Nói rồi anh cho người tiễn bác sĩ đi về
Quay trở lại phòng,anh nhìn cô,nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dịu nhẹ.
Tần Hữu Đình vẫn luôn rất sợ mất đi người mình thương,chính vì bi kịch của 12 năm trước.
Trong căn phòng rộng rãi,những tia nắng chiếu qua khe cửa
Đường Chi Ngọc mở mắt,đờ đẫn,có cảm giác ê buốt từ tay,cô quay sang nhìn thì thấy anh đang gục trên tay cô
Khuôn mặt điển trai đang ngủ,hàng lông mi thẳng,đôi mắt một mí cuốn hút
"sao tên này lại đẹp thế nhỉ. ko dc ko dc,Đường Chi Ngọc mày phải bình tĩnh,không dc bị dụ dỗ"
Cô cố dặn lòng không dc khuất phục trước nhan sắc của anh
Đường Chi Ngọc cố gắng không tạo tiếng động để anh được ngủ,nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho anh
Rồi cô đi thay quần áo xuống bếp nấu ăn
Nhìn ra khu vườn nhà anh,cô chợt cảm giác khu vườn thật thiếu sức sống,đã đến lúc trồng thêm hoa rồi
Trên cầu thang,Tàn Hữu Đình bước xuống với áo choàng tắm,ôm từ phía sau eo cô hù dọa
"Òa"
Như trẻ connnnnn
Cô biết tỏng điều đó và chẳng thấy hề hấn gì
"Đường đường là tổng tài đại nhân,chơi mấy trò con nít này?!'