*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa đông năm nay rất lạnh, đại thiếu phu nhân của phủ tướng quân bị ốm nặng, chẳng mấy thì cũng sắp chống cự không nổi nữa rồi.
Phủ tướng quân vẫn chưa biết ra sao, mà ở An gia đã sớm hỗn loạn cả lên, nếu chết thật, thì bên An gia sẽ lại phải đưa thêm một trai hoặc một gái sang làm vợ kế. Đây là truyền thống có từ thời xưa trong nhà, cũng là vì âm mưu ích kỷ của An gia.
Phủ tướng quân là nơi nào? Là nơi khi gả vào chính là cả đời vinh hoa phú quý, hời cho ai, chứ không thể hời cho gia đình người khác được.
Nhưng phủ tướng quân cũng là nơi bóc lột. cô gái hay chàng trai trẻ nào khi gả vào đều chẳng sống lâu, giống như tất cả tội ác giết chóc của Hoắc gia đã báo ứng lên trên người thân của họ. Vì chẳng phải, An Hân làm đại thiếu phu nhân chưa tới ba năm, mà đã sắp chết đó sao?
An gia không cam tâm khi người khác được vào cửa của phủ tướng quân, lại không bằng lòng khi thấy con gái của vợ lớn chịu khổ, chọn tới chọn lui, chọn trúng được An Du con vợ lẽ. An Du là con trai nhưng có thể sinh con, có thể gả lấy chồng, phủ tướng quân bên kia cũng không so bì là con vợ cả hay con vợ lẽ, phái người khiêng cậu từ cửa bên hông đi vào phủ tướng quân, chỉ cần đợi An Hân chết, thì sẽ đưa cậu lên làm vợ kế.
Ngày mà An Du vào phủ tướng quân, đúng lúc tuyết tan. Cậu bị ép phải thay một chiếc váy sườn xám trắng có hình trăng non, khoác thêm áo choàng ngoài, giấu tay vào trong túi sưởi tay bằng lông thỏ(*), khi đến chỗ An Hân ở, cậu gần như lạnh cóng người. Cậu tới với danh nghĩa là chăm sóc cho chị gái, nhưng ai mà chẳng biết, cậu chính là vợ mới tương lai của thiếu soái phủ tướng quân.
(*) túi sưởi lông thỏNgay cả An Hân đều biết. Khi An Du dìu tay bà vú già xuống kiệu, thì ở trong phòng đã truyền đến tiếng chén sứ đập vỡ, tiếp đó là tiếng khóc thét của An Hân: "Anh cút đi, tôi chính vì gả cho anh, mới đen đủi như thế này, bệnh sắp chết rồi!"
Sau đó cửa mở ra. Cậu cụp mắt, không dám nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, chỉ dám nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh rể."
Nếu An Hân không chết, thì Hoắc Chi Tiêu vẫn sẽ là anh rể của An Du. Trước đó An Du cũng có trò chuyện vài câu với Hoắc Chi Tiêu.
Vì cơ thể cậu đặc thù, cần phải tránh đi nghi ngờ, nên không thể ngước đầu nhìn chăm chú vào mặt mũi của anh rể, chỉ nhớ rõ giọng của anh.
Nghe rất hay. trong trẻo như ánh trăng bạc. không như một người "lỗ mãng" mà người trong nhà đã bàn tán.
Hoắc Chi Tiêu vốn muốn về phòng thay quần áo, nhưng khi nghe thấy giọng của An Du, bước chân chợt dừng lại. An Du đứng trong nền tuyết, giấu cơ thể trong chiếc áo choàng không mới cũng không cũ, trông như bông hoa rách nát, sắp sửa héo tàn.
Hoắc Chi Tiêu cau mày: "Sao lại ăn mặc thế này?" An Du không dám nói là mình bị ép, chỉ giải thích: "Làm theo lễ nghi..." "Vào phòng đi." Hoắc Chi Tiêu ngắt lời cậu, mở cửa cho cậu.
Lò sưởi trong phòng đang cháy, An Hân ốm yếu nằm trên giường, nhìn thấy Hoắc Chi Tiêu bèn xoay người lại, định bùng phát cơn giận, thì bỗng bắt gặp An Du.
"Trong nhà đưa em tới à?" An Hân chống đỡ cơ thể bệnh tật, khó nhọc gượng dậy: "Khốn nạn... một lũ khốn nạn mà!" "Chị." An Du vội vã đi qua: "Chị đừng cuống, là nội bảo em sang chăm sóc cho chị." "Sức khỏe chị thế nào, chẳng lẽ chị không biết? Bọn họ bảo em tới làm vợ kế!"
Chân tướng đã bị vạch trần, áp suất trong phòng như bị giảm xuống. An Du trộm liếc nhìn Hoắc Chi Tiêu. Đây là lần đầu tiên cậu cẩn thận quan sát Hoắc Chi Tiêu.
Mấy năm trước trong dịp Tết Nguyên đán, cậu cũng gặp được Hoắc Chi Tiêu, nhưng không có nhìn kỹ. An gia không thể so được với phủ tướng quân, Hoắc Chi Tiêu không tới, thì cũng chẳng ai dám hó hé một lời, nhưng anh vẫn đến.
Thiếu soái của phủ tướng quân tới, tất cả người của An gia đều phải tới chào hỏi. An Du cũng phải đi.
Sân trong cách xa phòng cậu ở, nên đến trễ, cũng may trong lễ tết đó chẳng ai lo quản lý cậu, cậu nghĩ chờ chị gái và anh rể tới, rồi trộn lẫn vào trong đám đông nói tạm biệt là được.
Thế nhưng An Du không ngờ tới Hoắc Chi Tiêu không có vào phòng, hơn nữa chỉ đứng ở trong sân hút thuốc. Cậu chạy gấp quá, nên khi phát hiện trong viện còn có người khác thì đã quá muộn rồi. Hoắc Chi Tiêu khác với những người đàn ông trong An gia, anh mặc một bộ tây trang theo mốt mới, khoác áo bành tô màu đen, không bung dù, cứ đứng như vậy trong nền tuyết, cũng không biết đang nhìn gì, nghe thấy tiếng chạy của An Du, bèn quay đầu lại, trước tiên là chau mày, thấy cậu trông quen quen, mới nhớ An gia còn có một tiểu thiếu gia: "Sao giờ mới đến?"
An Du lúng túng nói: "Không biết anh rể tới ạ..." "Nếu biết tôi tới, thì sẽ không đi trễ à?" Hoắc Chi Tiêu cười nhẹ, coi cậu như con nít, "Vào trong đi, chị gái em mang kẹo cho em rồi đấy." An Du hốt hoảng tháo chạy vào trong, lúc đóng cửa không nhịn được lại ngó Hoắc Chi Tiêu nhiều thêm——
Người An gia thầm mắng người bên nhà Hoắc gia là thứ lỗ mãng, lấy máu và mạng người để đổi lấy vẻ huy hoàng ngày hôm nay. Nhưng An Du cảm thấy Hoắc Chi Tiêu không phải là kẻ lỗ mãng. Nhìn anh rể có vẻ là người có ăn có học, cử chỉ ăn nói còn hơn tất cả đàn ông trong An gia, không thua bất kỳ một khía cạnh nào. Nếu để nói là khác ở đâu nhất thì... anh rể là một quý ngài đẹp trai, mang trên người hơi thở của sự chết chóc.
Bây giờ nhìn kỹ, ngược lại còn khiến An Du nhớ tới lần gặp mặt trước kia. Sau nhiều năm trôi qua, cậu đại khái tính được tuổi của anh rể, hóa ra đã đầu ba rồi, hèn gì nhìn trông rất chín chắn. Cậu nhận ra bản thân đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt.
Mai sau, cậu phải gả cho anh rể. May mà trong phòng không có ai để ý tới cậu.
An Hân đột nhiên vươn cánh tay gầy gò, đập vỡ cái bát đầu giường về phía Hoắc Chi Tiêu: "Anh cút đi! Nếu không gả cho anh, thì tôi sẽ không chết sớm thế này!" An Du nhất thời bị dọa sợ, ánh mắt rơi xuống ống quần bị bát thuốc làm thấm ướt của Hoắc Chi Tiêu, lại nhìn những vết bẩn khác xung quanh, lập tức hiểu được, đây không phải là lần đầu tiên An Hân đập bát.
Cậu run sợ gọi một tiếng: "Chị ơi..." "A Du, đừng gả cho anh ta!" An Hân hồi phục lại tinh thần, bàn tay tiều tụy nắm chặt ống tay áo của An Du, lầm bầm như một kẻ điên, "Anh ta sẽ giết em đó, không muốn chết thì mau chạy...chạy về nhà, nhanh đi!"
An Du đáp lại qua loa, sau đó giật tung tay An Hân ra, lao ra khỏi phòng. Trước khi An Hân gả đi, không phải dáng vẻ như thế này.
Nguyên quán của An gia ở phía nam, đại tiểu thư An gia tất nhiên cũng là cô gái điển hình của phía nam, từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghi, điềm tĩnh dịu dàng. Nhưng hiện tại đang nằm trên chiếc giường bệnh... hoàn toàn trở thành một người điên mơ hồ không rõ.
An Hân rõ ràng đã bị dọa đến mức ngã bệnh. Khi cô gả vào phủ tướng quân, đã nghe rất nhiều tin đồn bịa đặt, luôn cảm thấy mình sẽ trở thành quả phụ bất cứ lúc nào, cảm thấy trên tay người đàn ông của Hoắc gia dính đẫm máu người, ban ngày sợ hãi, ban đêm cũng không muốn gần gũi với Hoắc Chi Tiêu, lúc ở một mình thì lại đa nghi, luôn cảm thấy trong phủ tướng quân to như thế đều có vong hồn vất vưởng ở khắp nơi.
Thời gian trôi qua, bệnh tình ngày càng nguy kịch.
Vú già đứng trông coi ngay cửa đưa An Du sang phòng khác. Hoắc Chi Tiêu vừa thay đồ xong, thì thấy cậu đi vào, ánh mắt rơi xuống bắp chân nhỏ đông cứng tím tái.
"Đốt lò sưởi lên." Hoắc Chi Tiêu sai bảo người hầu, "Lại lấy một bộ đồ tới."
Hoắc Chi Tiêu còn ở đây, An Du lại không dám nhìn xung quanh. Cậu giấu tay vào găng thỏ, yên lặng đứng trước cửa.
Khoảnh khắc Hoắc Chi Tiêu nhìn chằm chằm An Du, đáy mắt nhoáng qua vẻ bất lực. Anh có ấn tượng với An Du. Không vì điều gì khác, mà là bởi khuôn mặt đó của cậu, quả thực là quá xinh đẹp. Hơn nữa khi An Du gọi một tiếng "Anh rể", giọng nói ấy thật mềm mại pha chút dè dặt, còn biết đỏ mặt.
Hoắc Chi Tiêu luôn xem An Du như bé con, chưa từng có tâm tư kiều diễm. Suy cho cùng An Du còn quá nhỏ, bây giờ e là mới có 16 17 tuổi.
Vú già cầm quần áo dày tới, An Du muốn thay, ngó Hoắc Chi Tiêu vẫn còn đứng đây, vội vàng nhỏ giọng bảo: "Anh rể ạ." Hoắc Chi Tiêu định thần lại: "Hửm?"
"Quần áo..." Mang tai cậu đỏ bừng, cuối cùng vẫn không dám ngước mắt lên.
Hoắc Chi Tiêu hiểu ra: "Anh đi vào phòng trong, em thay đi." Vừa nói, vừa xoay người đi qua bình phong, vào phòng trong.
An Du thở phào nhẹ nhõm, lật đật cởi sườn xám trên người xuống, lặng lẽ thay bộ quần áo dày mà vú già đã mang tới. Mặc trên người chiếc áo bông, cơ thể trong chốc lát đã ấm lên trông thấy. Cậu túm lấy găng tay thỏ, nhẹ nhàng gọi vài tiếng "anh rể", nhưng chẳng có ai đáp lại, càng đi dọc theo hướng bình phong đi vào.
An Du tìm thấy Hoắc Chi Tiêu ở bên trong. Hoắc Chi Tiêu đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía cậu, nhìn màn tuyết trắng xóa ngoài cửa.
"Thưa anh rể." "Thay xong rồi à?" Hoắc Chi Tiêu nhìn cậu.
An Du quấn chiếc áo bông dày dặn vào người, bởi vì người bé gầy, nên mặc không thấy béo, mà lại thấy càng dễ thương.
Hoắc Chi Tiêu đột nhiên trở nên bối rối. Chuyện vợ kế, An Du có thể vẫn chưa biết.
Nhà Hoắc gia là thời kỳ theo lối mới, không đưa vợ nhỏ lên, vì vậy mới có cái chuyện vợ kế. Cũng chính là tái giá.
Chỉ là Hoắc Chi Tiêu không nghĩ tới An gia sẽ nóng ruột tới mức chưa chờ An Hân chết, mà đã đẩy An Du đến nông nỗi này.
An Du không biết trong lòng Hoắc Chi Tiêu nghĩ gì, lại nghe được ngụ ý không thành lời của người đàn ông: "Anh rể, em hiểu." Hoắc Chi Tiêu hơi giật mình, tiếp đó chợt bừng tỉnh. Nếu đã gả An Du vào phủ tướng quân, thì An gia tất nhiên đã thu xếp mọi thứ, tuyệt đối sẽ không giấu giếm An Du, để tránh sau này An Hân chết đi, cậu biết được chân tướng, sẽ quay lưng bỏ trốn cả hai bên gia đình.
An Du nói xong, sắc mặt tái nhợt: "Anh rể, chuyện vợ kế, chị chắc chắn cũng biết, anh không cần phải trốn tránh em." "Ừm." Cho dù là Hoắc Chi Tiêu, nghe xong lời này, cũng thấy rất xấu hổ. Tay giấu ở trong găng thỏ của cậu nhúc nhích: "Chị gái chị ấy..." "Ưu buồn sinh bệnh." Hoắc Chi Tiêu nói thật, "Bác sĩ giỏi đã tới khám, nhưng cũng khó qua khỏi mùa đông này." An Du đã nghe An gia nói một lần, nhưng vẫn không thể chấp nhận được.
"Em ở bên cô ấy nhiều vào." "Dạ."
"Chuyện của sau này, thì sau này rồi nói." Hoắc Chi Tiêu do dự vươn tay ra, nhẹ nhàng vò tóc An Du.
Mặt anh không có gì thay đổi, nhưng vành tai thì đỏ bừng.
Hoắc Chi Tiêu rụt tay lại ho nhẹ, quay người đi ra ngoài, thấy bà vú già còn cầm một số thứ đồ này kia vào trong phòng, than thở bất lực: "Em ấy mới bao tuổi?" Bà vú nói: "Đây là theo ý của Đại soái ạ."
"Ý của cha tôi cũng không được phép." Hoắc Chi Tiêu hơi nhướng mi, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Cầm đi đi."
Bà vú già toàn thân run rẩy, cúi đầu lấy đồ đạc đi.
Tuy An Du không thấy bà vú cầm thứ gì, nhưng cũng gần như đoán được.
Sắc mặt ngay lập tức đỏ bừng rồi lại trắng bệch.
Hoắc Chi Tiêu đẩy cửa hé ra nửa chừng, cười trừ nhìn cậu: "Chuyện chăn gối, em biết không?" Túi sưởi tay lông thỏ rơi xuống đất, An Du ngơ ngác.
Hoắc Chi Tiêu cúi người nhặt túi sưởi tay lông thỏ lên, đưa qua, thấy An Du nhét bàn tay có những ngón tay hết sức nhỏ vào trong, yết hầu căng chặt. Anh muốn nói, không biết cũng không sao, sau này anh rể dạy em.
Nhưng sát vách truyền đến tiếng kêu khóc của An Hân, hòa cùng cơn gió lạnh, trong chốc lát đã mang tâm tư của Hoắc Chi Tiêu thổi tan. Anh vẫn là anh rể mà.