Cô bất ngờ khi nhìn thấy anh trước mặt.
"Anh..... Anh nhìn thấy hết rồi!! "><
"Vốn dĩ đã nhìn thấy trước rồi!! ".
Cô ngại ngúng đỏ mặt, liền một tay muốn đẩy anh ra.
Bỗng nhiên Tần Hữu Đình đứng khựng lại trước cửa, xoay người nhìn cô.
"Này! Sau lưng em có nhiều vết muỗi đốt lắm đó, nhớ bôi thuốc nhé, nếu không phải là anh mà thay vào đó là cô nhân viên kia thì em ngượng chín mặt rồi!!! ".
"Hừ đúng rồi, con muỗi to lắm!! ".
Anh mỉm cười lanh lợi trêu đùa cô rồi ra ngoài.
Đã mặc váy xong chỉ còn việc là trang điểm cho hoàn chỉnh thôi.
Đường Chi Ngọc bước đến phong trang điểm cô dâu.
Trong đó có rất nhiều người con gái.
Trông họ thật xinh đẹp,chắc hẳn họ đang rất hạnh phúc.
Còn cô, đang bận suy nghĩ không biết Tần Hữu Đình sẽ nghĩ như thế nào.
"Chẳng hợp gì cả!! "
Chắc anh sẽ nói vậy.
Đúng là chẳng thể mong chờ lời khen từ anh mà.
Một lát sau, Tần Hữu Đình vẫn đang ung dung ngồi chờ.
"Mời chú rể của cô Đường Chi Ngọc tới sảnh chính để xem cô dâu ạ".
Anh đứng lên tiến về sảnh chính, trong lòng có chút bồi hồi.
Khi tấm màn đen được vén lên, Đường Chi Ngọc xoay người lộng lẫy.
Bộ váy cưới kết hợp với văn hóa đông- tây duyên dáng, với chiếc màn chùm đầu trắng mỏng càng khiến cô lộng lẫy.
Cứ như hôm nay là ngày cưới vậy.
Đường Chi Ngọc nhìn anh mỉm cười.
Tần Hữu Đình tiến đến chỗ cô, bước lên sảnh, vuốt nhẹ khuôn mặt diểm kiều.
"Em đẹp lắm!! ".
Câu nói đó làm cô thật sự ngỡ ngàng, anh vậy mà lại khen cô, thật không thể ngờ.
Khoảng khắc đó, giây phút đó làm con tim cô như loạn nhịp, có lẽ cô yêu anh thật rồi.