Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 166: Đầu bò đúng là ở đâu cũng có




Những quãng thời gian đầm ấm, đơn giản nhưng lại hạnh phúc cực kỳ, đôi khi chỉ cần vài câu quan tâm từ người thân nó còn quan trọng hơn cả những món bảo vật trân quý, Hình Na cứ thế trải qua những ngày nhẹ nhàng.

Một buổi sáng nắng nhẹ, gió thổi man mát, ngồi tại gốc hiên nhà, cái cây cổ thụ già từ hồi cô còn bé nay giờ to hơn một chút, những chiếc lá vàng đang rơi lướt trên ngọn gió.

“Tiểu Na, con đi chợ với mẹ không?” Vũ Ngọc kêu lên, hiếm lắm mới có dịp Hình Na mới về nhà được một lần, bà muốn củng cố tình cảm mẹ con giữa hai người.

“Vânggg” Tất nhiên là Hình Na sẽ đồng ý, những cơ hội thế này cô cầu còn không kịp, làm sao có vụ từ chối.

“Ba ba, ba đi chung với mẹ con tụi con không?” Trước khi đứng dậy, Hình Na lập tức quay đầu lại hỏi ba mình, Hình Thiên đang ngồi trên ghế uống tách trà, nhâm nhi hương vị của buổi sáng tốt lành.

“Hửm, đi chợ sao? Ừm, được, bảo bối của ba đã nói thì làm sao mà ba không đi chứ?” Hình Thiên ngạc nhiên khi thấy Hình Na hỏi ông, thông thường mấy việc này ông chưa bao giờ làm, thậm chí hồi sinh Hình Minh, nhà ông còn thuê bà vú để giúp cho việc nhà.

Hiển nhiên là Hình Thiên cũng không có vụ gia trưởng hay cái gì cả, nếu hai vợ con của mình muốn bản thân đi chợ cùng, ông cũng rất vui lòng, à, tính thêm cả cu cậu Hình Minh nhà ông đã có 4 thành viên.

“Vậy chúng ta đi luôn đi!” Hình Na hào hứng, đi chợ với gia đình, cô nhớ hồi còn bé mình đã đi rất nhiều lần, nhưng từ khi gia nhập Sử Lai Khắc, mọi hoạt động trong ngày của cô chỉ bao gồm tu luyện, học tập và chiến đấu, tuy đa dạng nhưng lâu ngày cô cảm thấy áp lực và nhàm chán.

“Ừm”

Bế vào trong lòng cu cậu Hình Minh, Vũ Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, hai cha con Hình Na thì không có gì phải chuẩn bị rồi, được cái hôm nay Hình Minh rất ngoan, nhóc ngốc này rất thích chị nó, từ khi gặp Hình Na tiểu Minh Minh rất ít khóc, hay cười và chịu ăn hơn.

“Mẹ, để con bồng em cho” Hình Na cũng rất quý đứa bé này, so với cặp Song tử thì Hình Minh còn bé hơn một tý, chưa biết nói, nhưng đôi khi u a u ơ tưởng chừng như vô nghĩa, cô lại có thể biết rõ trong những ngôn từ thuần khiết đó, ý tưởng muốn biểu đạt của em trai cô, một đứa em trai thông minh!

Gia đình bốn người rời khỏi nhà, dạo trên con phố sầm uất, người người đông đúc, tiếng reo hò buôn bán, thậm chí bọn họ còn gặp không ít người quen.

“Aaaaaa, tiểu Na Na, lâu quá không gặp, hai bác, con chào hai bác” Giọng một đứa trẻ con vang lên, tầm 12 13 tuổi ngang Hình Na, một cô bé tóc bím hai bên, khuôn mặt tròn trĩnh rất đáng yêu đang vẫy tay gọi Hình Na.



“Ô, tiểu Ly, đúng là lâu quá không gặp, sao rồi, dạo này khỏe không?” Nhận ra người quen, đây là một trong số các đồng bọn hồi bé của cô, ừm, nói thật ra thì cũng không gọi là đồng bọn, chỉ là bọn họ đã giúp cô cảm nhận được sự ngây thơ của tuổi thơ ấu, đại đa số mấy dịp đi chơi cô toàn đứng bọn nhóc quậy thôi, cô đứng bên ngoài xem là ổn rồi!

Cô gái mới đến là Ngọc Ly, năm nay 13, nghe nói có thức tỉnh võ hồn thành công, là một cây cung tiễn, còn là cung gì thì không biết, hồn lực lúc mới thức tỉnh là cấp 8, nghe thì cũng là một thiên tài thứ thiệt đó.

“Ừm, dạo này mình rất khỏe, mình cũng mới về thăm nhà dạo gần đây, tiểu Na có đi học ở học viện hồn sư nào không?” Ngọc Ly vui vẻ đáp lời, quả nhiên là tiểu Na mà, cô đâu có nhìn nhầm.

“Mình sao? Mình có nhập học tại Sử Lai Khắc học viện, còn cậu thì sao? tiểu Ly” Hai đứa bé cứ thế nói chuyện với nhau, Ngọc Ly nhập hội với gia đình cô, hình như là cô bé này đang đi dạo một mình.

“Sử Lai Khắc học viện sao? ngầu vậy, mình nghe nói học viện đó rất khó gia nhập nhé, tiểu Na, cậu quả là một thiên tài tuyệt vời, mình thì chỉ nhập học tại một học viện cỡ trung gần Tinh La đại đô thôi” Ngọc Ly hai mắt tỏa sáng nhìn Hình Na, học viện Sử Lai Khắc a, đấy là học viện siêu siêu trâu bò luôn đấy, không ngờ tiểu Na lại có thể làm một học viên bên trong đấy.

“Ha ha, tiểu Ngọc nhi, đừng có khen có bác miết như vậy, nó tự kiêu mũi chỉa lên trời bây giờ, con cũng rất giỏi mà!” Vũ Ngọc cũng chào hỏi nói vài câu, bậc làm cha mẹ ai chả vui khi con mình được khen, hơn nữa Hình Na lại rất xứng đáng với lời khen đó.

“Ưm, mơ, um” Hình Minh cũng quơ tay u a vài tiếng, có vẻ cu cậu rất đồng ý với lời khen của Ngọc Ly.

“Haha, cảm ơn nhé, tiểu Ly, cảm ơn nhóc nữa, tiểu Minh, à đúng rồi, giờ cậu đang đi đâu đây?” Hình Na mới để ý, không biết từ khi nào thì Ngọc Ly đi theo bọn họ nãy giờ.

“Aaa~, mình chỉ đi dạo tý thôi, tiện thể gặp cậu ở đây mình đi ké đó mà, hì hì” Ngọc Ly đúng tiêu chuẩn của một cô gái tinh nghịch, cô cũng không có ý định gì lớn, việc học ở học viện rất áp lực, không một ai muốn nhắc tới việc tu luyện bây giờ lắm, việc bọn họ cần làm lúc này là giải tỏa áp lực để sau này tu luyện tốt hơn.

Dạo qua mấy con phố, mua một vài thức ăn đơn giản, Hình Thiên còn mua cho 2 cô bé mỗi người một que kẹo đường, mặc dù không thích ăn ngọt lắm nhưng Hình Na vẫn vui vẻ cắn, một cảm giác thật đê mê, ngọt ngấy linh hồn.

Trái ngược với Hình Na, Ngọc Ly khá thích mấy món đồ như vậy, sự chênh lệch tuổi tác linh hồn làm cho Hình Na như bà già bốn năm chục tuổi, thật bi ai aaaa.

“Aaaaaaaaaaa, ăn cướp, ăn cướp, mọi người ơi!!!” Đột nhiên một ai đó thét lên, có vẻ có một vụ cướp giật diễn ra, tuy nhiên, ở ngay trong Tinh La đại đô, bộ không sợ bị hộ vệ bắt giữ sao? Trừ khi đám cướp này có thực lực đủ để không nhìn hộ vệ của thành, nhưng nếu đã có thực lực tầm cỡ đó thì còn ai thèm vào mấy khu chợ này ăn cướp nữa?

“Hửm, đúng là ngu ngốc phải không tiểu Na, dám ăn cướp quang minh chính đại tại trong một thành thị cấp cao thế này, nếu không phải là cường giả mạnh bất chấp, thì cũng chỉ có thể là đám đầu bò óc cứt thôi!” Ngọc Ly nhẹ nhàng phun ra, vẫn phong cách nói chuyện vui tươi, nhưng từ ngữ phát ngôn thì độc khó tả.

“Ha ha, đúng vậy, quả nhiên đầu bò thì ở đâu cũng có nhỉ?” Hình Na không có một chút hoang mang nào cả, tinh linh lực không phát hiện nguồn dao động hồn lực cấp cao, nói vậy thì sẽ không có hồn sư mạnh ở đây, chỉ có thể nói là một đám đầu bò thôi.

Khoan, cái cảm nhận này, Tà hồn sư? Đám đầu bò này chắc chắn không thể là Tà hồn sư rồi, nhưng có thể làm cho một đám Đại hồn sư và Hồn tôn ngang nhiên đi ăn cướp giữa trời thế này, đám tà ám kia hẵn là nhúng một ngón tay vào trong rồi.

“Ngân tử, kim tử, giúp ta thăm dò khu vực bán kính 1 km xung quanh đây, tìm kiếm vị trí và thực lực của đám tà hồn sư đang rình rập” Kể từ khi phát hiện hồn sư bình thường không thể nhìn thấy cặp Song tử, Hình Na lập tức phát hiện ra một tiềm năng trinh thám bí ẩn của tụi nhóc này nữa, nhờ đó cô có thể thần không biết quỷ không hay thăm dò thực lực đối thủ một cách dễ dàng.

“Đã rõ, Na tỷ”

“Hú hú dé, đã có công việc, cam đoan làm tốt, Na tỷ”

Hai đứa bé chắp tay lên trán như những quân nhân nghiêm túc, bọn chúng lập tức bay lượn vòng vòng với tốc độ cực nhanh để tìm kiếm nguồn gốc của tà hồn sư.

“Lùi lại đi hai đứa, ba sẽ giúp mọi người bắt tên cướp này” Hình Thiên đứng ra chắn lại hai đứa, mặc dù ông biết cả hai đều là hồn sư thiên tài, nhưng để hai cô nhóc mới 13 tuổi ra trận chiến đấu thì hơi cạn lời một chút.

“Hình Thiên bác, để con giúp với, võ hồn của con có thể công kích tầm xa, Thiên Nga Cung Tiễn, nó có khả năng chiến đấu rất tốt đấy ạ!” Ngọc Ly lập tức muốn chiến đấu, dám làm phiền tại quê nhà cô? muốn chết.

“Ừm, đúng vậy đó ba ba, bọn con sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng để bọn con giúp ba với nhé” Hình Na cũng tán thành ý kiến của Ngọc Ly, đã đến lúc để phụ huynh họ thấy bọn họ đã trưởng thành thế nào rồi.

Nhìn vào cặp mắt kiên quyết mấy đứa trẻ, Hình Thiên hơi dừng một tý rồi há miệng ra cười thật to.

“Tốt, thấy chưa Ngọc nhi, con của chúng ta đã trưởng thành rồi, hơn nữa Ngọc Ly nha đầu này cũng rất dũng cảm, Ngọc nhi, em bảo vệ cho tiểu Minh, bọn anh sẽ bắt đám cướp này lại” Hình Thiên cười sảng khoái, con gái ông đã lớn đến nhường này rồi, thật là thời gian không đợi người mà.