Tần Hữu Đình tức giận, hét lớn, chửi rủa tất cả người hầu"Tôi đã căn dặn là phải canh chừng thật kĩ càng,các người có tin tôi đuổi việc hết không hả, còn không mau đi tìm!?? "
Trong lúc này, Đường Chi Ngọc đag trên đường đi thăm mẹ. Cô tới nhà, gõ cửa nhẹ nhàng gọi mẹ, nhưng kì lạ không có tiếng đáp trả.
Lo sợ, cô vội vã lấy chiếc chìa dự bị mở rung cửa ra gọi lớn"Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Con đến thăm mẹ đâg, mẹ ơi! ".Trả lại cho cô là sự yên tĩnh đến ghê sợ.
Đường Chi Ngọc vội vã đi tìm khắp nơi, phòng bếp, nhà tắm, phòng ngủ, đều không có, cô bắt đầu run rẩy sợ hãi"Hay Đường gia đem mẹ rồi, không, mẹ, mẹ ơi! ".Những giọt nước mắt dần rơi xuống, bỗng có một cuộc điện thoại đến reo trên máy cô.
Đường Chi Ngọc thẫn thờ lấy điện
thoại ra, hiện trên màn hình là số của mẹ, không do dự, cô vội vã bắt máy"Mẹ đi đâu thế, làm con tìm nãy giờ... ".Bên kia đầu dây, là một giọng nói rất điềm rĩnh, giọng của một người đàn ông lớn tuổi. Cô sợ hãi"Ông là ai? Sao lại cầm điện thoại của mẹ tôi? ",đáp lại cô là mộ tiếng cười dài,"Chiều nay hãy đếm căn biệt thự trên đường ***,số**,nếu không cô biết chuyện gì xảy ra rồi chứ!" Cuối cuộ gọi cô còn nghe thấy tiếng mẹ mình đang hét lớn.
Bước ra khỏi nhà, cô vội vã tìm mẹ, bỗng từ phía sau có một người tẩm thuốc mê cô, hướng nhìn mờ ảo, cô buồn ngủ, ngã lăn xuống đất.
Trong lúc đó, Tần Hữu Đình thì xối xả đi tìm cô, chỉ mong rằng cô đừng chạy trốn. Thân thể dõa hết mồ hôi anh thở dốc mệt mỏi, và đồng thời cũng tức giận, một ngườ hầu đến gần và nói"Thưa tần tổng, đã phát hiện ra phu nhân ở đâu rồi ạ!?".
Nghe thấy vậy mà thở dài"Cô ấy đang ở đâu, gọi mãi không bắt máy! "