Chứng cớ rành rành trước mặt bất kỳ chối cãi nào cũng đều lộ ra vẻ bất lực.
"A Du." An Hân lại tiến một bước về phía trước. Cửa vẫn chưa đóng, người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng hóa thành một bộ xương biết di chuyển, giọng nói khàn đặc đến cực độ, chất vấn: "Rốt cuộc em đang vụng trộm với ai?"
"Em..." An Du ôm hai đầu gối ở dưới nước, hé miệng, nhưng lại không phát ra được dù là một âm tiết nào. cậu không thể trả lời, cũng không có mặt mũi đối mặt với chị.
Cậu và anh rể không trong sạch. Ngay cả khi An Hân mắc bệnh ném bát, thì bọn họ vẫn đang trốn ở trong phòng tằng tịu. Bọn họ còn ôm nhau hôn hít.
Lưỡi của anh rể nút lấy cậu, hôn vào má cậu, còn giúp cậu xoa cho bắn nước.
Thêm một trận gió gào thét thổi qua, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đóng lại. Là Hoắc Chi Tiêu trở lại: "A Du?"
An Du co rụt trong làn nước lạnh ngắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, còn có An Hân đang đứng bên cạnh, từ lúc Hoắc Chi Tiêu xuất hiện đã bắt đầu la hét, đồng thời tự xé tóc mình, với tất cả mọi thứ ở cạnh tay đập về phía người đàn ông: "Cút đi! Anh muốn hại chết tôi... Hoắc Chi Tiêu, anh phải chết, chết ở ngoài vùng biên đi, đừng mang thêm xui xẻo về đây nữa, đồ khắc vợ!"
Hoắc Chi Tiêu mặc không đổi sắc túm cổ tay An Hân, gọi hai bà vú già tới, đưa người rời đi. Sau đó với lấy khăn lông xoay người quay về phòng, vớt An Du bị lạnh ngốc ở trong nước ra.
Cậu mê man ôm cổ anh rể, nhớ lại lời chất vấn của An Hân, như rơi vào hầm băng. Nếu thời gian quay trở lại vào mười năm trước, chuyện mà cậu làm bị phát hiện, thì sẽ bị người trong nhà dùng gậy đánh chết.
Chị vẫn sống, Hoắc Chi Tiêu vẫn là anh rể của cậu, bọn họ lại yêu đương vụng trộm dưới mí mắt của An Hân. An Du bỗng nhiên run cầm cập, quấn chặt khăn tắm còn ướt trên người, trong nháy mắt đã bổ nhào vào lồng ngực Hoắc Chi Tiêu.
"Anh rể..." Cậu rưng rưng nước mắt, môi run rẩy kề sát ở sau gáy người đàn ông, giống như đang kề vào ngọn lửa nóng chảy. "Đừng sợ." Hoắc Chi Tiêu đặt An Du ở trên giường, đắp chăn thay cậu.
An Du đáng thương cuốn lấy khăn tắm, giọt nước lạnh chảy xuống đuôi tóc, rơi tạch tạch xuống drap trải giường. An Hân ở sát vách lại bắt đầu ném đồ, vừa ném vừa chửi. Thân cậu còn lo chưa xong, nên quả thực không có tinh thần mà đi phân biệt xem chị đang mắng ai. Người bị mắng sẽ luôn là anh rể, không phải là cậu.
Nhưng cậu cũng đáng phải mắng.
"A Du?" Hoắc Chi Tiêu thấy trên mặt An Du đốt lên hai vệt đỏ không bình thường, lập tức tháo găng tay xuống, muốn sờ trán cậu. Nhưng An Du lại đập rớt cái tay đang vươn tới——chát!
Cậu sửng sốt, Hoắc Chi Tiêu cũng cứng đơ người.
Chưa kể anh rể chẳng làm sai chuyện gì, cho dù muốn làm gì đi nữa, thì An Du cũng không có lý do để phản kháng. Bởi vì Hoắc Chi Tiêu là Đại soái tương lai, cho dù không có thân phận vợ kế này, chỉ cần anh muốn, thì cậu sẽ là người của anh.
"Anh rể..." An Du cúi đầu, cuộn tròn ngón chân. Cậu sợ hãi, cậu chống cự, muốn chạy trốn.
Ánh mắt Hoắc Chi Tiêu ảm đạm, đứng bên giường, chậm rãi mang găng tay vào lần nữa, tiếp đó khoác áo choàng, đẩy cửa phòng: "Em nghỉ ngơi đi."
Tiếng đóng cửa nặng nề, như cái chùy bằng sắt, nện thẳng vào lòng An Du.
Cũng đập ra một chỗ hổng phủ đầy bụi trong tim cậu. Ngọn lửa vô đạo đức châm lửa đốt cháy chỗ hở ấy, cháy lan ra khắp nơi.
An Du nghiêng đầu, vứt khăn tắm trên người đi, chân trần đi tới giá treo đồ, chọn quần áo, nước đọng trên người, nhưng vẫn cứ mặc vào. Sau khi cậu thay xong, mở cửa sổ ra: "Người đâu?"
Hai người hầu lập tức chạy tới. "Đưa tôi về An gia." An Du nói, "Không cần nói với anh rể tôi." "An tiểu thiếu gia..."
"Tôi về thăm lão tổ tiên." Người hầu là do An Du mang theo, nghe thấy cái cớ đó của cậu, thì cũng không hoài nghi: "Hiện tại tuyết rơi, sợ là khó đi, Tiểu thiếu gia chờ một lát, để chúng tiểu nhân đi dò đường ạ."
An Du gật đầu, hạ cửa sổ xuống.
Ngọn lửa ngang tàng trong lòng đã lan đến tay chân, cậu nhận ra đã không còn lạnh nữa, ngay cả gác trên bệ cửa sổ, bị gió tuyết thổi làm đầu ngón tay tái xanh mà cũng không có cảm giác gì.
Người hầu rất nhanh đã quay trở lại trước cửa sổ: "An tiểu thiếu gia, đường khó đi, nhưng ở trước cổng có xe của Hoắc gia, bọn họ sẵn lòng đưa chúng ta về nhà ạ." "Là ý của anh rể à?" Tim cậu co thắt mạnh. Người hầu nào có biết cặn kẽ như vậy? ngập ngừng nói: "Chắc là vậy ạ."
Khóe miệng An Du chậm rãi cong lên, chán nản thu tay đang chống ở cửa sổ lại, loạng choạng lùi về sau vài bước—— tiếng cửa sổ đập "rầm" vào khung cửa, tuyết đọng trên mái hiên bị vỡ lạt sạt rơi xuống.
"Tiểu thiếu gia!?"
An Du tái mét mặt đẩy cửa ra: "Không sao, đi thôi." Người hầu vội vã bung dù: "Tiểu thiếu gia, có cần nói với Cô gia..." "Không cần!" Cậu đột nhiên cất cao giọng, lại quay đầu nhìn sang phòng của chị gái.
Những hạt tuyết nhỏ làm mờ đi tầm nhìn của An Du, nhưng cậu biết đằng sau cánh cửa đó là một thế giới như thế nào. Hoắc Chi Tiêu chẳng những là người đàn ông của cậu, và cũng là người đàn ông của chị.
Hiện tại, người đàn ông đó đuổi cậu đi rồi.
An Du vội vã thu lại tầm nhìn, tay giấu vào trong túi sưởi mang từ An gia tới, ngồi xe của Hoắc Chi Tiêu. Cậu nghĩ, sau này anh rể cũng sẽ không nạp cậu làm vợ kế nữa. Cậu vẫn nên trở về An gia nơi khiến lòng người ngột ngạt ấy thôi, liên lụy dì Miêu cũng phải chịu khổ cùng cậu.
Không được. An Du bỗng nhiên mở bừng mắt.
Cậu có thể chịu khổ, nhưng dì Miêu đã khổ nửa đời rồi, cậu không thể khiến mẹ bị làm nhục một lần nào nữa. Nhưng người duy nhất có thể cứu vãn dì Miêu ra khỏi bể khổ đã không cần cậu rồi.
An Du dựa vào ghế sau xe, nhắm mắt lại. Cậu không muốn từ bỏ anh rể, bất kể là vì dì Miêu hay là vì chính mình.
*
Khi An Du trở về nhà, vừa lúc An Vinh đang dẫn người ra cổng lớn của An gia. Chân trước cậu mới bước xuống xe, thì chân sau đã bị An Vinh xông thẳng tới quật ngã cậu xuống đất.
"An tiểu thiếu gia!" Bọn người hầu dồn dập kêu lên. An Vinh giẫm lên vai An Du, đạp mạnh đầu cậu xuống đống tuyết: "Mày còn dám về à?"
Tình huống xảy ra quá bất ngờ An Du bị ăn đầy băng trong miệng, ho mạnh kịch liệt, nhưng có viên đá băng nhỏ bị kẹt trong cuống phổi, mắt cậu lập tức tối sầm lại, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Không khí trong khoang ngực càng ngày càng loãng, ý thức dần dần mất đi. Trong lúc bần thần, cậu dường như nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn, tiếp đó là tiếng súng xa xa——
Sau đó mọi thứ lặng ngắt trở lại, An Du ngất đi.
Khi Hoắc Chi Tiêu biết tin An Du về An gia, là vừa lúc đang thay quần áo bị An Hân làm bẩn.
"Chuyện xảy ra khi nào?" "Thưa mới vừa nãy." Lính cảnh vệ nề nếp lặp lại lời mà người hầu bên cạnh An Du nói, "An tiểu thiếu gia trở về thăm An lão thái thái." "An lão thái thái?" Hoắc Chi Tiêu hừ cười trong lòng. Chỗ nào mà anh không nhận ra, ngay từ đầu An Du đã không hề gần gũi gì với An lão thái thái.
Nghe là biết lời này, chính là một cái cớ.
"Chuẩn bị ngựa." Hoắc Chi Tiêu vươn tay lấy mũ quân đội, ôm vào khuỷu tay, "Theo tôi tới An gia."
Lính cảnh vệ chắp mạnh gót chân vào nhau, chào kiểu quân đội: "Rõ!"
Tuyết phủ trắng xóa, phố xá náo nhiệt trước kia đều đóng cửa. Tuyết đọng trên đường dày hơn nửa tấc, ngựa bình thường sẽ không thể đi được, nhưng con chiến mã mà Hoắc Chi Tiêu cưỡi ngay cả cánh đồng tuyết rộng lớn ở vùng biên nó còn giẫm qua được. đâu dễ gì sẽ bị những đống tuyết nhỏ trong thành ngăn cản chứ?
Chỉ trong mười phút, đoàn quân màu xanh đã đến ngã tư nơi ở của An gia. Hoắc Chi Tiêu bỗng dồn sức ghì chặt dây cương. Bọt tuyết bắn tung tóe, người đàn ông cau mày nhìn bóng người cách đó không xa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trước cửa nhà An gia, An Du ngất xỉu bị An Vinh kéo ra khỏi đống tuyết. An Vinh phun nước miếng lên đầu cậu: "Hừ, không phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao, không có Hoắc Chi Tiêu, thì mày là cái thá gì?!"
Bọn người hầu sợ hãi co rúm sang một bên, không dám lên tiếng. An Vinh nói kháy, rồi giơ tay tát một bạt tay vào mặt An Du.
Cái tát giòn tan trộn lẫn trong gió tuyết. An Du cũng rên rỉ mở mắt ra.
"Tỉnh rồi à?" An Vinh hài lòng cong khóe môi, nheo mắt lại, túm cổ áo cậu, lôi vào nhà, "Biết An lão thái thái bị bệnh gì không? Là người hầu tốt của chúng tao bị Cô gia đánh chết hù cho ngã bệnh đấy."
"Dù sao mày cũng là người của hắn, nên không biết sợ chứ gì?"
Viên đá băng bị kẹt trong khí quản đã tan ra, An Du thở hổn hển từng ngụm lớn, tuy đã khôi phục lại hơi thở, nhưng vẫn không tránh thoát được tay của An Vinh. Hai vết lõm sâu nhanh chóng xuất hiện trên nền tuyết, là vết chân của cậu trượt qua.
"Mày tới mà nhìn xem!" An Vinh lôi kéo túm An Du ném tới trước cửa nhà. Cậu bị đẩy ngã làm xây xẩm mặt mày, một mùi tanh rình thối rữa quanh quẩn xộc vào cánh mũi.
Trước mặt An Du có đặt một ván cửa dơ dáy. Người hầu của An gia bị giết chết nằm trên đó.
Cậu bị dọa cho mất hồn mất vía, tay chân cố trốn về phía sau. Chân An Vinh đạp lên lưng An Du, muốn đá An Du nằm trên người xác chết.
Đúng lúc này có tiếng súng vang lên—— Bóng dáng Hoắc Chi Tiêu xé toạc cơn gió tuyết, con tuấn mã dưới hông hý lên một tràng dài.
An Du ngẩng đầu, đôi mắt bị tuyết đọng làm tổn thương, dường như đã nhìn thấy ánh sáng của thế gian —— có thể đó là cái cài kim loại trang bị trên người anh rể, cũng có thể đó là cúc áo quân phục.
"A Du!" Hoắc Chi Tiêu vươn tay về phía cậu. Không có lời kêu gào nào hay hơn thế này.
An Du dốc hết sức lực của cơ thể, nắm lấy tay mang găng tay đen của anh rể, sau đó toàn thân nhẹ bẫng, người đã rơi vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu.
Một tay Hoắc Chi Tiêu ôm lấy cậu, một tay ghì chặt dây cương. Chiến mã giơ vó trước, trực tiếp đá An Vinh bay vào đống tuyết.
Mặt đất bừa bãi, Hoắc Chi Tiêu không cần nhìn, cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Vẻ mặt người đàn ông lạnh xuống: "Bắn chết hết!" Đoàn lính cảnh vệ trật tự hô một tiếng thống nhất "Rõ", giơ súng trong tay lên...
Tin tức xảy ra sự cố ở An gia, không lâu sau đã lan truyền khắp nội biên. Nhân vật chính của câu chuyện đã trở về Hoắc gia, ngâm mình trong nước nóng, rồi trần truồng ngồi trên đùi Hoắc Chi Tiêu.
Cậu không tỉnh táo, nhưng lại không quá mơ màng.
Khoảnh khắc anh rể ngồi trên lưng ngựa vươn tay, An Du hoàn toàn nhớ rõ. Hoắc Chi Tiêu là lối thoát của cậu và dì Miêu, cho dù mối quan hệ giữa bọn họ rất vô đạo đức, nhưng cậu không có lựa chọn khác.
Cậu phải sống tiếp, phải sống tiếp cho thật tốt. Một ngày nào đó, cậu cũng phải giẫm đầu An Vinh xuống nền tuyết.
Hơn nữa, cậu không ghét anh rể. Trước mắt An Du phủ đầy sương mù.
Tuy cậu không hiểu về tình yêu, nhưng cậu biết khi mình được anh rể hôn, là cậu rất vui vẻ.
Sống trên đời phải hả hê tận hưởng niềm vui. Cho dù chỉ vui vẻ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng mãn nguyện rồi.
Vì thế An Du mặt đỏ bừng vì sốt cao, ôm cổ anh rể, thở hổn hển, từng chút từng chút cởi thắt lưng người đàn ông ra. Cậu khàn giọng nói: "Đau."
"Đau chỗ nào?" Hoắc Chi Tiêu vươn tay đỡ eo nhỏ của cậu, "Anh rể xoa xoa giúp em." An Du rũ mắt, lông mi điên cuồng rung rung. Hơi ẩm trong không khí lập tức bốc hơi sạch sành sanh, ngọn lửa trong lòng cậu lại bắt đầu bùng cháy. An Du thở ra, nắm lấy cổ tay Hoắc Chi Tiêu, cắn răng đưa đầu ngón tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông đút xuống háng mình.
Cậu nói: "Chỗ anh rể cắn đau em."