“Giáo chủ, giáo chủ của chúng ta a ~~~ không thể tưởng được, thuộc hạ còn có thể sống mà gặp lại giáo chủ một lần a. . . . . .”
“Vương trưởng lão. . . . . .” 7 năm trước, tại tổng đàn Huyền Vu đỉnh, giáo chủ Phong Vong Trần đứng trên thượng tọa, Niệm Nghiễn quỳ ở dưới tiếp nhận lệnh bài Mặc giáo giáo chủ. Phía dưới lần lượt là tứ đại trưởng lão, bát đại thủ tọa, ngũ đại các chủ, và cuối cùng là ngàn vạn giáo dân. Thiên hạ đệ nhất giáo, thực lực ngang ngửa với triều đình – quang cảnh khi đó, oai hùng biết bao nhiêu! Khát vọng trong lòng mình vĩ đại đến nhường nào? Hiện giờ. . . . . .
“Vương trưởng lão, sao lão còn gọi ta là giáo chủ?” Mặc giáo trải qua phong ba bão táp, bị hủy trong tay của Niệm Nghiễn – y không giám nhận hai chữ “giáo chủ” này.
Niệm Nghiễn không biết nói gì, cho dù mọi người có tha thứ cho y, cho dù y có hàng ngàn lý do để biện giải cho hành động của mình thì Niệm Nghiễn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
“Đúng rồi, giáo chủ, Dị Nhân hắn. . . . . .”
“Sư phụ ta sao rồi?”
“Dị Nhân hắn, gần một tháng trước, tạ thế rồi. . . . . .”
“Cái gì?” Tin dữ như sấm chớp đánh vào Niệm Nghiễn, sư phụ Dị Nhân. . . . . . Người đầu tiên cho y thứ tình cảm ấm áp của một gia đình. . . . . .
—— nếu ngươi không cần tính mạng của mình, vậy thì, giao nó cho ta đi!
Niệm Nghiễn đờ đẫn bước từng bước tiến vào bên trong, không hề nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của giáo chúng xung quanh, Niệm Nghiễn cứ thẳng tiến mà đi, không hề rơi một giọt lệ.
Thôi Ân Trạch đứng trên nóc nhà mà lòng cảm thấy nhói đau – những tình huống này hắn đã chứng kiến nhiều rồi, vẻ mặt thẫn thờ đó của Niệm Nghiễn như cứa từng nhát dao vào trái tim Thôi Ân Trạch. Nhưng hắn không thể chạy nhanh đến bên Niệm Nghiễn mà giỗ dành, an ủi. Những bước này, phải để tự y đi hết thôi!
Phác Phong nhanh chạy tới đưa Niệm Nghiễn vào linh đường, y vẫn đang để tang Dị Nhân nên toàn thân đều mặc y phục trắng, không còn màu đen đặc trưng nữa.
Trong linh đường, có một vài huynh đệ của Mặc giáo, còn có nhị sư huynh của Niệm Nghiễn – Trầm Thanh Ba, hai vợ chồng tiểu sư muội, tất nhiên là không thể thiếu nhị sư phụ Phong Vong Trần.
Sư huynh, đệ, muội nhiều năm không gặp – ai ngờ khi gặp nhau lại là trước bài vị của sư phụ – có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nhưng không ai biết phải mở miệng như thế nào – bầu không khí im lặng bao trùm linh đường.
Niệm Nghiễn quỳ bái trước bài vị Dị Nhân, mặt không hàm chứa bất cứ cảm xúc nào, chỉ thấy y cả người thẫn thờ như mất hồn.
Mọi người ở đây tuy không cùng huyết thống với Niệm Nghiễn nhưng đều là những người thân yêu nhất của y, chung sống nhiều năm, bọn họ làm sao không hiểu cá tính của y? Niệm Nghiễn trong vài năm qua dù đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng ngoại trừ mẫu thân thì đây là lần đầu tiên y phải giã biệt thân nhân của mình – Niệm Nghiễn chắc chắn đang chết lặng ở trong lòng.
“Niệm Nghiễn, sư phụ sớm biết ngươi sẽ như thế này” Phác Phong lên tiếng an ủi Niệm Nghiễn “Sư phụ trước lúc lâm chung có để lại cho ngươi một bức di thư.” Dứt lời, Phác Phong đặt bức thư lên tay Niệm Nghiễn.
Niệm Nghiễn nhận thư, nhìn lên phong bao thấy ba chữ lớn “Dị thế ngôn” – đây chắc chắn là lời răn dạy của sư phụ.
Mở thư ra, chỉ thấy hai mươi chữ to.
—— Mọi chuyện đều do duyên, vô hoa sẽ vô quả. Nhân sinh vốn vô thường, đừng đợi gì kiếp sau.
Lặp lại một lần nữa những chữ này, Niệm Nghiễn quỳ xuống mà khóc rống, hai bả vai run rẩy không ngừng ——
“Sư phụ!”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi —— Niệm Nghiễn đã khóc, chứng tỏ ẩn khuất trong lòng y đã tiêu tan, hy vọng sau này sẽ thanh thản.
————
Cuối cùng, Niệm Nghiễn cũng được gặp mặt hài tử hai tuổi của mình —— Thôi Thích.
“Tại sao lại họ Thôi?” Niệm Nghiễn khó hiểu, y rất ghét dòng họ này, không biết sao Tiểu Lưu lại cho nhi tử của hai người mang họ Thôi.
“Tướng công, không thể cứ cố gắng che dấu là có thể thay đổi được sự thật, trốn tránh vốn không giải quyết được chuyện gì, đạo lý này, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa hiểu.”
Lời nói của Tiểu Lưu như một bát nước trong mát khiến Niệm Nghiễn thanh tỉnh. Không phải che dấu là có thể thay đổi được sự thật, cho dù y có thể tự mang cho mình họ Bạch hay họ Vương gì đó chăng nữa thì Niệm Nghiễn vẫn là huyết mạch của Thôi gia, đây là chuyện không bao giờ thay đổi được.
“Tiểu Lưu, ngươi nói dối nếu trốn tránh không bằng đối mặt, vậy tại sao ngươi lại đặt tên hắn là Thích?”
“Ta đặt tên này cho đứa nhỏ là muốn nhắc nó nhớ tới kỳ vọng của tướng công, hơn nữa tên này cũng do sư phụ Dị Nhân của ngươi gợi ý a.”
—— Mọi chuyện đều do duyên, vô hoa sẽ vô quả. Nhân sinh vốn vô thường, đừng đợi gì kiếp sau.
—— Thôi Thích
Gánh nặng bao lâu nay được dỡ xuống, mọi thứ đều tan biến – đó chính là hy vọng của những người yêu thương Niệm Nghiễn nhất. Hóa ra, không ai hận y hủy hoại Mặc giáo, không ai hy vọng y tiếng tăm lẫy lần, cũng không ai mượn y đi báo thù, mọi người chỉ hy vọng y có thể sống vui vẻ, sống thật với chính mình. Khi nhìn thấy di thư của Dị Nhân, Niệm Nghiễn đã nhận ra chân lý này.
“Nhìn tướng công thản nhiên như vậy, ắt hẳn đã hiểu được ẩn ý trong di ngôn của sư phụ, ta cũng không phải lo lắng cho nỗi khổ tâm của ngươi nữa a .”
“Tiểu Lưu. . . . . .” Ta thật có lỗi với ngươi. . . . . .
“Tướng công, nếu cứ đau khổ với quá khứ thì làm sao có thể kỳ vọng vào tương lai. Sư phụ Dị nhân đã nhận ra điều đó – cuộc đời này vốn chẳng có gì đơn giản cả, mọi thứ lại biến đổi không ngừng – nhân sinh chỉ như mây khói mà thôi, tất cả đều là một chữ ‘không’ . . . . .”
Mây đen qua đi, sắc trời quang đãng, mọi vật như được tái sinh.
Ôm đứa con hai tuổi của mình, Niệm Nghiễn thong thả bước dưới ánh trăng. Y biết Thôi Ân Trạch chắc chắn đang chăm chú nhìn mình nhưng y lại chẳng vì thế mà cảm thấy mất tự nhiên.
Thôi Thích đã hai tuổi, mọc được mấy cái răng – Tiểu Lưu chỉ dạy hai canh giờ mà đứa nhỏ này đã kêu được “Cha, cha” khiến Niệm Nghiễn rất vui vẻ.
“Khi nào thì đi?” Phong Vong Trần không biết đứng sau Niệm Nghiễn từ lúc nào.
“Lát nữa, ta muốn ôm Thích nhi thêm một lúc.”
“Ngươi tính sau này sẽ ra sao?”
“Tự do du sơn ngoạn thủy, gặp bất bình trừ bất bình, thấy oan khuất diệt oan khuất.” Lời nói mạnh mẽ, khí thế quyết đoán.
“Ngươi sẽ đi cùng hắn?”
“Đương nhiên là đi một mình, nhưng ta biết hắn sẽ không bỏ ta lại một mình, hắn sẽ theo ta tới cùng, ta cũng không ngại.”
“Ha ha, lúc này mới giống đồ đệ của Phong Vong Trần ta, đại trượng phu dám yêu dám hận, trên đời này, không có gì là không thể.” Phong Vong Trần đã lâu không cười sảng khoái như vậy.
“Không từ biệt mọi người sao ? Nhất là Tiểu Lưu.”
“Không cần, ta nghĩ mọi người sẽ hiểu cho ta. Nhưng còn Tiểu Lưu. . . . . .”
“Ngươi lo lắng nàng làm cái gì, nàng xem ra còn hiểu chuyện gấp mấy lần ngươi.”
Niệm Nghiễn trầm tư một hồi.
“Vậy, sư phụ, đồ nhi bái biệt người tại đây .”
“Được rồi, ngươi cứ yên tâm mà đi đi, những chuyện khác ta sẽ giúp ngươi lo liệu ổn thỏa.” Phong Vong Trần đột nhiên ngửa mặt lên trời mà hét lớn “Còn có a, Thôi lão hỗn đản, không còn làm hoàng đế nữa thì đừng có mà ngạo mạn, nếu ngươi dám khi dễ đồ đệ của ta, lão phu sẽ thống lĩnh trên dưới Phong Phong sơn trang đi chôn sống ngươi. Ha ha~”
Không biết vì sao, cây đại thụ gần đó đột nhiên lay động, lá cây không ngừng rớt xuống . . . . . .
Đáng giận, đáng giận thực đáng giận! Thôi Ân Trạch vừa dùng hết sức lực mà vận khinh công vừa liên tục rủa thầm Phong Vong Trần —— lão già họ Phong đó mắng hắn, hắn còn chưa tính sổ, vậy mà hắn còn dám đưa cho Niệm Nghiễn một con hãn huyết mã phi nhanh như tia chớp. Một – chỉ có một con mà thôi! Hại hắn suốt nửa canh giờ qua cứ phải bay tới bay lui phía sau Niệm Nghiễn. Mệt thì không nói làm gì, nhưng sáng mai, Niệm Nghiễn vào thành, đằng sau lại có “tiên đế” lẽo đẽo bay đuổi theo – mặt mũi của hắn còn để vào đâu được?
Ngay khi Thôi Ân Trạch còn đang nghĩ ngợi ngẩn ngơ thì hãn huyết mã đã bỏ lại hắn ở tuốt đằng sau
Chết tiệt! Ta đuổi ~ ta đuổi ~ nhưng mà, chẳng lẽ mình đã tuổi cao sức yếu rồi sao? Sao lại cảm thấy có chút mệt mỏi?
Có điều, dáng vẻ Niệm Nghiễn cưỡi ngựa thật là hấp dẫn a, cặp mông săn chắc nẩy lên nẩy xuống trên lưng ngựa – nếu có thể nắm lấy cặp mông mê người đó mà lôi lên giường ngay lúc này thì thật tuyệt vời a~
“Thôi Ân Trạch, ta đang rất thèm ăn một thứ!” Niệm Nghiễn vừa buộc ngựa, vừa hô vang.
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Niệm Nghiễn chưa bao giờ nói cho hắn nghe là y thích ăn cái gì, y cứ như là người không có sở thích vậy.
“Vô Hoa quả!”
“Được, bất kể ngươi muốn ăn cái gì, muốn đi đến đâu, ta sẽ luông bên cạnh ngươi!” Thôi Ân Trạch hô.
“Không phải ngươi đi cùng ta, mà là ta tự mình đi. Ngươi nếu có theo sau, cùng lắm cũng chỉ đáng xách dép cho ta thôi!” Niệm Nghiễn cố tình trêu tức Thôi Ân Trạch.
Người nào đó tức lắm nhưng không dám làm gì, đành nở một nụ cười gượng gạo, chỉ có thể chờ Niệm Nghiễn đi rồi mới dám lầm bầm ở phía sau – Bảo bối, nỗi nhục ngày hôm nay ta nhất định sẽ đòi lại thập bội ở trên giường a~
Buổi tối, trời thanh, gió mát, gió nhè nhè mang theo một chút lá khô rồi lại cuốn đi một chút lá khô.
Dưới ánh trăng, một người phi ngựa đi trước, một kẻ lẽo đẽo theo sau. . . . . .