Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 295: Thử thách thứ nhất, sinh tồn (2)




Rời khỏi vị trí vốn có, thoát khỏi lớp màn chứa đầy độc tố, Đình Bảo nhanh chóng rưới lên mình một lớp nước rồi đưa vào họng đớp một miếng nước, ngay sau đó cậu phun hết ra lớp nước đó.

Mặc dù việc làm này rất là lãng phí nguồn nước, đặc biệt là ở trong thời tiết và khí hậu thế này, nhưng mà... đừng quên là cậu vừa từ trong một môi trường đầy độc ra, cần nhanh chóng tẩy rửa bản thân mới là hành động nên làm.

Vì đang bế khí nên chất độc không theo cơ chế thẩm thấu chui vào trong cơ thể cậu, ngược lại nó bị rửa trôi nhờ nước và lượng nhiệt từ mặt trời thiêu đốt rồi bốc hơi, cơ thể trở nên sạch sẽ và chất độc bay đi mất.

Lúc này cậu mới thoát khỏi sự bế khí ở lớp da, các chất độc còn sót lại nhanh chóng bị chuyển đổi thành chất dinh dưỡng cần thiết, bù đắp phần nào sức lực cho Đình Bảo.

“Hử”

Như nghe thấy điều gì đó, vừa mới thả lỏng một chút, Đình Bảo nhanh chóng nhắm mắt lại và lắng nghe, có âm thanh gì đó ở rất xa, rất đông và rất hùng mạnh.

Nghe cứ như có một bầy thú triều sắp đến và lao về hướng này đấy, không thể nào... mà... ừ thì có thể lắm, chưa kể ở phía đối diện còn có một thứ thú vị hơn nhiều.

Quay ngược đầu lại, một lớp cát đập vào mặt, nhờ vào hồn lực ở ngoài mà cậu không bị ảnh hưởng, nhưng những con gió khô rát vẫn làm cậu đau nhức, đây là... dấu hiệu của một cơn bão cát khổng lồ.

Nguy cơ đến từ hai bên, quả nhiên là không hề có thời gian cho cậu nghỉ ngơi nhỉ? Thật là mệt chết, nếu không trốn ngay thì mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn mất.

“Khốn nạn, quả nhiên là tiến vào nơi này là cực hình aaaa.”

Mệt mỏi gào lên, mặc dù biết thế này cũng chả làm được gì, nhưng cậu bực mình muốn phát tiết a, tiếng bước chân chậm rãi rời đi, Đình Bảo không ngu gì mà chạy nhanh, nơi này có gió lốc cản trở, muốn đi nhanh cũng không được, thậm chí cậu còn không thấy được đường một cách rõ rệt.

Trước tiên cứ tránh ra khỏi hai phương hướng đáng sợ kia đã, bên này đi!

Quay đầu, Đình Bảo cứ vậy đi về hướng ngược với mặt trời chiếu, càng lại gần và càng tiếp xúc với mặt trời thì nhiệt độ càng tăng, mà khi nhiệt độ lên cao đến một mức độ nào đó thì ảo ảnh sẽ xuất hiện, đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn, yêu cầu là tồn tại chứ không phải gây chuyện, trước tiên cứ trốn đã.



Một ngày dài dần trôi qua, thời tiết chuyển từ ánh sáng chói chang của mặt trời sang bầu trời đêm xinh đẹp, huyền bí và cũng đầy hơi thở chết chóc.

Đình Bảo nhanh chóng lôi cái áo khoác ra và phủ lên người mình, tại sa mạc, về đêm thì nhiệt độ ngày càng giảm, hiện tượng này có thể gây ra sự shock nhiệt nếu chênh lệch quá cao.

“Hừmmmmmm, lạnh chết mất, may mà không tiêu hao quá nhiều hồn lực và nơi này cũng đủ xa một chút so với đám hồn thú kia rồi, bão cát có thể trốn, nhưng hồn thú lại không thể, thay vì cứ tiếp tục chạy, cần phải kiếm một cách nào đó để đối phó và một khoảng cách vừa đủ để thực hiện”

“Thời gian là hai tuần, dù muốn hay không thì các nguy hiểm sẽ liên tục đến dồn dập, Dạ Phong ca có nói, không bao giờ được suy nghĩ đến việc chạy trốn để kiếm một nơi an toàn núp, chúng ta có thể bỏ chạy, nhưng vừa chạy phải vừa suy nghĩ, vì nếu đầu óc chúng ta dừng suy nghĩ, mọi thứ sẽ vuột khỏi tầm tay của bản thân”

“Nếu như không làm gì đó, chúng ta sẽ bị nuốt chửng, nơi này là cực hạn môn, là nơi thách thức cực hạn của bản thân, nếu không đưa em tới cực hạn của mình nó sẽ không dừng lại, không một ai có thể thoát thân nếu không đi đến cận cùng bờ vực của cái chết, chỉ có tiếp cận đến cái chết gần vậy chúng ta mới có thể trưởng thành thật nhanh, dù nghe có hơi điên, nhưng không thể phủ nhận rằng thời gian qua mình đã trưởng thành hơn rất nhiều”

Kiếm một chỗ ngồi thoải mái, mở ra hồn đạo khí cắm trại, Đình Bảo không đốt lửa lên mà dùng đồ ăn có sẵn hoặc lương khô, dù có thế nào đi nữa, nơi đây chỉ có một mình cậu, nếu mọi thứ không được đảm bảo an toàn, không được phép thả lỏng bản thân, chỉ có vậy mới có thể sống sót.

Nuốt lấy một miếng lương khô, cảm giác cổ họng như bị xé nát, thời tiết này ăn đồ ăn kiểu vậy thật là cực hình, nuốt thêm miếng nước cho trơn lại họng mình, Đình Bảo miễn cưỡng thở dài một hơi.

Đặt xung quanh mình một số hồn đạo khí báo động, không cần phải có năng lực chiến đấu, chỉ cần báo động là được.

Ngồi xuống tu luyện hồi phục hồn lực để đảm bảo cho ngày mai mọi chuyện vẫn ổn, cơn thú triều kia, rất có thể cậu phải đối mặt với nó, thậm chí còn phải liên tục trải qua những thứ khủng khiếp hơn nữa....

“Tập trung”

Giờ không phải là lúc lo lắng, bây giờ cậu không còn sợ hãi như lúc ở bên ngoài, giờ có kêu ca hay than vãn gì cũng không có tích sự, việc cần làm là đảm bảo thực lực của mình và đề phòng mọi thứ xung quanh

Tiến vào trạng thái bán minh tưởng, phân một nửa tinh thần ra để quan sát xung quanh, còn một nữa được dùng để tu luyện hồn lực, liên tục phải tồn tại khắc nghiệt cho phép cậu có thể làm được điều này.

Sinh tồn, ý nghĩa của hai từ này, không một ai trong số các thành viên của Tinh Nguyệt Môn không hiểu, nhưng khi chân chính đối mặt, ai cũng sợ hãi, đúng vậy, bản năng của con người, đối mặt với cái chết ai cũng sẽ sợ hãi.

Đây không phải là câu chuyện thần tiên, nếu một người có thể dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình mà không cần bất cứ lý do, vậy kẻ đó không còn là người nữa rồi.

“Hơi thở, rất gần rồi, sáng ngày mai, có vẻ lại phải xuất hiện một trận đại chiến”

Mồ hôi đổ ra, nhưng Đình Bảo vẫn tiếp tục tu luyện để khôi phục, địa hình lúc này là thích hợp nhất rồi, rời khỏi đây hay cố gắng chạy chỉ là phí thời gian và sức lực thôi, giờ cần làm là... đặt một cái bẫy để đón chúng nào.

“Chính diện đối kháng? không được, ngu xuẩn mới làm như vậy”

Cuối cùng mặt trời lại cũng lên, Đình Bảo bước ra khỏi hồn đạo khí của bản thân, thu hồi hết tất cả và cởi áo của mình ra, bầu không khí nóng bỏng lại xuất hiện làm con người ta chảy mồ hôi.

Thiết lập một chút cái bẫy nhỏ, cậu sắp phải đối đầu rồi, nơi này là cực hạn môn, cực hạn chi chiến, không đổ tý máu nào làm sao có thể gọi là cực hạn thách đấu nào?

Con ngươi sáng lên, Đình Bảo cười cười và chờ đợi, đến đây nào....

Cho đến khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cậu cần phải tận hưởng cảm giác dễ chịu này đã, bảy tầng thử thách, mới tầng một đã sợ hãi thì làm sao cậu có thể vượt qua?

“Gần tới rồi nhỉ?”

Nhe răng ra cười, những hột hạt giống nhỏ đã được vun trồng, một cái hồn đạo khí xuất hiện trên tay của Đình Bảo, cậu như một thợ săn chờ con mồi của mình tiến đến vậy.