Vô Hữu Khả Cập

Chương 10: Bảo vệ




Nhìn thấy Lâm Vị đã là hai giờ sau đó, đây cũng là lần đầu tiên sau hai tháng Lương Cảnh Thâm lại nhìn thấy người này. Hai tháng nay, anh thường xuyên tìm kiếm những bài báo, bài phỏng vấn cũ của Lâm Vị đọc qua, càng không che giấu được sự rung động của bản thân. Lâm Vị gầy hơn trước, trang phục hóa trang cũng không che giấu được sự mệt mỏi. Cậu đang nằm trong một căn phòng lộn xộn, đôi mắt luôn mang theo ngờ vực khép lại, Lương Cảnh Thâm thấy tim mình như bị ai bóp chặt, không thể thở.

Hai nhân viên y tế mang theo Lâm Vị đã được cố định tay chân trên băng ca lên trực thăng, Lương Cảnh Thâm giữ ở cạnh, từ khi nhìn thấy Lâm Vị đã nắm tay cậu không hề buông.

Về đến Hồng Kông, Lâm Vị được đưa thẳng đến bệnh viện của tập đoàn Lương Thị. Viện trưởng Lương Cảnh Văn từ khi nhận được điện thoại của Lương Cảnh Thâm đã làm một cuộc nghiên cứu kiểm tra, chuẩn bị giải phẩu bụng cho cậu. Hắn là em họ của Lương Cảnh Thâm, từ nhỏ đã được phát hiện có IQ cực cao, lại hứng thú với y học, mới 22t làm vài đề tài nghiên cứu với người hướng dẫn, sau đó trở về kế thừa bệnh viện từ thiện của Lương thị, đối với Lâm Vị cực kỳ tò mò.

Khi Lâm Vị tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen như mực, nháy mắt có chút sợ hãi, không biết bản thân mình đang ở đâu, nhúc nhích một chút lại thấy đùi phải của mình vô cùng đau đớn.

Giương mắt nhìn lên, Lâm Vị lại phát hiện một đôi mắt đen tuyền đang nhìn mình chăm chú, chính là Lương Cảnh Thâm. Lâm Vị định nói chuyện, lại thấy không thể phát ra tiếng. Lương Cảnh Thâm liền đứng dậy, rót cho cậu ly nước rồi lại trở về đối mặt, đỡ lấy đầu Lâm Vị, cho cậu uống từng chút từng chút một.

Nhìn sắc môi Lâm Vị được tráng một lớp nước trơn bóng, ánh lên sắc hồng lấp lánh, thâm tâm Lương Cảnh Thâm nổi lên một trận chua xót, cùng với tư vị buổi sáng lại chứng kiến Lâm Vị té xỉu ngất đi giống nhau, hân không thể đem cậu bỏ vào lòng mà yêu thương, bảo hộ, không cho bất kỳ ai làm thương tổn đến cậu nữa. Lương Cảnh Thâm khẽ giọng nói, chỉ sợ mỹ nhân còn đang mơ màng tỉnh giấc: “Có muốn ngủ tiếp hay không?”

Lâm Vị lắc đầu, lẳng lặng nhìn Lương Cảnh Thâm, trong lòng có vô số câu hỏi, ngực lại mơ mơ hồ hồ hiểu được một phần nào đó.

Lương Cảnh Thâm chính là lần đầu thấy trong mắt Lâm Vị không có kháng cự lẫn thờ ơ hờ hững, lòng lâng lâng nhẹ nhõm. Vỗ nhẹ khuôn mặt Lâm Vị, lại hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, bao nhiêu cứng cỏi kiên trì giờ cũng hóa thành ôn nhu vô hạn, dịu dàng nói: “Tôi gọi Chu Ly vào với cậu.” Nói xong đứng dậy bước ra ngoài phòng bệnh.

Ngoài cửa, Chu Ly vẫn liên tục gọi điện thoại, cùng khắp nơi báo chí thông báo tin tức, dàn xếp êm xuôi mọi việc, thấy Lương Cảnh Thâm đi ra, bước tới hỏi: “Cậu ấy sao rồi? Tỉnh chưa?”

“Rồi, chị vào xem chút đi, hôm nay trễ rồi, em ở lại với cậu ấy.” Giọng điệu Lương Cảnh Thâm nhẹ nhàng, vẻ mặt mang ý cười.

“Cảnh Thâm, chị Chu có chuyện muốn nói với em,” Chu Ly ngăn cản bước tiến của Lương Cảnh Thâm, nghiêm mặt nói: “Lâm Vị không giống những người khác, nếu chỉ là yêu thích trong nhất thời, ham mê vật lạ, đừng tìm cậu ấy nữa, chị sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Lương Cảnh Thâm chậm rãi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt không dao động quả quyết nhìn lại Chu Ly: “Em là thật lòng.”

Chu Ly thần sắc phức tạp, gật đầu.