mắt nhìn bốn phía không thấy Tống Thanh Thư đâu, lập tức khóc toáng lên:
"Thanh Thư ca ca! Huynh đi đâu rồi?!"
Lúc này Tống Thanh Thư bị Giản Tiệp khiêng một đường, đã hoàn toàn tỉnh táo, mờ mịt nhớ tới trước kia y từng nghe thấy Giản Tiệp nói bậy bạ về mình, lại vẫn không biết gã muốn làm gì.
"Ngươi muốn làm gì?" Tống Thanh Thư vốn dĩ muốn lấy ra khí thế, nhưng bụng y lúc này đang gác trên vai Giản Tiệp, dạ dày nhộn nhạo, khiến giọng nói cũng yếu ớt đi.
Giản Tiệp xem chừng khoảng cách đã rất xa, liền vọt đến bụi cây đằng sau giấu đi thân hình, đè cho bằng bụi cỏ trên đất, thả Tống Thanh Thư lên.
Lúc này đã sắp mặt trời mọc, phương đông đã chuyển màu trắng bạc, Giản Tiệp nghiêng người để ánh sáng mỏng manh chiếu lên mặt Tống Thanh Thư, tinh tế ngắm nhìn.
Dưới sắc trời mông lung, da thịt trắng noãn của Tống Thanh Thư như tỏa ra ánh sáng, ngũ quan tinh xảo phủ trong một lớp sương mù, xương mày thanh tú cùng sống mũi thẳng tắp tạo thành hình dáng vô cùng xinh đẹp, xuống phía dưới là đôi môi như cánh hoa, cái cằm nhọn xinh đẹp bởi vì căng thẳng hơi thu lại, tựa như đang dẫn dụ người đi đóng vai một tên lưu manh xoa bóp, tinh tế thưởng thức một phen mới không cô phụ cốt cách tinh xảo này.
Đương nhiên động lòng người nhất chính là đôi mắt kia.
Đen trắng rõ ràng, lấp lánh ánh nước, đường cong đẹp đẽ đến khóe mắt hơi nhíu lại, giấu dưới hàng mi dài ken dày.
Lông mi của Tống Thanh Thư không cong vút, mà là hơi hơi rũ xuống như như rèm buông thõng, làm đôi mắt này có chút hương vị đa tình muốn nói lại thôi.
Mà lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy chán ghét cùng khủng hoảng, trợn trừng với Giản Tiệp.
"Ngươi đừng trừng mắt với ta như thế." Giản Tiệp nhìn mà tức giận, miệng đắng lưỡi khô: "Muốn trách thì trách các ngươi không may, thời điểm này lại gặp phải chúng ta.
Cứu thì đã cứu rồi, không bằng cứu đến cùng đi! Chờ chúng ta sống sót rời khỏi đây, sẽ nhớ kỹ thắp thêm cho các ngươi mấy nén nhang! Đã thương lượng xong rồi, ngày mai sẽ bỏ các ngươi vào nồi! Ta không đành lòng để mỹ nhân như ngươi đến chết vẫn không được hưởng diệu vị, mới mang ngươi ra đây, để ngươi vui sướng, lên đường cũng bớt chút tiếc nuối!"
Nếu là bình thường, cho Giản Tiệp thêm mười lá gan gã cũng không dám động vào Tống Thanh Thư, nhưng lúc này mạng sống cũng thành vấn đề, kiêng kỵ thường ngày đều dẹp hết qua một bên.
Lại thấy người trước kia xa trên đám mây, chỉ dám ngày đêm tơ tưởng, bây giờ giơ tay là có thể chạm tới, lại bị Tiết Công Viễn giật dây, cơn háo sắc nổi lên, hung tính lộ ra.
Tựa như lời Tiết Công Viễn, nơi này có thể nói là gọi trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay, đem người tiền dâm hậu sát, ăn thịt xong chôn xương ngay tại chỗ, Trương Tam Phong có bản lĩnh thông thiên cũng tìm không được đến trên đầu gã!
"Ngươi làm gì?" Tống Thanh Thư thấy sắc mặt Giản Tiệp càng ngày càng dữ tợn, bỗng nhiên ngực chợt lạnh, hơn phân nửa quần áo bị xé ra.
"Ngươi dám giết ta, cha và thái sư phụ sẽ không tha cho ngươi! Ngươi không sợ Võ Đang tìm ngươi báo thù sao?!"
"Ta sợ!" Giản Tiệp nửa cởi nửa xé y phục của Tống Thanh Thư, vì giữ chút thú vị, gã chỉ trói mà không điểm huyệt y, cởi quần áo đồng thời tay cũng không ngừng sờ soạng tên người Tống Thanh Thư, gã ra sức khá lớn, rất nhanh trên da thịt Tống Thanh Thư đã có mấy mảng lớn bầm tím.
Giản Tiệp càng thêm hưng phấn, một tay kéo xuống vớ giày của Tống Thanh Thư, nắm mắt cá chân mảnh mai, liếm liếm môi khô khốc: "Nhưng ta sợ không ăn được hơn!"
"Dừng tay!" Tống Thanh Thư sắc mặt trắng bệch, cho dù không hiểu, chỉ dựa vào trực giác cũng biết Giản Tiệp muốn làm gì, truyền nội lực lên đùi muốn thoát ra.
Nhưng y tuổi còn nhỏ, lại bị trói gô, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Cắn răng một cái, Tống Thanh Thư làm một cú cá chép lộn người, mượn lực nhào tới, há miệng cắn lỗ tai Giản Tiệp.
Dù cho hôm nay khó thoát kiếp nạn này, cũng không thể cứ như vậy bị Giản Tiệp chiếm đoạt! Cũng phải cắn xuống một khối thịt!
Mang ý nghĩ như vậy, Tống Thanh Thư hung ác ra sức, bất luận Giản Tiệp chửi mắng ẩu đả thế nào cũng không hé miệng, hàm răng càng cắn càng chặt, vị máu tràn ngập miệng mũi, trên ngực dường như cũng có chất lỏng gì nhỏ xuống.
Nhưng Tống Thanh Thư không còn sức phân biệt chút xúc cảm này, y chỉ cảm thấy tóc bị Giản Tiệp giật mạnh, da đầu đau nhức, toàn bộ khí lực cùng dẻo dai đều dùng trong miệng.
Bỗng Tống Thanh Thư đột nhiên mất đi điểm mượn lực, toàn thân bị Giản Tiệp kéo ngửa ra sau, đối diện với ánh mắt bạo nộ âm tàn của Giản Tiệp, khinh miệt hừ một tiếng, vận nội lực phun lỗ tai trong miệng vào mặt Giản Tiệp, phát ra một tiếng vang giòn.
"Tiểu súc sinh!" Giản Tiệp bị máu dán đầy mặt toàn bộ bắt đầu vặn vẹo, ném thật mạnh Tống Thanh Thư xuống đất, lần này dùng đủ mười thành lực, Tống Thanh Thư rơi xuống mắt nổ đom đó, toàn thân đều không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Tiệp kéo hai chân y ra chen vào giữa, bắt đầu cởi đai lưng.
Vì phòng ngừa Tống Thanh Thư lại bạo khởi đả thương người, cũng vì đề phòng y chốc nữa không chịu nổi tra tấn cắn lưỡi tự sát, Giản Tiệp rút đai lưng nhét vào giửa hai hàm răng Tống Thanh Thư cột chặt lại.
Xác định đã xiết chặt, vội không ngừng cởi quần, muốn móc dương căn đã cứng rắn ra.
Tống Thanh Thư nhắm mắt lại không dám nhìn.
Bỗng nhiên lực đạo đè ép chân y biến mất, tiếp đó một thân thể nặng nề thẳng tắp áp lên, đập Tống Thanh Thư suýt nữa tắt thở.
Y cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra, thấy Giản Tiệp hai mắt mở trừng trừng, nhưng đã không có thần thái, là đã chết rồi.
Bỗng y cảm thấy dưới bả vai ấm áp ẩm ướt, giãy giụa nhổm lên, thấy trên ót Giản Tiệp cắm một mũi tên, đuôi tên vẫn còn rung nhẹ.
"Tống tiểu huynh đệ! Cậu không sao chứ?!"
Tống Thanh Thư theo âm thanh nhìn sang, thấy Chu Nguyên Chương đang cầm cung tên cùng Từ Đạt chạy tới, nhịn không được rụt rụt lại, mượn xác Giản Tiệp che giấu thân thể của mình.
Đám người Chu Nguyên Chương vốn chỉ nhìn thấy hai bóng người dây dưa, tưởng rằng Giản Tiệp muốn giết Tống Thanh Thư, không kịp nghĩ kéo cung bắn chết Giản Tiệp.
Chờ tới gần kiểm tra, suýt chút nữa bị thân thể trắng nõn của Tống Thanh Thư làm hoa mắt, lúng túng lui về phía sau mấy bước: "Có làm câu bị thương không?"
"Ta không sao, ta..." Tống Thanh Thư xoắn cổ tay, nhưng vẫn không cởi được trói buộc.
Y nhớ kỹ Chu Nguyên Chương và Giản Tiệp hình như là cùng một đám, cảm thấy lo sợ, nhưng thấy Chu Nguyên Chương vừa mới cứu y, lại hoài nghi phán đoán của mình.
Trương Vô Kỵ bước chân vẫn kém mấy người lớn, lúc này mới đuổi tới, thấy thế vội vàng nhào lên: "Thanh Thư! Ngươi thế nào rồi? Hắn ta đã làm gì?"
"Hắn ta..." Tống Thanh Thư làm sao cũng không muốn nói mình vừa suýt bị cưỡng đoạt, cắn răng nói: " Giản Tiệp muốn giết ta ăn thịt! Vừa nãy định mổ bụng ta, ngay lúc nguy hiểm hai vị nghĩa sĩ đã cứu ta!"
Sắc mặt Chu Nguyên Chương cùng Từ Đạt đều có chút kỳ quái, nhưng đều không mở miệng vạch trần y.
Trương Vô Kỵ càng không nghi ngờ, chỉ thấy may mắn Tống Thanh Thư không xảy ra chuyện gì, vội vàng tháo dây trói cổ tay y, cởi áo ngoài của mình phủ thêm cho y: "Quần áo của ngươi rách rồi, khoác của ta đã, trở về đổi lại."
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Tống Thanh Thư núp vào bóng Trương Vô Kỵ đang phủ thêm quần áo cho y.
"Ngươi vừa biến mất, Bất Hối liền tỉnh dậy, ngươi cũng biết muội ấy không thấy chúng ta sẽ khóc, đánh thức tất cả chúng ta." Trương Vô Kỵ nhặt giày lên đưa cho Tống Thanh Thư, nói gắt một cái: "Chúng ta lập tức phát hiện Giản Tiệp và ngươi đều biến mất, đến hỏi Tiết Công Viễn, gã ta miệng nói không biết, lại len lén muốn bắt ta, may mắn ta đã sớm chuẩn bị, dùng tiểu đao tẩm độc giấu trong tay áo trở tay độc chết hắn.
Nhờ vậy chúng ta đều biết ngươi bị Giản Tiệp bắt đi làm hại, vội đi tìm ngươi, xa xa nghe thấy tiếng Giản Tiệp, liền đến đây."
Tống Thanh Thư mặc xong, thở dài ra một hơi, vịn Trương Vô Kỵ đứng lên, động đến vết thương toàn thân, hít một hơi lạnh: "Cứ như vậy chết rồi! Quá hời cho bọn chúng!"
"Ngươi chậm một chút, đợi lát nữa ta bôi thuốc cho ngươi." Trương Vô Kỵ trực tiếp cõng y lên, đề phòng y đi lại động đến vết thương.
Từ Đạt thấy hai đứa bé chật vật, muốn đưa tay giúp đỡ, nhưng vừa mới đụng phải Tống Thanh Thư, cái tay kia như bị kinh sợ nhanh chóng thu lại.
Từ Đạt sửng sốt một chút, Tống Thanh Thư cũng kịp phản ứng, có chút chút áy náy.
"Được rồi, ta mang các ngươi đi tìm một chỗ nghỉ đi!" Chu Nguyên Chương chợt cười to lên, chỉ vào cột khói xanh xa xa: "Đây là Hoa Vân huynh đệ tìm được chỗ dừng chân, đốt khói báo cho chúng ta đấy! Giời ạ, làm dã nhân mấy ngày liền, cuối cùng cũng có cái mái nhà ngủ ngon giấc!".