Sáng hôm sau, Đường Chi Ngọc dậy sớm hơn Đường Minh. Nhìn anh ngủ, cô không dám gọi anh dậy, lặng yên hồi lâu cô chợt nhớ đến chuyện tối qua chỉ tự an ủi bản thân rằng đó không phải là thật.
Đường Chi Ngọc trở về trước, bước vào nhà với cái tâm trạng u ám. Cô cũng không buồn tâm sự với ai, đặt mình xuống giường.Đường Chi Ngọc mở mắt nhìn trần nhà hồi lâu mà không nghĩ ngợi gì. Bỗng điện thoại reo lên, hình như có ai đó gọi đến. Lười biếng, cô không muốn nghe. Nhưng cuộc gọi cứ xối xả buộc cô phải ngồi dậy bắt máy."Alo! Cho hỏi ai đấy? "
Bên kia đầu dây cũng chẳng có động tĩnh, một lát mới thấy có giọng người"Alo, cô Đường còn đó không vậy?"
Sững người, cô mới áp sát điện thoại vô tai"Ai vậy, sao lại biết tôi!? "."Cảm ơn cô về chiếc ô, vậy cô nhớ ra tôi chưa?"."Anh đó hả, không sao việc nên làm mà"."Để cảm ơn, tôi mời cô ăn một bữa nhé, tầm khoảng 10h cô đến nhà hàng Châu Niên nhé! ".Nói xong câu đó anh ta cũng vội cúp máy.
Đường Chi Ngọc nghĩ chắc là người tốt nên chuẩn bị sửa soạn. Ngồi trên giường suy nghĩ không biết nên mặc như thế nào cho phải phép thì lại một cú điện thoại gọi đến. Lần này là Đường Minh,cô không biết có nên bắt máy hay không nữa
Chi Ngọc cầm điện thoại "Alo có việc gì không anh? "."Không có gì anh chỉ hỏi em về trước à? "."Vâng, nhà em có chút chuyện, thôi để em cúp máy, em có việc rồi!"
Nghe thấy giọng anh, cô bật khóc nức nở, anh có lẽ cảm thấy chán ghét cô rồi, có lẽ do bề ngoài xấu xí quê mùa nên anh cũng chỉ hứng thú một thời gian. Cô biết rõ là như thế nhưng vẫn cố chấp giữ anh bên mình, cũng định đợi khi có một lý do hoàn chỉnh cô sẽ chia tay. Không nghĩ ngợi nhiều nữa,cô lấy lại tinh thần rồi đi thay đồ.