Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 9: Đêm Bali




Như lời Ân Vương Hoàng đã nói trước, tuần trăng mật lần này đi trong vòng một tuần. Khả Di cứ nghĩ nhờ chuyến đi này thì cả hai người có thể gia tăng được thêm phần tình cảm nhưng cô không ngờ rằng đã bốn ngày trôi qua, ngày nào cũng vậy, sáng thì anh cùng cô ăn sáng nhưng đến gần trưa lại đi họp đến tối mới về, chưa nói chuyện với nhau được một câu thì anh lại lạnh lùng đi ngủ, khác hoàn toàn với con người của ngày đầu tiên tại Bali- lần anh nở nụ cười hiếm thấy. Có lẽ Khả Di đã nghĩ quá nhiều, mong chờ quá nhiều để bây giờ cô lại cảm thấy thất vọng. Có lẽ chuyến đi lần này là đi công tác nhưng lại mang danh là tuần trăng mật, có khi anh không muốn dẫn cô đi nhưng vì không muốn mất mặt mình khi lỡ nói với ba mẹ sẽ đưa cô đi hưởng trăng mật mới cho cô theo cùng. Đêm nào cũng vậy, cô đều cô đơn, mệt mỏi chờ anh về, mong anh nhớ về cô dù chỉ là một chút. Đêm nay cũng vậy, trong khi đang suy nghĩ bâng quơ bỗng nhiên cô lại nhớ đến Phúc Nguyên. Sao lại như vậy nhỉ? Yêu anh 3 năm, đến khi nhận lời cưới Ân Vương Hoàng rồi nói lời chia tay với anh nhưng cô có thể cảm nhận được, cảm giác đó không phải là đau lòng khi phải rời xa anh mà là cảm giác khó chịu khi làm tổn thương Phúc Nguyên, cô cảm giác rằng trong suốt 3 năm qua cô chỉ là đang phủ nhận, dối lòng mình, cứ nghĩ cô yêu Phúc Nguyên nhưng thật ra không phải như vậy. Nên khi cô kết hôn cùng Ân Vương Hoàng, với cuộc sống ngày ngày có anh bên cạnh, lúc lạnh lúc ấm như thế lại khiến tim cô chậm nhịp, khiến cô mau chóng quên đi Phúc Nguyên. Là cô sai, cô đã không nhận ra sớm hơn, cô đã khiến Nguyên phải đau lòng vì cô.

"Đang nghĩ gì mà ngồi bần thần ra vậy?", một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Khả Di giật mình, giọng nói ấy đã kéo cô quay trở lại với thực tại. Cô xoay đầu nhìn, chính là Ân Vương Hoàng. Đúng thật là, lo mãi suy nghĩ đến anh đi vào mà còn không nghe thấy gì cả.

"Đang suy nghĩ vài chuyện thôi."

Ân Vương Hoàng nghe xong thì cởi chiếc áo vest ngoài ra, mắc lên chiếc ghế sofa rồi đi đến tủ quần áo đi về phía nhà vệ sinh. Chừng 20 phút sau anh trở ra, đi đến bên giường ngồi xuống, tựa lưng vào thành giường, mắt khép hờ, có lẽ anh hôm nay đã quá mệt mỏi.

"Anh mệt lắm à?", Khả Di nhìn bộ dạng mệt mỏi của Ân Vương Hoàng liền lên tiếng hỏi thăm.

Ân Vương Hoàng không nói gì, tiếp tục nhắm mắt lại. Anh nào hay sự lạnh lùng của anh đã làm Khả Di đau lòng thế nào.

"Anh nằm nghỉ đi."

Nói rồi Khả Di bước xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng đi ra ngoài. Hình ảnh ấy đã được thu vào tầm mắt của người đàn ông phía sau. Ban đêm trên biển quả thật rất lạnh vậy mà Khả Di chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng tang, nhưng cô không hề thấy cảm giác này lạnh bằng lúc mà Ân Vương Hoàng nói chuyện với cô. Đúng, cô nghĩ nhiều, cô cứ nghĩ sau hôm đó anh nở nụ cười với cô là anh sẽ chịu mở lòng mình quan tâm cô hơn nhưng thật ra không phải, anh vẫn cứ là anh, một Ân Vương Hoàng lạnh lẽo không một ai có thể cảm hoá được. Một tuần trăng mật tại Bali- nơi hòn đảo xinh đẹp nhưng Khả Di lại không cảm nhận được gì, quẩn quanh cô chỉ là sự cô đơn của một cô gái nơi đất khách quê người, có chồng như không có. Chỉ nốt đêm mai nữa thôi cô sẽ trởi lại Việt Nam, có lẽ chỉ ở đó cô còn có người thân chứ không cô độc như bây giờ. Một giọt nước mắt nhẹ rơi trên gương mặt trắng nõn của Khả Di nhưng lại vội bị gạt đi, cô không muốn ai nhìn thấy sự yếu mềm này của cô...

Ngày hôm sau...

Cũng như thường ngày Ân Vương Hoàng rời phòng từ lúc sáng đến bây giờ đã là 5h chiều vẫn chưa về nhưng hôm nay lại có điều khác biệt. "Keng", tiếng chuông cửa vang lên. Khả Di vội xỏ dép vào đi ra mở cửa, trước mắt cô là một cô phục vụ tại resort, trên tay còn cầm theo một bộ váy dạ hội màu xanh dương nhạt rất đẹp. Cô phục vụ này nói một câu tiếng anh nhưng Khả Di vẫn có thể hiểu được.

"Chồng cô nói tôi mang đến cho cô bộ váy này. Cô hãy mặc vào và 6h tối mời cô xuống nhà hàng của resort."

Cô phục vụ đưa bộ váy cùng lời nhắn gửi của Ân Vương Hoàng xong liền quay đi. Khả Di hai tay cầm lấy bộ váy đứng ngây người tại cửa phòng, mặt ngẩn ra. Anh nói cô mặc bộ váy này xuống nhà hàng sao? Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải anh đang đi họp hay sao? Suy nghĩ một hồi Khả Di mới đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trong phòng đã chỉ 5h15 rồi, cô không cần biết anh có ý đồ gì nhưng cứ làm theo lời trước cái đã, đi thay đồ và trang điểm, làm tóc để đúng 6h xuất hiện ở đấy theo lời Ân Vương Hoàng dặn.

6h tối tại nhà hàng của khu resort...

Vì chiếc đầm dạ hội này khá dài nên Khả Di buộc lòng phải dùng hai tay kéo cao bộ váy mà bước đi. Trước cửa nhà hàng, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn. Hôm nay nhà hàng này được trang trí rất đẹp và lãng mạn với ánh nến vàng, những chậu hoa hồng trắng được đặt khắp nơi trong khuôn viên, đặc biệt là những chùm đèn nhỏ li ti được giăng lên mang theo ánh sáng nhỏ dịu dàng làm sáng cả một căn phòng. Khả Di bước sâu vào bên trong sảnh, bất ngờ ở đây là chỉ xuất hiện một chiếc bàn tròn với hai cây nến đang được thắp lên, không gian bây giờ không có một người nào khác trừ hai người, chính là Khả Di và Ân Vương Hoàng. Khả Di vừa bất ngờ vừa đi gần đến chiếc bàn tròn ở giữa, vẻ mặt khó hiểu nhìn Ân Vương Hoàng.

"Không phải là...", Khả Di mở lời trước.

"Bất ngờ chứ?", Ân Vương Hoàng cắt ngang lời nói của cô.

"Không phải là bây giờ anh đang đi họp sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"

"Cô không cần phải biết nhiều đâu."

Ân Vương Hoàng đi đến đối diện Khả Di. Trước mắt anh bây giờ là một cô gái cực kì xinh đẹp trong bộ váy dạ hội màu xanh dương nhạt cúp ngực do chính anh lựa chọn. Làn da trắng nõn khi khoác lên người bộ cánh đó càng khiến cô thêm phần nữ tính, dịu dàng, xinh đẹp. Bên cạnh đó với lối trang điểm nhẹ nhàng cùng mái tóc được uốn xoăn phần đuổi càng tăng thêm phần quyến rũ nơi cô. Anh vẫn còn nhớ tối hôm qua, có người con gái trời lạnh như thế mà ăn mặc mỏng manh đi ra ngoài lặng lẽ khóc rồi lặng lẽ lau vội nước mắt, hình ảnh đó vẫn luôn hiện hình trong đầu anh. Tại sao lại như vậy chứ? Chỉ là một cô gái khóc thôi tại sao lại ảnh hưởng anh đến như vậy? Cả ngày hôm nay đi bàn công việc anh cũng không thể nào tập trung được, trong đầu cứ nhớ đến cô. Đúng vậy, ở đây một tuần lễ mà hết 4 ngày anh ra ngoài làm việc để cô một mình trong căn phòng đó, quả thật rất tù túng. Rồi anh cũng không biết vì lý do gì mà anh lại lên mạng đặt nhanh một bộ váy dạ hội nhờ nhân viên resort gửi đến cô, anh cũng không biết vì sao anh lại muốn tổ chức một buổi tối như vậy để làm cô vui lòng, anh cũng không hiểu vì sao anh lại cố gắng đẩy nhanh tốc độ công việc chỉ trong bốn giờ đồng hồ trong khi theo lịch trình vẫn phải bàn đến chiều tối mai. Tất cả là vì cô sao? Không thể nào, có lẽ một chút cảm giác khó chịu của người đàn ông khi thấy người phụ nữ buồn nên muốn ra tay làm cô vui mà thôi, chắc chắn là như vậy.

Sau khi ăn tối dưới ánh nến xong, Ân Vương Hoàng bất ngờ lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung màu xanh đặt lên bàn, đẩy về phía cô.

"Mở ra xem đi.", đến cách tặng quà anh cũng chỉ nói một câu lạnh như băng như thế này thôi.

Khả Di đưa tay mở ra, bên trong là một đôi bông tai rất đẹp mang hình dáng một đoá hoa hồng đang bung nở. Ngay chính giữa của bông là nụ hoa được đính lên một viên đá ruby màu đỏ, còn các cánh hoa xung quanh được nạm những viên kim cương nhỏ rất đều và đẹp mắt. Khi nhận thấy món quà này, đôi mắt của Khả Di mở to, cô thật sự ngạc nhiên trước đôi bông tai này, lời nói cũng trở nên ấp úng.

"Món quà này..."

"Tặng cô.", hai từ ngắn gọn nói ra mục đích của hành động này.

"Nhưng nó rất giá trị, em không thể nhận.", Khả Di đưa tay đẩy chiếc hộp lại về phía Ân Vương Hoàng.

"Không cần lo lắng, với việc làm vợ của một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như PYK thì những món quà như thế này lại hết sức tầm thường, cô nên tập quen dần với điều đó."

Vừa nói Ân Vương Hoàng vừa đứng lên đi vòng ra phía sau ghế của Khả Di. Anh cuối thấp người, đưa tay lấy từng chiếc bông giúp cô đeo vào. Nhưng trong không gian đang lãng mạn như vậy thì bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại reo lên. Khả Di biết là cuộc gọi của mình liền đưa tay chuẩn bị ấn nút nghe thì bị Ân Vương Hoàng nói khẽ bên tai đồng thời cầm lấy chiếc điện thoại của cô đặt lại xuống bàn.

"Tắt điện thoại đi."

Khả Di khẽ run người, không phải vì câu nói của anh mà là vì hành động của anh. Ân Vương Hoàng cúi người xuống, vén tóc bên phía cổ trái của Khả Di sang một bên, khẽ đưa khuôn mặt vào bên chỗ hõm phía cổ và xương quai xanh đặt nhẹ chiếc cằm của mình xuống. Độ nóng hổi từ sự va chạm thân thể khiến cô run người, vội né sang một bên.

"Em biết rồi.", Khả Di nói rồi đưa tay tắt đi điện thoại.

"Lại đây."

Ân Vương Hoàng đi ra giữa sảnh nhà hàng, một bản nhạc nhẹ nổi lên, anh thì lạnh lùng gọi Khả Di đang ngồi thẩn người trên ghế kia ra đây với anh. Khả Di nghe lời, nhẹ nhàng bước đến. Khi vừa mới đứng đối diện Ân Vương Hoàng, chưa kịp nói một câu thì cô đã bị anh kéo sát lại gần người, anh đưa hai tay cô choàng lên cổ mình còn hai bàn tay anh lại đặt lên thắt lưng của cô, rất nhẹ nhưng cũng rất mạnh mẽ. Khoảng cách giữa hai người bây giờ đang rất gần nhau, chỉ cách vài mm. Ân Vương Hoàng không hề biết rằng hành động này của anh đã làm tim của Khả Di đập mạnh đến cỡ nào, mặt cô cũng đỏ bừng lên vì ngại, ánh mắt cũng cố tình né tránh ánh mắt nóng hổi kia của Ân Vương Hoàng. Dáng vẻ bây giờ của cô làm anh rất hứng thú và mê đắm, sự yêu kiều, e thẹn của cô làm say cả anh. Anh không say vì rượu mà sau vì vẻ đẹp mê người của cô, anh không nghĩ rằng một cô gái như Khả Di lại có lúc trở nên xinh đẹp lộng lẫy như thế này. Cả hai người lúc này đang khẽ đưa người theo điệu nhạc, một hình ảnh lãng mạn của một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, hạnh phúc có, say đắm có hiện lên trong một không gian tràn đầy sắc ánh vàng càng làm không gian xung quanh càng trở nên lãng mạn, chứa đầy màu sắc ám muội. Cặp nam nữ kia cứ mải miết, bị thu hút lấy nhau mà không biết rằng có một người đang mãi gọi điện thoại với mong muốn xen vào phá hoại kia, tiếng chuông ấy cứ reng hoài reng hoài kèm theo đó là sự bực tức đến tột cùng của người ở đầu dây bên kia...