Thôi Ân Trạch nhẹ nhàng đặt Niệm Nghiễn xuống long sàng. Lần đầu tiên hắn có dịp nhìn y kỹ như vậy, khuôn mặt cương nghị mà Niệm Nghiễn luôn cố gắng biểu hiện giờ phút này lộ rõ vẻ mỏi mệt. Khuôn mặt Niệm quả thật dễ nhìn, mềm mại đáng yêu, nhưng Thôi Ân Trạch không ngờ nó lại có sức cuốn hút hắn đến vậy. Suốt mấy ngày qua, ngay cả nằm mơ hắn cũng mơ thấy khuôn mặt này, chiếc mũi này, đôi mắt này, bờ môi này, Thôi Ân Trạch không thể khống chế mà nghĩ về Niệm Nghiễn. Không biết tại sao, chỉ cần “Đại Xương” ở bên cạnh mình, Thôi Ân Trạch liền cảm thấy tâm tư bình thản, cả người thoải mái đến không thể tin được. Thôi Ân Trạch còn cảm thấy giữa hai người dường như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó, không chỉ có ngoại hình giống nhau, mà còn . . . . Còn cái gì nữa? Thôi Ân Trạch cười khổ, ngay cả tên hắn mình còn chưa biết nữa mà? Quen cái gì chứ?
“Ta hận ngươi, hận ngươi. . . . . .” Không thể trút bỏ giận dữ, dằn vặt. Niệm Nghiễn chỉ còn biết nói rằng y hận chính phụ thân của mình.
“Ta biết ngươi hận ta, ngươi không cần nói nữa.” Thôi Ân Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không bao giờ muốn nghe thấy người kia nói ra những lời như vậy. Thấy Niệm Nghiễn thần trí bấn loạn như vậy, Thôi Ân Trạch rất đau lòng, có lẽ hắn đã mê luyến nam tử trẻ tuổi này chăng? Hắn đã hơn ba mươi tuổi – ở cái tuổi này người ta đã ý thức được việc gì nên làm, việc gì không nên, chỉ có riêng việc liên quan đến người thanh niên này – hắn vô phương kiểm soát. Thôi Ân Trạch biết bản tính mình có một thiếu sót, đó chính là tình cảm, hắn chưa bao giờ quan tâm đến những kẻ không liên quan đến mình, trong mắt người khác hắn hẳn là kẻ khát máu, hung ác. Nhưng chưa từng có ai hiểu hắn hay hỏi hắn rằng tại sao hắn lại như vậy? Thôi Ân Trạch là vua một nước, nên hắn không thể không tàn nhẫn, quyết đoán như thế được. Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như lúc này – hắn không thể khống chế được người thanh niên kia, không thể giúp y giải quyết phiền muộn trong lòng. Lần đầu trong đời, Thôi Ân Trạch hắn quan tâm đến một người khác – chỉ tiếc là người này luôn tìm cách giết hắn, rời bỏ hắn. Đúng là châm chọc mà!
“Mẫu thân, mẫu thân, Tiểu Lưu. . . . . .” Niệm Nghiễn mơ màng giữa hai dòng lệ, gọi tên hai người nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Mẫu thân? Tiểu Lưu? Quả nhiên trong lòng ngươi ta chẳng có chút địa vị nào hết. Không muốn thừa nhận cảm giác chua xót này, Thôi Ân Trạch quyết tâm phải trừng phạt Niệm Nghiễn – hung hăng hôn lên đôi môi Niệm Nghiễn đang không ngừng hé mở do nói mớ, một lần rồi lại thêm lần nữa, không nhẹ nhàng một chút nào, dòng ngân dịch chảy ra từ miệng y – Thôi Ân Trạch cũng hăng hái mà hút, mà liếm. Đến khi đôi môi Niệm Nghiễn sưng đỏ, Thôi Ân Trạch thấy môi mình cũng sắp nứt ra nhưng không thể dừng lại. Niệm Nghiễn chỉ cảm thấy khó thở, rên rỉ vài tiếng rồi lại trở về trạng thái vô thức. Thôi Ân Trạch đã không khống chế được mình, toàn thân nóng lên. Hắn nhanh chóng cởi y phục của Niệm Nghiễn, thân thể tinh tráng cao gầy lập tức hiện ra trước mặt.
Thôi Ân Trạch tiến thêm một bước, dùng sức giữ chặt người dưới thân. Một chiếc túi thêu nhỏ từ trong y phục của Niệm Nghiễn rớt ra – màu sắc chiếc túi đã phai nhạt theo năm tháng, giờ đây chỉ còn một màu vàng nhạt, không hề có gì đặc biệt. Nhìn chiếc túi, Thôi Ân Trạch có cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Không cần nhìn, không cần suy nghĩ! Trong lòng vang lên thanh âm cảnh báo chính mình, nhưng Thôi Ân Trạch lại rất muốn biết, rốt cuộc cái cảm giác quen thuộc luôn xuất hiện khi hắn ở cạnh “Đại Xương” do đâu mà có.
Hắn cầm lấy chiếc túi, lật mặt kia của nó lên, một chữ “Ân” rất to được thêu tinh xảo khiến hắn choáng váng. Chuyện này, hắn đã nhớ . . . . khi còn là thái tử. . . . hắn đang say rượu thì bắt gặp một thiếu nữ ngây ngốc ngồi dưới cây ngô đồng . . . . đôi mắt của thiếu nữ. . . . Không! Không thể, hắn không dám liên tưởng hơn nữa, hắn sợ cái kết quả mà hắn có thể nhận được.
Sắc trời dần chuyển sáng, bỗng nhiên mây đen từ đâu kéo tới ầm ầm, không gian bỗng trở nên tối tăm, mù mịt, từng đợt sấm chớp như gầm thét, kêu gào . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Niệm Nghiễn tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong ngự thư phòng. Đầu óc vẫn còn đau nhức, thân thể không có gì khác lạ, y phục vẫn chỉnh tề. Kiểm tra lại, chiếc túi thêu bảo bối của mẫu thân vẫn còn trong người, Niệm Nghiễn yên tâm. Y đứng dậy, mồ hôi chảy ra do sốt cao thấm vào y phục khiến Niệm Nghiễn không thoải mái. Nhìn bên ngoài, trời đang mưa to, thư phòng không hề có một bóng người. Lại nghĩ tới chuyện về bọn người Lý Đức, ngực lại đau không thở nổi. Niệm Nghiễn chạy nhanh ra ngoài, trầm mình vào cơn mưa, hy vọng có thể xóa sạch mọi thứ
Mấy ngày tiếp theo, Niệm Nghiễn phát hiện Thôi Ân Trạch thay đổi, không, phải nói chính xác là cả hai người đều thay đổi. Trước đây, Thôi Ân Trạch thỉnh thoảng mới nhìn trộm y. Nhưng bây giờ, cho dù có người khác bên cạnh, Thôi Ân Trạch vẫn chằm chằm nhìn Niệm Nghiễn, tựa hồ muốn đem y giam cầm trong đôi mắt đó ngay lập tức. Niệm Nghiễn không được rời khỏi Thôi Ân Trạch nửa bước, chỉ cần y không xuất hiện trước mặt hắn một lãnh liệt lúc, hắn sẽ giận chó đánh mèo, trút hết bực tức lên những người không may xung quanh hắn. Rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ. Mấy ngày trước, hắn chỉ dám hôn trộm Niệm Nghiễn. Mà giờ đây, chỉ cần không có ai, Thôi Ân Trạch ngay lập tức sẽ kéo Niệm Nghiễn vào lòng, hôn cho đến lúc y sắp tắt thở mới thôi. Niệm Nghiễn vô cùng tức giận, Thôi Ân Trạch càng ngày càng xem y như là nữ nhân giúp mình thị tẩm . Nhưng y cũng rất sợ, ánh mắt của Thôi Ân Trạch ẩn chứa ngọn lửa dục vọng rất mãnh liệt, có thể đốt cháy cả hoàng cung. Đương nhiên Niệm Nghiễn không khoanh tay mà chịu thiệt như vậy, dù đây là địa bàn của tên kia, Niệm Nghiễn không hề ngần ngại “đáp lễ” cho hắn rất nhiều vết thương trên người. Niệm Nghiễn nhiều lúc không chịu đựng được, y chỉ muốn phun ra một câu đã cất dấu trong lòng bấy lâu “Súc sinh, ta chính là con của ngươi a~” Nhưng y vẫn không thể thốt nên lời, vẫn cố gắng dồn nén cơn tức giận xuống. Niệm Nghiễn không biết tại sao mình lại như vậy?
Thôi Ân Trạch đã hạ lệnh tổng quản thái giám đi điều tra danh sách những kẻ mười hai năm trước vì có liên quan đến đại hoàng tử mà bị hoàng hậu xử trảm. Ngoài đại hoàng tử chết trong ngọn lửa năm đó, có một hạ nhân hầu hạ Liễu phi tên là Lý Đức, trong cơn đại hỏa, không ai biết hắn đã trốn đi đâu. Liễu phi vốn có ân với Lý Đức, nếu “Đại Xương” kia là Lý Đức đi chăng nữa, hắn cũng không cần phải quý trọng cái túi thêu kia đến mức lúc nào cũng mang trong người như vậy, nhưng nếu hắn không phải Lý Đức, thì. . . . . .
Tuy trong lòng còn vướng mắc, Thôi Ân Trạch hiện giờ đã không còn khống chế được lời nói và việc làm của mình. Ánh mắt lúc nào cũng chăm chú dõi nhìn nam tử trầm tính, ít lời kia, lúc nào cũng muốn y đứng bên người hắn, một khắc cũng không được đi xa. Nếu có cơ hội, nhất định Thôi Ân Trạch phải cường hôn y, đẩy sát y vào tường mà khi dễ. Dù làm như vậy, chắc chắn những gì mà Thôi Ân Trạch nhận được chỉ là những lời mắng chửi thậm tệ hoặc những cái tát không lưu tình . . . .thậm chí cho dù có bị người khác trông thấy chăng nữa, Thôi Ân Trạch vẫn không thể dừng lại. (Tiểu Nam : Trạch ca mặt dày quá, nhưng mà em rất thích a~) Thôi Ân Trạch muốn được ở bên cạnh “Đại Xương”, muốn hôn y, muốn trong mắt y chỉ có một mình hắn, muốn y không được nghĩ đến chuyện dì khác ngoài hắn . . . . điều đáng sợ là những ước muốn như thế này ngày càng mãnh liệt. Sự bình tĩnh, cơ trí của nam tử sắp bước vào tuổi trung niên đã biến đi đâu mất. Chỉ cần có thể làm cho tiểu tử kia thuộc về mình, Thôi Ân Trạch hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì. . . . .
Niệm Nghiễn dù không có nhiều kinh nghiệm trong truyện trăng gió, nhưng bản năng vẫn cảnh báo y tình huống ngày càng nguy hiểm. Vì thế, Niệm Nghiễn không ngừng tìm kiếm tin tức của tứ đại trưởng lão cùng Tiểu Lưu. Hiện tại, Niệm Nghiễn chỉ hy vọng càng rời khỏi nơi này sớm chừng nào càng tốt chừng đó. Nếu không đi, nếu còn do dự. . . . . y không dám tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra. . . . . (Tiểu Nam : nhưng em thì có thể tưởng tượng đó Niệm ca à, Hô hô . . .)