Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 48: Anh yêu em, yêu em rất nhiều




Khả Di đau khổ rời khỏi nhà, một cảm giác bất lực cùng đau đớn dâng lên trong lòng cô. Tại sao vậy? Từ ông trời, gia đình, người thân, tất cả đều quay lưng lại với cô. Cô đã làm gì sai sao? Ngay cả người cô yêu thương nhất, tôn trọng nhất lại đối xử với cô như vậy, vậy thì còn ai sẽ ở bên cạnh cô đây? Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội rảo bước nhanh. Đến bệnh viện, cô mệt mỏi đi đến phòng bệnh của Ân Vương Hoàng. Trong lúc còn đang bộn bề trong mớ suy nghĩ về những câu nói của mẹ, Khả Di mở cửa phòng bước vào. Vừa nãy khi vừa nhắc đến người bên cạnh mình, cô chợt nhớ ra rằng không chỉ gia đình cô, Bảo Bối mà còn có Ân Vương Hoàng luôn ở bên mình. Cô nhớ anh mất rồi, trong lúc tâm trạng không ổn thế này cô lại muốn gặp anh, muốn được ôm lấy anh, an an tĩnh tĩnh mà không cần phải nghĩ ngợi gì hết. Bây giờ cô muốn gặp anh, gặp anh ngay lập tức. Khả Di đi vào, cô hoảng hồn tột độ khi thấy chiếc giường bệnh trốn trơn. Lo lắng, Khả Di đẩy mạnh cửa chạy ra bàn trực của bác sĩ hỏi cô y tá đang chăm chú vào sấp bệnh án trên bàn.

"Cô cho tôi hỏi, bệnh nhân ở phòng 301 đâu rồi? Tôi không thấy anh ấy trong đó nữa?"

Cô y tá này mới vừa vào thay ca cho người trước cách đây không lâu nên cũng không biết gì.

"Thật xin lỗi chị, tôi vừa vào thay ca cho nên...."

Chưa đợi cô y tá nói hết câu thì Khả Di liền cuống cuồng chạy đi. Cô chạy khắp nơi trong bệnh viện, từ các toà nhà cho đến khuôn viên nhưng đều không thấy anh. Bất lực, cô thẫn thờ ngồi xuống ghế đá, lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó mà có lẽ cô có thể tìm được tin tức về anh. Từng hồi chuông điện thoại reo lên nhưng đối phương vẫn chưa bắt máy. Từng phút trôi qua nhưng tin tức của anh vẫn chưa có càng làm Khả Di thêm lo sợ. Ân Vương Hoàng, em xin anh, tất cả đã quá đủ rồi, em không muốn ngay cả anh cũng bỏ em mà đi, thật sự em rất mệt mỏi, em muốn gặp anh, em thật sự nhớ anh, đừng bỏ đi có được không?

"Alo?", đối phương đã bắt máy.

Khả Di như có niềm hy vọng trỗi dậy, cô liền trả lời:

"Minh Triết, là tôi Khả Di đây. Lúc nãy vào viện tôi không còn thấy Ân Vương Hoàng trong phòng nữa, anh ấy đã xuất viện rồi sao?"

Nhưng đáp lại sự mong đợi của Khả Di thì Minh Triết cũng bất ngờ không kém.

"Không thấy sao? Sáng giờ tôi bận giải quyết công việc không thấy bệnh viện gọi đến báo hay Sếp tổng gọi điện dặn dò gì!"

Khả Di cúp máy. Thật sự không ổn rồi, ngay cả Minh Triết là trợ lý thân cận mà cũng chẳng biết anh ở đâu thì cô biết làm sao đây? Anh đang bị thương, sức khoẻ không tốt lại mất tích như vậy, cô sợ anh xảy ra chuyện không tốt. Khả Di đột nhiên lắc đầu, không, Khả Di, mày không được nghĩ bậy, anh ấy sẽ không sao, nhất định là vậy. Khả Di tự an ủi bản thân, rời khỏi bệnh viện bắt taxi chạy khắp những nơi mà anh từng đến. Vẫn như thế, bóng dáng quen thuộc vẫn không thấy đâu. Mệt mỏi nhìn đồng hồ trên tay, đã 8h tối hơn rồi nhưng tung tích của anh vẫn không có. Sự sợ hãi càng dâng lên tột độ, Khả Di nắm chặt lấy hai tay như cố trấn an bản thân. Ân Vương Hoàng, bây giờ anh đang ở đâu? Gọi điện anh không bắt máy, những nơi anh hay đến cũng không thấy anh. Ân Vương Hoàng, rốt cuộc anh muốn giở trò gì đây? Anh muốn trả thù việc cũ nữa sao? Ân Vương Hoàng, chỉ cần anh xuất hiện thì bao nhiêu sự trừng phạt em cũng nhận. Chỉ một điều là, em xin anh, làm ơn đừng có chuyện gì, đừng bỏ em mà đi có được không?

9h tối, Khả Di thất thần bước vào nhà với mớ tâm trạng đầy hỗn độn. Cả ngày hôm nay thật sự tồi tệ đối với cô. Bị mẹ hiểu lầm rồi ghét đuổi cô ra khỏi nhà, sau đó là sự mất tích của Ân Vương Hoàng. Ông trời muốn cô như thế nào đây? Ông muốn trừng phạt cô vì những chuyện đã qua sao?

"Cô Khả Di, cô đã về.", chú Sơn đi đến, thất gương mặt xanh nhợt của Khả Di ông cảm thấy lo lắng.

"Chú Sơn, Ân Vương Hoàng có về nhà không?", Khả Di như nghĩ ra điều gì đó. Đúng rồi, cô đi khắp mọi nơi nhưng cô quên mất chính là nhà. Có thể anh về nhà thì sao? Sao cô lại ngốc thế này? Tại sao không nghĩ ra sớm hơn. Nghĩ đến đó, trên mặt cô có vẻ tươi tỉnh lên một chút, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn chú Sơn.

"Dạ thưa cô, cậu chủ..."

Chỉ mới nghe đến đó, cộng với nét mặt của chú Sơn Khả Di cũng có thể hiểu đáp án là gì. Cô gật đầu mà không nói một lời, lẳng lặng bước lên cầu thang. Cô cũng không muốn nói việc Ân Vương Hoàng mất tích cho chú ấy nghe vì sợ mọi người trong nhà sẽ lo lắng. Bỏ lại chú Sơn đứng sau, cô không hề biết trên mặt chú đã hiện ra nét cười.

Khả Di mở cửa phòng đi vào. Như cũ, chiếc cửa sổ sát sàn là nơi mà cô có thể yên tĩnh mà suy nghĩ. Khả Di tháo túi xách để trên giường, đi đến cửa sổ sát sàn ngồi xuống, co hai chân lại rồi lấy cánh tay gầy ôm lấy, đôi mắt nhìn ra phía xa xăm. Hết rồi, thật sự hết rồi. Cô không còn gì cả, không còn ai bên cạnh cô. Ba mẹ, chị gái, Bảo Bối cũng đang theo Phúc Nguyên đi chơi vào dịp nghỉ hè, mà bây giờ cả anh- người cô mong muốn gặp và ôm lấy lúc này cũng đi mất. Cô đã làm sai điều gì mà để bị trừng phạt như vậy? Cô thật sự hối hận vì không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Ngay cả lúc anh nằm viện, cô còn có ý nghĩ sẽ rời bỏ anh. Ngay cả khi anh nói câu:"Khả Di, đừng đi!" cô cũng nghi ngờ rằng anh chỉ là do mê man. Chỉ đến khi cuộc nói chuyện với mẹ cô kết thúc, trong lúc suy nghĩ rối răm, cô mới nghĩ đến anh. Lúc đó cô mới biết, cô cần anh đến mức nào. Cô muốn gặp anh, nhìn thấy anh, ôm lấy anh và hôn lấy anh như những gì cô từng làm. Phải chi cô nhận ra sớm hơn, trước đó giữ lấy anh thì đã không có việc này xảy ra. Cô đang tự trách bản thân mình, nếu anh bỏ đi thật, cô sẽ hối hận cả đời...

Tiếng cửa phòng mở ra, có một người đi vào. Khả Di cảm nhận được tiếng bước chân. Cô nghĩ là chú Sơn vào nên chỉ dùng một câu nói buông lơi mà nói.

"Chú Sơn, cháu muốn được yên tĩnh."

Nhưng người đó không dừng lại, cứ thế mà tiến đến gần Khả Di. Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên giữa không gian yên tĩnh.

"Là tôi, Ân Vương Hoàng."

Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến Khả Di giật mình. Cô quay lại, đúng thế, vẫn là bóng dáng đó, vẫn là gương mặt đó, người đó chính là Ân Vương Hoàng chứ không phải ai hết. Anh vẫn ở đây, không rời đi, không bỏ cô ở lại, anh đã xuất hiện trước mặt cô. Khả Di mừng rỡ, đứng nhanh dậy chạy đến ôm chầm lấy anh. Bao nhiêu sự lo lắng, uất ức, đau khổ cùng vui mừng đều được thể hiện trong cái ôm chặt này. Cô siết chặt tay như sợ anh chỉ là ảo ảnh do cô thấy, cô bật khóc vì cảm thấy vui mừng khi anh quay lại, giọng cô nấc lên, tràn đầy tình cảm.

"Ân Vương Hoàng, anh đây rồi, thật sự may quá. Em sợ anh sẽ bỏ đi, em sợ anh sẽ để em lại một mình. Em rất sợ, sợ không được gặp anh, không được ôm anh như thế này nữa. Huhuhu..."

Đáp lại hành động đó của Khả Di, Ân Vương Hoàng cũng siết chặt tay ôm chặt lấy cô, anh cũng sợ điều anh thấy và cảm nhận bây giờ không phải là sự thật. Khả Di của bây giờ thật sự quay trở lại là Khả Di của ngày trước rồi, cô mừng rỡ khi thấy anh, cô ôm chầm lấy anh chứ không phải nét mặt lạnh lùng cùng giọng nói vô cảm sau khi từ Pháp trở về.

"Anh đã đi đâu? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Em cứ tưởng em mất anh rồi...", Khả Di vừa khóc vừa nói, bàn tay thì liên tục đánh vào lưng của Ân Vương Hoàng như trút cơn giận mà cô đang mang.

"Ngoan, đừng khóc, anh ở đây không đi đâu cả, càng không rời bỏ em.", Ân Vương Hoàng nhỏ giọng bên tai an ủi Khả Di, bàn tay to đưa tay xoa đầu cô trấn an, một hành động rất dịu dàng.

"Anh nói dối. Anh đã mất tích cả ngày trời, em tìm anh khắp nơi nhưng không thấy. Em thật sự rất lo, rất lo...", Khả Di mang hết tâm tư trong lòng ra nói, cô không nghe anh, cứ liên tục trách.

"Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Đừng khóc nữa, nước mắt của em làm anh đau lòng. Anh không muốn em khóc vì anh đâu."

Buông Khả Di ra, Ân Vương Hoàng nói một câu tình cảm rồi tiến gần đến đặt một nụ hôn lên trán của Khả Di, bàn tay anh cũng đưa lên lau đi những giọt nước mắt làm anh đau lòng kia. Anh biết cô lo cho anh, anh biết cô yêu anh. Anh đã sai khi làm cô lo lắng. Sáng nay bác sĩ vào khám bệnh nhưng anh đã yêu cầu xuất viện, anh muốn cô có một sự bất ngờ khi thấy anh ở nhà. Nhưng tất cả đã đi ngược lại với dự tính của anh, anh đã vô tình làm cho cô gái của mình phải lo lắng.

"Anh an toàn là được rồi, em yên tâm rồi.", Khả Di trở lại gương mặt thất thần như trước sau khi vui mừng khi thấy Ân Vương Hoàng.

"Khả Di, nói anh nghe, em có chuyện gì phải không?", Ân Vương Hoàng tinh ý nhận ra, Khả Di luôn đơn giản như vậy. Trong lòng cô nghĩ như thế nào thì cảm xúc cô cũng thể hiện như thế. Anh chính là thích sự đơn giản này của cô, anh cảm giác mình muốn che chở cho cô gái này.

"Không có gì.", Khả Di vẫn cúi đầu né tránh Ân Vương Hoàng.

"Nhìn anh, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.", Ân Vương Hoàng nâng cằm Khả Di lên để ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em..."

"Nói."

"Có phải em vô dụng lắm không? Ngay cả tập đoàn của ba mình cũng không thể tự mình cứu lấy, phải nhờ đến anh, chấp nhận ở bên anh dù biết rằng anh là của chị em? Em thấy mình bất lực lắm, em không làm được gì cả, chỉ mang lại rắc rối đến cho người khác thôi.", Khả Di nói một câu dài, giọng cô cũng bất lực như chính tâm trạng cô bây giờ.

"Đã có chuyện gì?", Ân Vương Hoàng lo lắng cho Khả Di. Vẻ mặt này, cảm xúc này anh chưa từng nhìn thấy ở cô, chưa bao giờ. Anh không nghĩ rằng một ngày sẽ thấy tâm trạng này thay vì sự vui mừng hằng ngày mà cô có. Chắc chắn phải có chuyện gì to lớn lắm tác động lên cô nên cô mới trở thành ra thế này. Anh, nhất định sẽ không để yên cho người đã làm cô trở nên như vậy.

"Chị em biết chuyện em sống cùng anh, chị ấy muốn em rời xa anh nếu không sẽ không để yên cho những người bên cạnh em. Anh nằm viện, em không thể bỏ anh đi nên chị ấy đã nói cho mẹ biết. Hôm nay em đến gặp mẹ, mẹ đã giận và đuổi em ra khỏi nhà. Em, em không biết phải thế nào? Có phải em vô dụng lắm không? Không thể tự giải quyết phải nhờ đến anh, còn làm tổn thương người thân của mình. Là lỗi của em, em sai rồi, em cũng không muốn đâu...", Khả Di bưng mặt khóc, mọi chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát của cô. Dù dặn lòng phải mạnh mẽ hơn sau 3 năm nhưng với việc này, cô không thể vững lòng được nữa, hơn nữa đứng trước Ân Vương Hoàng, cô càng không thể.

"Bà ta tát em?", Ân Vương Hoàng đưa tay lên vùng má đã ăn hai cú tát của bà Thuý của Khả Di, ánh mắt đau lòng nhìn cô rồi mơn trớn nơi gò má đã ửng đỏ kia.

"Là em đáng phải nhận vì em đã ở cùng chồng của chị mình."

"Khả Di, em không sai, người sai là anh. Anh thừa nhận anh ích kỉ, anh chỉ nghĩ sẽ làm vậy để níu giữ em bên cạnh anh. Anh không ngờ mọi thứ xảy ra như vậy, và người gánh là em không phải anh. Anh sai rồi, anh xin lỗi, Khả Di hãy tha thứ cho anh, có được không?", Ân Vương Hoàng kéo Khả Di vào lòng, ôm lấy cô, đau xót trải lòng. Anh sai rồi, anh thật ích kỉ, anh thật đểu cán khi lợi dụng việc khó khăn của gia đình cô để ép buộc Khả Di ở lại bên cạnh anh. Để rồi cuối cùng, người lãnh là cô không phải anh. Nhìn cô gái của mình mệt mỏi và bất lực, anh đau lắm, anh có thể cầu xin sự tha thứ từ cô nhưng chính anh lại không thể tha thứ cho bản thân mình.

"Là em sai, nếu anh đề nghị mà em không chấp nhận thì sao có thể chứ? Và em hiểu lúc ấy anh làm vậy vì anh giận em, anh hận em đã cùng chị lừa dối anh việc kết hôn. Em hiểu, em không giận anh.", Khả Di thừa nhận cô sai, là cô có ý định lừa dối anh trước, anh làm thế cũng là điều dễ hiểu.

"Không, Khả Di, anh làm vậy không phải là để trả thù việc em lừa dối anh. Anh làm vậy vì anh yêu em, anh muốn em quay lại bên anh, quay lại là Khả Di của ngày trước, anh muốn chúng ta như lúc trước vậy."

Ân Vương Hoàng đưa tay mơn trớn gò má hồng của Khả Di, nhìn thấy đôi mắt mở trợn to vì ngạc nhiên của cô mà anh bật cười. Cô đúng là không thay đổi, bộ giáp mạnh mẽ kia cũng không thể che lấp đi bản tính thật sự của cô, đã đến lúc anh là người giúp cô tháo gỡ bộ giáp ấy rồi.

"Sao?", Khả Di ngạc nhiên, cô không tin vào những gì mình nghe thấy. Anh nói anh yêu cô sao? Không thể nào, chắc chắn là cô nghe nhầm.

"Em không tin sao? Nhưng rất tiếc đó là sự thật. Anh yêu em Khả Di, yêu rất nhiều. Ngày đó em rời đi không nói một lời anh đã hoảng loạn như thế nào. Anh chạy tìm em khắp nơi trong vô vọng, anh hận mình không thừa nhận với em sớm hơn thì có lẽ chúng ta sẽ không mất gần 4 năm để tìm nhau như vậy. Khả Di, hãy tha thứ cho anh, quay về bên anh, làm bà Ân như lúc trước có được không?"

Ân Vương Hoàng dịu dàng thổ lộ tình cảm của mình trước Khả Di. Đối mặt với gương mặt vẫn ngơ ngác không hiểu gì của cô làm anh rối bời. Nghe anh thổ lộ tình cảm là chuyện cô ngạc nhiên đến lạ vậy sao? Không thể để cô trưng bộ mặt ấy mà không trả lời, anh tiến đến, cúi mặt, đưa môi anh phủ lấy môi cô, sau đó dừng lại, ghé sát tai cô.

"Anh yêu em, Khả Di."

Khả Di vẫn đứng như trời trồng, Ân Vương Hoàng mặc kệ, sử dụng tiếp chiêu thức cũ. Lại một nụ hôn nữa đặt lên môi cô, anh khẽ thì thầm.

"Anh yêu em, Khả Di, làm vợ anh, làm bà Ân của trước đây được không?"

Ân Vương Hoàng ngày càng tiến sát lại Khả Di, anh đưa tay ôm lấy Khả Di, hai cánh tay cô chống trước ngực anh nhưng vẫn không nói lời nào. Lần này anh cúi xuống, hôn thật sâu, tham lam mút lấy cánh môi bé nhỏ của cô.

"Anh yêu em, Khả Di. Lần này nếu em không trả lời thì anh sẽ bế em lên giường để hỏi tiếp đấy."

Ân Vương Hoàng cười xấu xa nhìn Khả Di. Gương mặt cô lúc này đã ửng đỏ cả lên. Ngay lúc Ân Vương Hoàng định cúi xuống bế cô lên thì Khả Di lúc này mới lên tiếng.

"Được rồi được rồi, em nghe đủ rồi.", Khả Di nhìn anh cười mãn nguyện.

"Đủ? Em có ý gì?", Ân Vương Hoàng khó hiểu.

"Em biết anh sẽ làm thế mà. Em đang đợi anh nói đúng ba lần câu anh yêu em, ba lần đủ cho ba năm em không được nghe thấy, giờ thì cả vốn lẫn lãi em đều lấy được rồi.", Khả Di choàng tay ôm lấy Ân Vương Hoàng giải thích rồi cười khanh khách.

"Vậy thì câu trả lời của em như thế nào đây?", Ân Vương Hoàng vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng của Khả Di.

"Không phải có người từng nói, em sống là vợ của Ân Vương Hoàng và dù có chết cũng là ma nhà họ Ân sao? Em đành chịu thiệt mang họ Ân vậy!"

Khả Di hạnh phúc trả lời Ân Vương Hoàng. Đến giờ phút này cô cũng không nghĩ đây là sự thật. Sự thật là Ân Vương Hoàng yêu cô, tình yêu của anh đã bù đắp cho tình yêu mà cô cứ mãi nghĩ sẽ là đơn phương này. Hôm nay đau khổ lẫn hạnh phúc đan xen, nhưng có anh, cô nguyện hi sinh, cô chịu đau khổ để được bên cạnh anh. Bởi vì cô yêu anh, yêu anh rất nhiều, có khi tình cảm anh dành cho cô còn không bằng tình cảm mà cô đã dành cho anh. Khả Di vui vẻ cười mãn nguyện mà không để ý người đàn ông của mình đang chuẩn bị làm gì. Ân Vương Hoàng cúi người bế Khả Di lên, từng bước từng bước đi đến chiếc giường to trong phòng. Anh cũng hạnh phúc không kém gì Khả Di, anh đã có được cô, anh đã có thể cùng cô sống những tháng ngày như trước. Anh cũng không nghĩ rằng cuộc đời này anh lại yêu một người con gái đến vậy.

"Này, anh định làm gì thế?", Khả Di hết hồn khi bị bế.

"Làm chuyện vợ chồng nên làm.", Ân Vương Hoàng cười xấu xa.

"Nhưng mà....", Khả Di như đang tìm lý do. Có rồi, cô trả lời.

"Em, em chưa tắm...", Khả Di nhe răng cười.

"Không sao, không phải anh chưa từng ngửi mùi của em."

Mặc kệ cho Khả Di có viện cớ, có vùng vẫy ra sao thì Ân Vương Hoàng vẫn cứ mạnh mẽ tiến đến tấn công cô. Cuối cùng Khả Di cũng chịu thua, với sức lực của một người con gái làm sao mà chống đối lại sức của đàn ông ấy. Cô thoả hiệp, cô đã cùng anh dệt nên một khung cảnh tuyệt đẹp, một tình yêu tuyệt vời trong đêm tối của mùa thu tháng 10...