Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 320: Nhắm mắt




“Nói chung đó là những người có khả năng trong tương lai sẽ trở thành đồng đội của cậu đấy Tiểu Phong, đừng làm chúng ta thất vọng”

Cười cười, nói chuyện với người thông minh quả thật rất tốt, không phải tốn quá nhiều thời gian để giải thích, cơ mà, có nói như vậy thì đám người Đình Bảo cùng Dạ Vũ cũng sắp tới giai đoạn kết thúc rồi

Việc chiến đấu với chính bản sao của bản thân làm cho bọn họ không thể đột phá, mọi suy nghĩ và lối chiến đấu như thể bị đối phương nhìn thấu, không có trợ giúp của bạn bè, bây giờ bọn cậu đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm

“Hiện tại thì các đồng bọn của ngươi đã nhanh đến mức đường cùng rồi, chiến đấu với bản sao của mình trong tình trạng không khỏe, chưa kể đối phương lại còn cực kỳ hiểu bản thân, thế nào? Có muốn chúng ta giảm bớt độ khó cho chúng không?”

Hades thú vị muốn quan sát xem Dạ Phong sẽ phản ứng thế nào khi mà các đồng bọn của anh sắp không vượt qua được trận thử thách này, kết hợp của cả hai tầng gộp lại làm một thật sự là không dễ ăn đâu, thậm chí là cả Vu Thiên đều đang trong tình trạng vô cùng nguy cấp

“Không sao, cứ để họ vậy đi”

Không một chút do dự hay lo lắng, sự tự tin tuyệt đối của Dạ Phong là thứ mà Hades cảm thấy thưởng thức, không biết rằng là Dạ Phong có nắm chắc gì không hay chỉ là sự tin tưởng thôi nhỉ?

“Được rồi, vậy tại sao chúng ta không xem các đồng bọn của tiểu Phong vượt qua trận chiến này thế nào đi?”

Athena lúc này cũng xuất hiện, cô trốn ra một mình đọc sách uống trà để cho hai thằng đàn ông tán chuyện, bộ cô không biết là đàn ông cũng có thể mang lại hạnh phúc cho nhau sao? Cứ nhởn nhơ vậy là mất chồng như chơi a….

Đưa ra một đề nghị thú vị, cả hai dù sao cũng không có việc gì làm lúc này nên lập tức gật đầu đi theo, Dạ Phong cũng muốn tận mắt chứng kiến bọn họ đã trở nên mạnh mẽ đến nhường nào rồi.

“Tạch”

Đưa tay ra búng một cái, không gian xung quanh Dạ Phong và mọi người lập tức biến đổi, từ căn phòng đầy mùi hương của sách vở và mùi hương của đất cùng cây cỏ, bây giờ bọn họ đang lơ lửng trên không nhìn vào những căn phòng nơi mà các đồng đội của Dạ Phong chiến đấu.

“Đây là, Đình Bảo và Đình Bảo? Đối thủ có vẻ rất mạnh đấy!”



Dạ Phong thú vị nhìn hai người giống nhau chiến đấu, anh đã từng tham gia một lần thử thách như vậy rồi, nhưng rất tiếc là bản sao của anh vừa ra đã lập tức nhận thua, hoặc là nói bản thân anh quá hiểu rõ chính mình, vậy nên thay vì một cuộc chiến vô nghĩa và kết quả biết trước được diễn ra thì bản sao của Dạ Phong đã lập tức từ chối chiến đấu và chịu thua.

Đối đầu với chính bản thân mình anh còn chưa từng có cảm giác như vậy, nhưng nhìn vào Đình Bảo đang phải khó khăn vật lộn đối với bản sao của chính mình, cả hai đang phải sử dụng những hồn kỹ quần công.

“Rừng Gai”

“Bom Hạt Giống”

Hai âm thanh cùng vang lên một lúc, ngay khi Đình Bảo gốc sử dụng hồn kỹ thì ngay lập tức bản sao của anh cũng sử dụng hồn kỹ của mình, những vụ nổ ngăn cản cho các sợi dây gai bó cuộn lại với nhau.

Quá hiểu ý nhau đến nỗi Đình Bảo không hề chiếm được bất cứ ưu thế nào, hơn nữa anh vốn đang bị thương nên mọi thực lực không thể phát huy hoàn toàn được, mọi ý định của anh đều bị đối phương bắt bài.

“Ồ, thằng nhóc này cũng không tệ nha!”

Hades thú vị nhìn trận chiến của hai người, dù sao với cấp độ hồn đế mà làm được như vậy là quá ổn rồi, chỉ cần chờ đợi cho cậu ta lớn lên thì chắc chắn cũng sẽ trở thành một tồn tại vĩ đại với năng lực bộc phá.

“Nhưng mà cậu ta đang bị dồn vào thế bí rồi, nhìn đi, cơ thể của cậu ta đang run khẽ lên, cậu ta đang vô cùng mệt mỏi như sắp rụng rồi, liệu cậu nhóc có thể làm gì được đây?”

Athena mỉm cười quan sát, không có gì nghi ngờ là Đình Bảo đang nằm trong thế bất lời, ấy vậy mà Dạ Phong vẫn nở một nụ cười khó hiểu, điều này làm cho cô không rõ là chuyện gì xảy ra.

Dù là thần đi chăng nữa nhưng đối với con người cô vẫn không thể đọc được suy nghĩ của họ, hệ thần kinh là vô cùng phức tạp, trừ khi cô là một thành phần của đối phương hoặc đối phương nguyện ý cho cô đọc thì cô mới đọc được, tạm thời cô chỉ có đoán rằng cậu ta đang suy nghĩ thôi, nhưng so với sự thật hiện tại mà vẫn tự tin đến vậy? Chẳng lẽ sắp có biến?

“Các đồng bọn của tôi, không hề đơn giản đến vậy đâu!”

Uống nốt tách trà, Dạ Phong cười thần bí quay trở về, tại năm sân đấu khác nhau, Đình Bảo, Dạ Vũ, Tôn Vũ, Tiêu Linh và Vu Thiên, đột ngột cả năm thay đổi cách chiến đấu, không còn đi theo lối đánh thông thường nữa.

“Ồ, nhắm mắt? phong kín thị giác?”

Athena bất ngờ thốt lên, thế này cũng chơi được? mất đi tầm nhìn thì làm sao mà bọn họ có thể chiến đấu được cơ chứ? chẳng lẽ chịu thua?

“Chiến đấu theo bản năng!”

Hades cười nhẹ mà giải thích, con người hoạt động sau khi tiếp thu được thông tin từ bên ngoài, đặc biệt là thị giác, khi quan sát và xử lý tại đại não thì muốn hay không hành động của con người cũng sẽ chịu một sự ảnh hưởng đến từ bên ngoài

Nhưng mà sau khi che đi thị giác của bản thân thì mọi chuyện lại khác, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra thì bọn họ chỉ có thể chiến đấu theo bản năng, gặp nguy hiểm thì lẫn tránh, vì không thấy nên không thể suy đoán đối phương sẽ làm sao, mọi thứ xuất phát từ bản năng và không hề suy nghĩ cho nên các bản sao không thể đọc được.

“Hồn kỹ 2 + 5 + 6: Trọng lực của mộc tố + Rừng gai + Bom hạt giống”

Cả ba hồn kỹ phát động, bất ngờ trước hành động của Đình Bảo, bản gốc không ngờ dưới tình trạng như vậy một người như cậu ta đáng lẽ phải duy trì hồn lực của mình chứ? Tiến công bằng toàn bộ sức lực? Thế này quá không hợp lý rồi!

Vì một chút sơ sảy, bản sao hoàn toàn bị nhấn chìm trong trọng lực cực mạnh, đau đớn phun ra một ngụm máu, lấy Rừng gai làm một nam châm khổng lồ, tự tay bóp nát chính bản sao của bản thân rồi cho nó nổ tung, một hành động tàn ác nhưng lại cực kỳ thông minh, đi trái lại với những gì vốn mình hay làm, đó là cách hay nhất để vượt qua vòng này.

Đồng thời ở phía bốn phòng còn lại cũng nhanh chóng thành công vượt qua khó khăn, không một bản sao nào có thể đọc được bản năng của chính mình cả, đến cả chính bản thân bọn họ còn không biết là điều gì sẽ diễn ra thì làm sao mà Cực hạn môn có thể sao chép được?

“Bộp, bộp, bộp”

Tiếng vỗ tay vang lên, Athena mừng rỡ, những đứa bé này quá đỗi thông mình rồi, có những đồng bạn như vậy thì sợ gì khó khăn sập tới, Dạ Phong, ta tự hào về các đồng bọn của ngươi đó.