Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 374: Cái quái gì vừa xảy ra vậy?




Võ hồn giống như là một cái chuông nhỏ màu hồng, Hạ Mân Mân với thân hình nhỏ bé đáng yêu, mái tóc ngắn dài ngang vai, cô mặc bộ đồ chiến phục của Ngọc La Tông không những không làm mất đi nét đáng yêu vốn có mà còn tăng thêm sự mạnh mẽ của bản thân.

Để cho cái chuông đung đưa theo điệu gió, từng đợt sóng âm thanh phát ra giống như tiếng ru của mẹ tăng phúc cho đồng đội của mình, loại năng lực này là một cách để phân tán năng lượng của mình cho mọi người, cũng là cách để khắc chế nhóm của Dạ Phong.

“Hể? Năng lực không tệ đấy chứ?”

Tôn Vũ hơi ngạc nhiên trước màn khởi đầu của đối phương, hồn lực lập tức phóng ra trông khá là uy vũ, những vòng hồn hoàn tiêu chuẩn của thiên tài hiện lên rõ rệt sau lưng nhóm của Man Đại.

“ 3 cường công, 3 mẫn công và một phụ trợ, trong đó có hai thú võ hồn, 4 khí võ hồn, và một cô bé phụ trợ hệ có khả năng tăng phúc lẫn nguyền rủa đối thủ, phối hợp tuy không quá là ăn ý nhưng cũng không quá rời rạc, thực lực dạng trung bình đi”

Dạ Vũ nhấc nhấc cái kính đưa ra lời đánh xét cho việc phân bố đội hình của nhóm Ngọc La Tông, cách Hạ Mân Mân chúc phúc khá là cơ bản, đồng thời cũng khá là ngu ngốc, việc vận dụng một lúc bốn loại năng lực, bốn cái hồn hoàn tiêu hao hồn lực là quá lớn, đến cả chính bản thân cô còn không tăng phúc được như vậy trong một khoảng thời gian dài.

Thông thường một phụ trợ hệ mạnh mẽ là một phụ trợ hệ biết cách quan sát và dự đoán hướng đánh của đối phương, phụ trợ không đơn giản chỉ là một bình hoa tăng phúc đứng chơi chơi trên sân, vai trò của phụ trợ không hề thua kém gì vai trò của một chủ khống hoặc một chủ công nào cả, muốn đảm nhiệm tốt phụ trợ cũng không hề đơn giản.

Lối tăng phúc của Hạ Mân Mân đơn giản là tăng được bao nhiêu thì tăng, nếu cô ta không giỏi trong việc phán đoán tình hình trận đấu thì hết cách rồi, những thứ này cần nhiều về kinh nghiệm thực chiến, nhóm đối phương hẳn là thiên tài được cưng chiều trong tông mà ra đi? Chắc chưa thử đứng sát bên cánh cửa địa ngục môn bao giờ.

“Ai lên đây?”

Đình Bảo cực kỳ hồn nhiên mà vác hai tay ra sau đầu giống như là đi hóng gió, cậu nhìn đám Ngọc La Tông như nhìn một đám ngốc, trông thì có vẻ có chiến thuật nhưng không phải đơn giản là bao quanh phụ trợ rồi đánh thẳng thôi sao? hơn nữa còn cực kỳ vụng về nữa, chiến thuật gì đặc sắc vậy …

“Hừm…. nhìn bọn họ em còn chả muốn đánh nữa!”

Tiêu Linh nheo mắt lại, cô nghĩ rằng mình sẽ được chiến đấu một trận thả ga nhưng quả nhiên là không mong chờ gì được ở một trận vòng loại, tất cả là do thằng ngốc Tôn Vũ này, suốt ngày chỉ biết chọc họa vào cho cả nhóm thôi.

Càng nghĩ càng tức, đôi vợ chồng trẻ lại bắt đầu tình tứ nồng nàn ngay giữa đấu trường, Tinh Nguyệt Môn như đang đi chơi, cả nhóm Ngọc La Tông thì đang áp sát ngày càng gần rồi, các khán giả bắt đầu thấy chán chán, chẳng lẽ nhóm Tinh Nguyệt Môn quả là một bang phái mới thành lập không có năng lực gì sao? Tại sao Nhật Nguyệt đế quốc không loại bọn họ ra từ đâu.



Nhìn cả nhóm Dạ Phong như một nhóm cù bơ cù bất, bọn họ nghĩ rằng đám Dạ Phong sợ hãi quá khi bị tiếp cận như vậy nên không thể di chuyển, trong khi nhóm Dạ Phong vẫn còn đang phân vân không biết nên để ai chiến đấu thì đám Ngọc La Tông lại mừng rỡ.

“ Ha ha, quả nhiên là rác rưởi vẫn là rác rưởi, sợ hãi đến mức tè ra quần rồi sao? không dám chiến đấu? Ngu xuẩn, vậy thì chết đi”

Võ hồn của Man Đại là một con đại bàng to lớn, thân thể của hắn ta mọc lên khắp người là lông đen, cặp mắt lóe sáng màu bạc, hai chân hóa thành hai chân điểu có móng vuốt sắc bén, một đôi cánh rộng lớn sải ở phía sau lưng, trông vô cùng oai hùng.

Một người khác cũng đang tiếp cận rất gần với nhóm Dạ Phong, Kim Dung, võ hồn hình như là mẫn công, Hỏa Hạt Báo, một loại hồn thú thường sống ở vùng khô hạn, hỏa thuộc tính tuy không mấy mạnh mẽ nhưng tốc độ lại không chê vào đâu được, được cái này mất cái kia, nhưng cậu nhóc này thực lực cũng không hề yếu, chỉ tầm 18 19 tuổi mà tu vi hồn vương cũng đã rất giỏi rồi.

“Chết đi”

Hai người tiếp cận đầu tiên trực tiếp áp sát vào nhóm Dạ Phong, Man Đại lao về phía Tôn Vũ, dù sao thì anh cũng có mối thù riêng với thằng khốn dám nói xấu Tông môn của bọn hắn, còn Kim Dung thì trực tiếp kiếm người trong có vẻ yếu nhất để loại trước, và đối tượng xui xẻo mà cậu chọn phải là con hung thú bảy mươi vạn năm đang ngơ ngác đứng ở giữa, Hình Tuyết.

Đột nhiên có một cặp mắt để ý tới bản thân, Tuyết nhi lập tức nhìn về phía Kim Dung, có ác ý, không biết có nên trực tiếp giết hay không? Nhưng ma ma dặn là không nhất thiết phải giết người thì không nên giết, cứ đá hắn ra khỏi bục là được.

“Dạ Phong đại ca, giết hay đá?”

Nói một câu mà người khác không hiểu, cô bé rất ngây thơ vô tội nhìn về phía trưởng nhóm Dạ Phong mà hỏi một câu, Kim Dung vốn đang chú ý đến cô bé, hành động lơ là của cô lọt vào tầm mắt anh, ngay lập tức Kim Dung đột tốc áp sát.

“Đá hắn ra khỏi sân”

Dạ Phong quay lại nhìn Tuyết nhi một phát, anh biết thân phận thật sự của Tuyết nhi là gì nên anh hiểu bản tính khát máu của con bé, nhưng mới vòng loại mà giết người thì chơi hơi lớn, bọn họ cũng không quá muốn gây ấn tượng xấu lúc đầu, thôi để con bé đành chịu thiệt thòi tý cũng được.

“Ranh con, ta không quan tâm nhóc là ai, nhưng đã là đối thủ của nhau trong trận tỷ thí này thì đều là kẻ thù, đừng trách ta”

Kim Dung rất dễ dàng áp sát Tuyết nhi, mà vốn dĩ cũng chẳng ai ngăn anh lại, nếu anh mà tấn công Dạ Vũ hay Đình Bảo ở phía bên ngoài thì chả nói gì rồi, chả hiểu sao tên này lại nhất nhất đi tấn công con bé biến thái nhất ở trong nhở? đám Đình Bảo như muốn nói, né đi, tránh đi, con nhỏ đó là quái thú đấy.

Tiếc là tên hồn sư này không hề biết gì mà nhởn nhơ cười vui vẻ khi đến gần được Hình Tuyết.

“Trời ơi, trọng tài mau can thiệp cản lại, cô bé nhỏ đó sắp chết mất”

“Đám Tinh Nguyệt Môn đang làm gì vậy, tại sao lại để một cô bé đáng yêu vậy lên sân”

“Má ơi, cô bé đó đang gặp nguy hiểm kìa”

Phía khán giả bật thốt lên khi nhìn thấy Tuyết nhi bị Kim Dung áp sát, bàn tay hóa thành trảo của anh có thể vồ cô bất cứ lúc nào, nếu Tuyết nhi chỉ là một cô bé bình thường, cái vồ này sợ là đập chết nửa cái mạng của cô.

Trọng tài hơi nhíu mày, ông không biết có nên can thiệp hay không, dù sao thì cô bé tên là Hình Tuyết này vẫn chưa phản công, ông cũng không biết thực lực của con bé, nhưng mà nếu mà lỡ xảy ra chết người ở ngay vòng loại thì danh dự của ông còn để đi đâu nữa? Vậy nên vị trọng tài của chúng ta quyết định cản lại Kim Dung.

Đúng lúc này, cô gái ngây thơ ngơ ngác của chúng ta quay lại nhìn đối thủ của mình với cặp mắt vô tội, tại một khoảng cách nhất định, cô dùng một giọng nói nhỏ chỉ đủ để cho hai người nghe thấy.

“Hỏa võ hồn, Hử?”

“Bịch”

Ngay sau khi nghe câu thì thầm của Tuyết nhi, đối thủ của cô, Kim Dung lập tức gục ngã xuống sàn hôn mê bất tỉnh, trọng tài vừa mới bật ra lao xuống sân đã hoàn toàn ế người trước cái cảnh tượng này.