Xuân kỳ của An Du đã tới.
Cậu đỏ mặt đẩy anh rể ra, ôm gối thở hổn hển. Tuy những lời Hoắc Chi Tiêu nói, đều là những lời ngụy biện, nhưng sau khi An Du đổ mồ hôi, đúng thật là cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cậu dần dần tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía sau. Hoắc Chi Tiêu vẫn ngồi bên cạnh giường như cũ, ánh mắt nặng trĩu.
Anh rể là người rất kỳ lạ. An Du thầm nghĩ.
Nếu anh rể thật sự cưỡng ép cậu, cậu sẽ không thể nào chống cự nổi, nhưng anh rể luôn cưng chiều cậu—— nếu cậu sợ, thì sẽ dừng lại ngay; nếu trong lòng cậu khó chịu, không muốn vụng trộm, thì cũng sẽ dừng lại thôi.
Có phải là vì, anh rể cũng muốn thân mật với cậu một cách danh chính ngôn thuận hay không?
An Du nghĩ không ra lý do vì sao, ngẩng đầu vươn tay về phía Hoắc Chi Tiêu: "Anh rể." "Hửm?"
Cậu ôm cổ anh rể, ngoan ngoãn hôn lên môi người đàn ông. Bờ môi nóng bỏng lướt nhẹ trên khóe môi khô khốc, giống như đang thăm dò, lại hệt như đang nhõng nhẽo.
Hoắc Chi Tiêu không đoạt lại quyền chủ động, mà cứ ngồi im mặc cho An Du mò mẫm hôn hít, mãi đến khi cậu mệt, ngã xuống giường, thì mới đứng dậy: "Anh rể đi tắm, em ngủ trước đi." An Du vốn muốn đi theo, nhưng chân cậu mất sức, nói cũng không nên lời, chỉ đành ôm chăn, trơ mắt nhìn chăm chăm hình bóng Hoắc Chi Tiêu.
Người đàn ông cứ thế mà đi, dáng người thẳng tắp, ống tay áo của quân phục được xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng, bước đi nhanh nhẹn như bay, mang theo hơi thở nam tính mạnh mẽ.
Cậu suy tư một chút, rồi cất tiếng hỏi: "Anh rể, anh không sợ ạ?" "Sợ?" Hoắc Chi Tiêu dừng lại, hỏi: "A Du, có gì mà anh rể phải sợ?"
"Chúng ta đang yêu đương vụng trộm mà ạ." An Du bất mãn lẩm bẩm, cảm thấy chỉ có một mình mình là bị dày vò, thật không công bằng: "Sao anh không lo lắng gì hết vậy?" "Đây là Phủ soái." Câu trả lời của Hoắc Chi Tiêu dành cho cậu hết sức dứt khoát: "Đây là Phủ soái của Hoắc gia."
Phủ soái của Hoắc Chi Tiêu. Thì có gì phải sợ?
An Du sửng sốt. Ý thức về sự công bằng cậu đã được học từ khi còn nhỏ, nhưng lại bởi vì là con vợ lẽ, trời sinh luôn cảm thấy sợ hãi, đối với gia pháp và đích tôn trong nhà, cho dù trong lòng bất mãn đi chăng nữa, thì cũng không thể bộc lộ ra ngoài. Nhưng bây giờ Hoắc Chi Tiêu đã mở ra cho cậu một con đường —— chỉ cần trở thành người của Hoắc gia, thì trên thế giới này sẽ không ai có thể đạp lên lưng cậu hòng trèo lên được nữa.
Cho dù có là An lão thái thái, thì cũng không thể.
Thế là nỗi sợ hãi trong lòng An Du vì bị bà vú già phá hỏng chuyện tốt đã bay biến đi mất. Cậu duỗi tay kéo lấy áo khoác quân trang của Hoắc Chi Tiêu, choàng lên đầu vai, ngồi bên mép giường nhẹ nhàng đung đưa chân.
Hơi thở của anh rể bao trùm lấy cậu, giống như một cái ôm ấm áp, An Du run cầm cập, mỉm cười nhìn bóng mình phản chiếu bên giường. Trên đời này, vẫn còn có rất nhiều người chờ mong cậu vụng trộm với anh rể.
*
Tuyết ngừng rơi vài ngày, mới chuyển sang ấm nên vẫn còn hơi lạnh. An Du mặc một chiếc áo choàng mới may, tắm nắng ở trong viện.
Thân thể An Hân đã tốt hơn rất nhiều, cũng có thể xuống giường, có bà vú già chăm sóc đầy đủ, cộng thêm hai chị em này vì chuyện của Hoắc Chi Tiêu mà dần xa cách, giống như lá mặt lá trái, cả hai đều không ưa nhau, thà không gặp còn hơn.
An Du ngồi xổm trong góc nặn cục tuyết, chờ lúc anh rể đi ngang qua, cười tít mắt chọi tới. Tay cậu không có lực, thế nên cục tuyết phóng giữa chừng bị rã tan, như những bông tuyết rơi lả tả, thấm vào áo choàng của Hoắc Chi Tiêu.
Rõ ràng chỉ có một mình An Du là đang cười trong viện, nhưng lại khiến toàn bộ Hoắc gia trở nên náo nhiệt hẳn. Hoắc Chi Tiêu dừng bước, đầu quả tim như nóng bừng: "Chạy đến chỗ anh rể nào." Cậu phủi tuyết trên người, chậm rãi chạy tới, còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Hoắc Chi Tiêu ẵm lên: "Nghịch ngợm quá, hết bệnh chưa?"
Đang nói tới chuyện mấy ngày trước cậu cảm mạo. An Du tuổi nhỏ, nhưng sức khỏe lại không tốt, uống thuốc được 3 4 bữa, cũng giảm sốt rồi. Nếu đã hết sốt, thì Hoắc Chi Tiêu cũng hết cớ, để giữ cậu lại trong phòng.
"Anh rể, em muốn ra ngoài chơi." An Du sợ ngã, nên ôm cổ Hoắc Chi Tiêu chặt cứng, "Trời đẹp, nói không chừng còn có thể cưỡi ngựa nữa." "Em biết cưỡi ngựa à?" Đuôi lông mày sắc bén của Hoắc Chi Tiêu nhếch lên.
Cậu thành thật lắc đầu: "Dạ không biết." Nhưng anh rể biết.
Cậu cạ hai má vào hõm cổ Hoắc Chi Tiêu, lẩm bẩm: "Anh rể có thể cưỡi ngựa đèo em theo." Giọng điệu An Du cực kỳ ỷ lại, dường như đã có anh rể rồi, thì thế gian này sẽ không có gì khó cả. Quả thực hoài nghi những lời này là đang cố tình làm nũng, nhưng Hoắc Chi Tiêu lại thích nghe.
Hoắc Chi Tiêu nói "được", bèn ôm An Du vào phòng sách. Trong phòng ngoại trừ Lính cảnh vệ ra, thì còn có thêm 3 4 sĩ quan lạ mắt. Hoắc Chi Tiêu luôn nhìn thẳng, đặt An Du xuống ghế sô pha, lúc này mới lạnh nhạt gật đầu với những người khác trong phòng.
"Anh rể, em ra ngoài trước nha." An Du bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm làm thấp thỏm không thôi, kéo ống tay áo Hoắc Chi Tiêu, "Mọi người đang bàn chuyện quan trọng, em không nghe được." "Ở ngoài lạnh, em ngồi đây đi." Hoắc Chi Tiêu đè vai cậu xuống, lấy từ tay Lính cảnh vệ một hộp kẹo dẻo, đặt lên chiếc bàn nhỏ trước ghế sô pha, "Đừng để bị cảm nữa."
Lớp đường phủ trên viên kẹo giống như tuyết trắng, An Du buồn thiu chọn một viên nhét vào miệng, cảm thấy anh rể chăm cậu như con nít. Lại quên mất bộ dạng mình quấn Hoắc Chi Tiêu đòi ăn kẹo, mà chỉ lo giận dỗi mà thôi.
Hoắc Chi Tiêu đi vòng qua bình phong, nhận lấy tài liệu của sĩ quan đưa tới, liếc sơ qua hai lần: "Khả thi đấy." Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến An Du ở bên ngoài bình phong, vẫn không nhịn được quở trách: "Cái cậu ở bên ngoài kia... không được phép ở lại." Hoắc Chi Tiêu chậm rãi nhướng mi, tuổi của anh nhỏ hơn so với sĩ quan, nhưng khí thế lại đè bẹp tất cả mọi người ở đây: "Em ấy là vợ tôi." Sĩ quan nhắc nhở: "Là vợ kế."
Vợ kế là ý gì? Là sau khi người vợ qua đời, con gái hoặc con trai thứ sẽ tiếp tục được đưa lên. Còn về địa vị... việc tái giá mà nói, cũng chỉ là vì hương khói, chứ ở đâu ra mà có địa vị?
"Ở chỗ của tôi, không có sự phân biệt." "Nhưng... nhưng người Đại thiếu phu nhân ở bên cạnh trước đó đã từng làm hỏng chuyện." Sĩ quan nhắc lại, là chuyện cũ từ ba năm trước, "Tiểu thiếu gia này cũng là người của An gia, vẫn phải đề phòng..."
"Không có gì phải đề phòng cả." Hoắc Chi Tiêu khép lại tài liệu, mím môi thành một đường sắc bén.
A Du của anh và An Hân là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đừng có vu khống người khác.
Khi Hoắc Chi Tiêu bước ra từ bình phong, thì An Du đã nằm bò trên ghế sô pha, ngậm kẹo trong miệng, lật xem tin tức trên báo. "Anh rể?" An Du trở người. Hoắc Chi Tiêu "Ừ" nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt hoài nghi của cậu, cởi cúc áo ở cổ ra: "Tối mai ra ngoài với anh một chuyến." "Đi đâu ạ?"
"Cứ đi rồi biết." Hoắc Chi Tiêu luồn những ngón tay thon dài vào tóc An Du. Cậu hoang mang đồng ý, nhưng đến tối mới chợt nhận ra, dù có đi đâu, thì người mà anh rể dắt đi sẽ là cậu, chứ không phải là chị.
Cái này không hợp với lễ nghi. Nhưng trong lòng cậu lại vui vẻ.
Trong cuộc đời An Du, chỉ còn lại một chút niềm vui này. Ngày hôm sau, tuyết bắt đầu rơi ở nội biên.
Khi An Du tỉnh, Hoắc Chi Tiêu đã rời giường. Nhưng chăn bông bên cạnh cậu vẫn còn ấm, dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ. Hoắc Chi Tiêu vẫn chưa đi xa. Cậu trở mình, uể oải cọ cọ trên cái gối mà anh rể nằm, nghĩ đến ban đêm lúc ngủ anh rể thò tay vào giữa hai chân, hai má ửng hồng, lại kìm không được cười ra tiếng.
Vốn dĩ, hai người ngủ với nhau rất yên bình, nhưng An Du ghét lạnh, nhất quyết ủi vào trong lồng ngực anh rể, cọ tới cọ lui, chân cũng gác lên eo người đàn ông, và thế là... vượt ra khỏi tầm kiểm soát. An Du cũng không rõ có phải là mình cố ý hay không, dẫu sao lúc ở An gia, dù lạnh đến mấy cậu cũng có thể chịu được. Nhưng trước mặt anh rể, thì cậu lại không chịu nổi dù chỉ là một chút.
An Du thích anh rể, thích cơ thể luôn có một cánh tay khác vuốt ve, càng thích uốn éo hùa theo loại cảm xúc dâng trào tuôn ra như thủy triều. Dục vọng như quả cầu lửa đó sắp trở thành một phần trong cơ thể cậu, ném cũng ném không được, mà chạy cũng chạy không thoát.
Niềm yêu thích hèn hạ của cậu nảy nở trong mối quan hệ vô đạo đức này, không thể phơi bày ra ánh sáng, cũng không thể để người khác thấy, An Du thì đang chìm đắm vào trong nỗi dịu dàng thắm thiết, còn trong phòng An Hân thì lại như một mớ bừa bộn chẳng khác gì trước đây.
"Anh ta muốn đưa An Du ra ngoài?" Tiếng gào thét chói tai phát ra từ trong cánh cửa sổ khép hờ, "Anh ta đang mong tôi chết, bọn họ đều mong tôi chết đi!" Theo lý mà nói, An Hân vẫn còn sống, tất nhiên dựa vào lễ nghi, thì người mà Hoắc Chi Tiêu dẫn ra ngoài chỉ có thể là Đại thiếu phu nhân được đưa vào bằng kiệu lớn tám người khiêng. Nhưng Hoắc Chi Tiêu không phải là người bình thường, lại có ai dám dạy lễ nghi cho người đàn ông của Phủ soái chứ?
Bà vú già vẻ mặt đau khổ quỳ trước cửa sổ, nhọc nhằn dọn dẹp những mảnh vụn trên đất: "Đại thiếu phu nhân, Người phải đi khuyên giải Cô gia, cho dù không dẫn Người đi, thì cũng không thể dẫn Tiểu thiếu gia đi như vậy được!" Đây chẳng phải là muốn tuyên bố rõ với tất cả mọi người rằng, dù An Hân có sống hay đã chết thì cũng không quan trọng, An Du vẫn chưa thành vợ kế, nhưng đã được đưa lên thành chính thức rồi đó sao!
Đây không phải là cảnh tượng mà An Hân muốn thấy. Ban đầu, An gia đưa An Du vào Phủ soái, An Hân chỉ nghĩ đã có người giẫm theo gót cô, bèn cười thầm trong lòng, với thân phận là một người từng trải nên đã tỏ vẻ thương hại.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra, mình mới là người đáng thương nhất. Tất cả sự dịu dàng của Hoắc Chi Tiêu, cô chưa từng nhẫn nại để có được, mọi thứ đều dành hết cho An Du.
Thế là những phản ứng cuồng loạn của An Hân đã trở thành trò cười, và cũng trở thành bàn đạp để An Du trèo lên giường Hoắc Chi Tiêu. Thực ra mà nói, An Hân và Hoắc Chi Tiêu ngày càng xa cách, không liên quan gì đến An Du, nhưng khi cô nhìn thấy em trai con vợ lẽ anh anh em em với chồng, mọi sự thù hận hiển nhiên đều rơi xuống đầu An Du.
Cho dù An Du chỉ yên lặng ngồi ở đó, thì thứ mà trong lòng An Hân liên tưởng tới, cũng là cậu đang tr/ần tr/uồng khỏa thân nằm dưới thân chồng mình, đôi mắt quyến rũ như tơ, bàn tay nhỏ nhắn rung lắc trước sự va chạm của người đàn ông, trên ngực đầy dấu đỏ chi chít, lan xuống tận đôi chân trắng hồng.
Người đàn ông đối xử lạnh nhạt với cô hóa thành dã thú, rong ruổi trên người em trai cô, giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống khuôn ngực bằng phẳng của An Du, lần lượt đọng lại những vệt nước đầy dâm đãng.
Thậm chí An Hân nghe thấy cả tiếng rên rỉ yếu ớt của An Du: "Anh rể, anh rể!" Và chồng cô cũng vậy——
Bọn họ dây dưa điên cuồng trên giường, đến nỗi An Du còn chẳng quan tâm cặp mông cong múp của mình hẩy lên từ khi nào, lộ ra lỗ đ/í/t ướt nước tung tóe. Hoắc Chi Tiêu thỏa thích thưởng thức mùi vị của cậu, khi cơn khoái cảm dâng đến đỉnh điểm, anh đặt những cái hôn triền miên bên cổ An Du, sau đó trượt xuống, mút lấy quả anh đào trước ngực.
Người đàn ông lạnh nhạt bị ngọn lửa của dục vọng thiêu đốt, gầm gừ liếm bụng dưới của An Du, cuối cùng đầu lưỡi dừng lại ở ngay bẹn đùi cậu.
Mặt hồ gợn sóng, cảnh xuân rực rỡ. Đôi môi mỏng của Hoắc Chi Tiêu lưu luyến rời đi, lấp liếm lộ ra dấu răng chói mắt.
Vẻ mặt An Hân vặn vẹo —— Đó là dấu răng mà chồng cô cắn. Cô lại đập chiếc bát sứ vào tường.
"Tôi không thể chết... Tôi không thể chết được!" An Hân ráng chống đỡ bò ra khỏi giường, "Đi, lục bộ sườn xám ở trong rương ra đây." "Đại thiếu phu nhân?!" Bà vú già bị dọa cho ngồi phịch xuống đất. Thân thể này của An Hân, đừng nói là sườn xám, cho dù có mặc áo bông đi nữa, ra ngoài bị vài cơn gió thổi cho mấy lần, là cũng đã có thể mất đi nửa cái mạng, bà vú già nào dám lấy cho cô?
Nhưng An Hân lại trợn trừng hai mắt đỏ như máu, thúc giục liên tục: "Đi mau, nếu bà không đi... lẽ nào bà muốn tôi tự đi lục lọi ở trong rương sao?!" Bà vú già chỉ đành đứng dậy từ trên đất, nhìn chằm chằm ánh mắt mong chờ của An Hân, lục lọi từ dưới đáy rương lấy ra bộ sườn xám.
"Nếu bọn họ đã muốn vụng trộm, vậy cho dù tôi có chết..." Cô điên tiếc nhìn chiếc váy đỏ thẫm kia, "thì nó cũng đừng hòng mà sống yên!"
Bà vú già không biết từ "nó" trong lời An Hân rốt cuộc là đang nói tới Hoắc Chi Tiêu hay là An Du, nhưng bà biết, Đại thiếu phu nhân của mình e là không sống qua khỏi mùa đông này.