Vô Hữu Khả Cập

Chương 26: Cảnh tuấn




Trên bàn cơm, nồi lẩu đang sôi kêu ùng ục, mẹ Lương giữ một rổ rau lớn, đưa cho Lâm Vị dĩa mới đầy tràn rồi dừng lại cười tủm tỉm nhìn cái miệng nhỏ của cậu nhai nhai.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi, nhìn cậu ấy làm chi?” Lương Cảnh Thâm nhìn Lâm Vị xấu hổ vì được yêu thích cũng không dám cãi lời.

Mẹ Lương không đáp lời, lại không chịu được mà nhìn Lâm Vị: “Tiểu Vị, con thích ăn cái gì, sau này dọn về đây ở được không?” Bà biết rõ con trai mình, một khi anh quyết tâm chắc chắn sẽ không thay đổi, điểm ấy anh rất giống ba mình, huống hồ cậu bé này cũng thật sự dễ thương, nhu thuận hiểu chuyện, nhìn qua thì thấy rất đơn thuần. Trước đây vẫn nghĩ con mình sẽ cưới một người vợ rất lợi hại về nhà, tưởng tượng cả ngày sẽ đấu đá với bà như trong TV, hiện tại xem ra là mình lo lắng hão huyền rồi.

Lâm Vị ngẩng đầu “A” một tiếng, trong mắt đều là hoảng sợ, nhìn mẹ Lương lại nhìn Lương Cảnh Thâm, đồng ý cũng chết, mà từ chối càng chết sớm hơn, mẹ Lương đã biết, biết chuyện của mình đúng không? Giải quyết thế nào?

“Mẹ, ăn cơm trước đi, chuyện này bàn sau.” Lương Cảnh Thâm vội vàng ngăn cản Lâm Vị, chỉ sợ cậu vô tình không cẩn thận đồng ý, thế giới hai người anh còn hưởng thụ chưa đủ đâu, sao có thể về nhà lớn sớm vậy được,

Lương Tu Nghiệp cũng nhìn ra phu nhân nhà mình đang hết sức nóng ruột: “Em nha, Tiểu Vị mới tới lần đầu tiên, đừng dọa nó chứ. Ăn cơm đi, đau dạ dày nữa bây giờ.” Vừa nói vừa nhét chén cơm vào tay mẹ Lương.

Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng còi xe ầm ĩ, dường như cố tình thu hút sự chú ý của người khác. Tiếp theo là thanh âm của người nào đó mà Lâm Vị đã từng nghe qua: “Anh cả, nghe nói hôm nay anh

dẫn vợ về hử, đúng không?” Theo đó là giọng cười sang sảng, cuối cùng mới là một thân ảnh vừa đi vừa nhảy vào nhà. =.=

Lương Cảnh Thâm vỗ đầu mình, nghiêng người cười đến khó hiểu với Lâm Vị: “Đừng nhìn anh, anh nhớ vẫn có chuyện gì chưa nói với em, hóa ra là cậu em trai này.”

Sau đó đứng dậy, mang người tới trước mặt Lâm Vị, giới thiệu: “Đây là em trai ruột của anh, Lương Cảnh Tuấn, khác anh một chữ thôi. Đây là Lâm Vị, cũng là người hôm nay anh mang về nhà.” Lâm Vị vội vàng đứng lên nhìn người đối diện, mỉm cười hỏi thăm, nghĩ đến lời Lương Cảnh Tuấn nói khi vừa vào nhà, không khỏi quay sang trừng nhìn liếc Lương Cảnh Thâm, Lương Cảnh Thâm nhếch miệng cười cười.

Lương Cảnh Tuấn nghe nói chị dâu là một cậu trai, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thật quen, hình như đã gặp qua ở nơi nào đó. Cẩn thận suy nghĩ một hồi, lập tức kinh hãi nhìn chằm chằm Lâm Vị, biết mình đã tự gây rắc rối, lắp bắp trông mong nhìn Lâm Vị: “Cậu, chào cậu, lần trước…”

“Lần trước? Lần trước cái gì, hai người từng gặp nhau rồi àh?” Lương Cảnh Thâm bị em trai ấp úng đến hồ đồ.

Lâm Vị cười toe toét: “Không có, chưa từng gặp.” Nếu để Lương Cảnh Tuấn làm trò trước mặt ai đó, tường thuật trực tiếp một tối nào đó Trần Minh Nhất ôm chân mình sờ soạng, tình sắc mênh mông, chắc ai đó sẽ không chịu nổi, nhất là người kia là Lương Cảnh Thâm. Thảo nào lần trước cậu đã nghĩ, Minh Nhất gọi người này là anh hai Lương, tuy rằng vẻ ngoài hơi thô ráp nhưng ngũ quan cũng khá giống với người nào đó.

Lương Cảnh Tuấn nghe Lâm Vị nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, y cũng không mong anh hai biết mình đã gặp “chị dâu” trong tình cảnh trớ trêu nào đâu.

Mấy chuyện như này… ách… nói ra không chết cũng bị lột da. Vậy nên an ổn ngồi xuống ăn là tốt nhất!