Võ Hiệp Trùng Sinh

Quyển 1 - Chương 14: Oanh động hạ viện




"Chúc mừng Lâm Dật sư huynh đoạt tiểu viện số 1!"

"Lâm Dật sư huynh chúc mừng, vừa rồi các ngươi tỷ thí quá đặc sắc."

"Lâm Dật sư huynh, nhìn hai ngươi tỷ thí, ta đối với Hoa Sơn Kiếm Pháp lĩnh ngộ sâu hơn, đây đều là công lao Lâm Dật sư huynh ngươi a...."

Trên khuôn mặt vô số đệ tử mới tràn ngập tươi cười, hướng Lâm Dật chúc mừng, thần sắc trên mặt của nguyên một đám lộ ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

"Đa tạ, đa tạ! Về sau nếu mọi người có chỗ nào không hiểu về kiếm pháp, chi bằng tới tìm ta, ta sẽ tận lực giải thích nghi hoặc cho mọi người. Tất cả mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ, không nên câu nệ làm gì."

Lâm Dật mỉm cười gật đầu, liên tục nói lời cảm tạ, phát ra lời hứa.

"Tốt!"

"Lâm Dật sư huynh thật sự là quá hot!"

"Lâm Dật sư huynh là người tốt a...!"

Mọi người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, trên mặt cả đám tràn ngập tươi cười, thập phần vui vẻ. Ở hạ viện cạnh tranh vô cùng thê thảm, nào có đệ tử trước trăm hạng dạy tuyệt chiêu cho người ta, rồi chỉ điểm gì đó. Nhưng mà Lâm Dật sư huynh lại bất đồng, vậy mà mạnh miệng, để cho tất cả mọi người cứ việc vô tư tìm hắn chỉ điểm.

Phần đông tân đệ tử chứng kiến bản lãnh chân chính của Lâm Dật, cả đám trầm trồ khen ngợi, nội tâm trong bụng cả đám nở hoa, đối với Lâm Dật càng thêm kính trọng.

Mỗi người đều gọi một câu Lâm Dật sư huynh, bởi vậy có thể thấy được tất cả mọi người đều đồng ý địa vị Lâm Dật.

Cả đám người vẫn chưa thỏa mãn, mỗi người riêng phần mình trở về nơi ở, cố gắng tiêu hóa lĩnh ngộ các chiêu kiếm pháp vừa rồi. Đám người vây xem rốt cục tản ra, nhưng là hiệu quả oanh động do Lâm Dật mang đến cũng không có tản đi, ngược lại thì phần đông đệ tử lúc trở về đều thảo luận sôi nổi. Lâm Dật đánh xuyên qua Top 100 tân đệ tử, truyền khắp toàn bộ hạ viện.

Thấy mọi người đã rời khỏi, lúc này Lâm Dật mới có thời gian xem xét thu hoạch của mình.

Hệ thống nhắc nhở:

Đánh bại tân đệ tử hạ viện - Hàn Bách, ban thưởng 1000 điểm kinh nghiệm chiến đấu.

Trở thành đệ nhất tân đệ tử, ban thưởng 3000 điểm kinh nghiệm chiến đấu.

Kinh nghiệm: 57200

Nhìn điểm kinh nghiệm chiến đấu có hơn 5 vạn, trong nội tâm Lâm Dật thập phần vui vẻ, Hoa Sơn Thân Pháp cũng đã có thể thăng cấp!

"Lâm Dật sư huynh, ngươi quá lợi hại, vậy mà đánh bại Hàn Bách!" Giang Tiểu Ngư xuất hiện trước mặt Lâm Dật, giơ ngón cái lên, vẻ mặt sùng bái.

Bất đồng với Lâm Dật, hắn nhìn tiểu viện số 1, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ: "Oa kháo, tiểu viện độc lập, có nha hoàn hầu hạ, có hạ nhân xử lý việc vặt. Như này thì Lâm Dật sư huynh ngươi thoát cảnh bần cùng rồi!"

Lâm Dật trong nội tâm vui lên, nhìn sang Giang Tiểu Vũ: "Ngươi ưa thích cái tiểu viện này à?"

"Đương nhiên! Nhà lớn cửa lớn, còn có tiểu viện, so với hai cái phòng tranh bá hơn nhiều lắm, ai không thèm a...!" Giang Tiểu Vũ hung hăng gật đầu, nhìn qua tiểu viện số 1 mà chảy nước miếng.

"Muốn ở? Vậy ngươi phải nỗ lực ah, khiêu chiến Top 100, vậy thì sẽ có!" Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Giang Tiểu Vũ, trực tiếp hướng tiểu viện số 1 đi đến.

Từ nay vể sau, hắn sẽ sống ở tiểu viện này rồi, về phần phòng tranh hai người ở kia hắn cũng chả muốn quay về.

"Lâm Dật sư huynh, ta sẽ cố gắng, vì tiểu viện!" Nhìn qua bóng lưng Lâm Dật đang đi đến tiểu viện số 1, Giang Tiểu Vũ nắm chặt nắm đấm, nổi lên quyết tâm.

"Đúng rồi, Tiểu Vũ. . ." Lâm Dật đột nhiên dừng bước, thanh âm truyền đến.

"Lâm Dật sư huynh nói đi, muốn ta làm gì?" Giang Tiểu Vũ rất hưng phấn, gật đồng lia lịa như con chó con, cho rằng Lâm Dật muốn cho hắn chuyển vào tiểu viện số 1 ở chung, hưởng thụ các loại sinh hoạt xa hoa lãng phí như thiếu gia.

"Ngươi về ký túc xá đem quần áo của ta lấy ra!"

Giang Tiểu Vũ nghe xong, một cái lảo đảo, hầu như ngã sấp xuống. Sắc mặt đắng chát: "Lâm Dật sư huynh, ngươi thật sự muốn bỏ ta lẻ loi cô đơn ở một mình phòng tranh? Ngươi làm như vậy thật sự không được a?"

"Tiểu Vũ a..., ngươi là hảo hài tử, ta cũng không muốn để ngươi ở một mình, bất quá vì ngươi dựng nên thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan bây giờ, trở thành một cái hảo hài tử bình thường, ngươi cứ tiếp tục ủy khuất ở phòng tranh a. Nếu muốn ở tiểu viện như vậy? Vậy thì cố gắng chém vào đi!" Nói xong, Lâm Dật cũng không quay đầu lại, hướng tiểu viện đi tới, biến mất tại trước mắt Giang Tiểu Vũ.

"Được rồi. . ." Giang Tiểu Vũ vẻ mặt cay đắng, tập tễnh hướng phòng tranh đi về, mỗi một bước đi thì lại thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn tiểu viện, nuốt nuốt nước miếng.

. . .

Tin tức Lâm Dật đánh xuyên qua Top 100 tân đệ tử, đánh bại thiếu niên thiên tài hàn Bách, không chỉ đưa đến oanh động trong một vạn tân đệ tử. Mà từ những đệ tử cũ xem cuộc chiến trở về cũng truyền ra, rất nhanh cái tên Lâm Dật này cũng bị rất nhiều đệ tử cũ biết tới.

Biết được trong hàng ngũ đệ tử mới xuất hiện một nhân vật lợi hại, ngay cả Hàn Bách cũng không phải là đối thủ.

Tiểu viện hạ viện Top 100, tòa tiểu viện bài danh thứ mười. [ tiểu viện của đám đệ tử cũ ! không phải tân đệ tử ! Ở hạ viện gồm 200 tòa tiểu viện chia ra làm Top 100 tân đệ tử và Top 100 đệ tử cũ ]

Thượng Quan Vân đang ngồi thì tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn vị trí đan điền trong bụng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười đắng chát.

"Nội công này thật sự là rất khó luyện, từ lúc năm thứ hai nhập Hoa Sơn đến năm thứ tư bây giờ, đã hơn hai năm rồi, ta vẫn chưa có tìm đệ cái gọi là khí cảm, lại càng không thể một bước lên cảnh giới mới!"

"Không luyện nội công, thì mãi là hạng trói gà không chặt!"

"Rốt cục cũng lý giải trong giang hồ vì sao mà truyền lưu mấy lời này rồi, nội công thật là lợi hại, có nội lực cùng không có thực sự là khác biệt quá lớn! Một ngày không luyện thành nội công, thì ngày đó không thể tiến vào thượng viện!"

Thượng Quan Vân hôm nay đã trở thành đệ tử cũ bốn năm, năm nay nếu mà không vào được thượng viện, vậy thì vĩnh viễn rời khỏi Hoa Sơn, trong nội tâm hắn lo lắng vạn phần. Lúc trước hắn cũng là đệ tử thiên tài có tiếng, bằng không cũng sẽ không tiến vào thập cường hạ viện.

Có lẽ là tại trong nội hạ viện nhiều năm như vậy, nhìn thấy rất nhiều sự tình đệ tử trong Top 100 không thể tiến vào thượng viện, bi thảm mà rời khỏi Hoa Sơn. Mà trái ngược thì lại chả thấy một tên đệ tử nào, luyện thành nội công, nhảy lên thành cao thủ tam lưu, tiến vào thượng viện.

Đối với truy cầu nội công, hắn tràn đầy cố chấp.

Thế nhưng, hai năm qua, hắn vẫn như cũ, vẫn không tìm được đầu mối.

Rõ ràng đã nhìn thấy cánh cửa ở chỗ này, nhưng hắn lại không vào được.

Trong nội tâm có cảm giác như đưa đám, ngôn ngữ khó có thể miêu tả.

Mặc kệ là Hoa Sơn Kiếm Pháp hắn lĩnh ngộ sâu cỡ nào, luyện đến cảnh giới cao cỡ nào thì hắn vẫn không có tư cách đi vào thượng viện.

Nội Công chính là một cái lạch trời cực cao, quấy nhiễu một bước đi lên của hắn.

Trong núi Hoa Sơn này hắn cũng coi là một nhân vật phong vân, tầm mắt rộng, tâm cũng lớn. Hắn cũng không hy vọng trở thành tồn tại dưới tầng chót Hoa Sơn, là một tiểu nhân vật không nhập lưu trên giang hồ.

Hắn muốn lưu ở Hoa Sơn, tập được tâm pháp nội công thượng thừa, trở thành thiếu hiệp uy danh hiển hách, tung hoành giang hồ!

Giống như Hoa Sơn đệ nhất đệ tử chân truyền - Lệnh Hồ Phong, tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ nhị lưu trong giang hồ, nổi danh Lệnh Hồ thiếu hiệp lừng lẫy. Trượng Kiếm Giang Hồ - Bạch Y Tuấn Mã - Mỹ Nữ Làm Bạn.

Đi ra phòng luyện công, đến đại sảnh, uống một ngụm trà xanh của tỳ nữ ngâm, hắn hướng về một gã đệ tử hạ viện phía dưới nói.

"Giới tân đệ tử nhập viện đã hơn một tháng, cuộc chiến Top 100 tân đệ tử cõ lẽ đã mở ra, đệ tử thiên tài Hàn Bách có tiếng gió rất thịnh kia hiện tại Hoa Sơn Kiếm Pháp của hắn đã luyện đến cảnh giới gì rồi? Có hay không tiến vào Top 100? Thành đệ nhất hay không?"

Đối với trong hàng ngũ tân đệ tử xuất hiện ra thiên tài, Thượng Quan vân hắn rất quan tâm. Nhưng, hắn cũng không phải là muốn mở đường cho đám sư đệ hậu bối này, ngược lại rất thích làm một chuyện, chính là chèn ép tân đệ tử, đặc biệt là thiên tài mới xuất hiện.

Đây cũng là vì trong hai năm nay hắn không luyện thành nội công, tâm lý vặn vẹo, nên vì đó tìm kiếm khoái cảm chèn ép tân đệ tử. Hàng năm có đệ tử mới nhập môn, chèn ép thiên tài trong hàng đệ tử mới, biểu hiện ra phong thái cao thủ đệ tử cũ của hắn.

Nội tâm của hắn cũng có một cái kỳ vọng, chính là chèn ép đệ tử mới, không cho một đệ tử nào ngoi đầu lên được, làm cho cao tầng Hoa Sơn không thể không từ trong Top 100 đệ tử cũ của bọn hắn, chọn lựa người tiến vào thượng viện.

Thời gian hắn còn có thể đứng ở Hoa Sơn, không còn đến một năm, hắn càng nóng lòng làm loại chuyện này.

Hắn đây cũng không phải là si tâm vọng tưởng, bởi vì tại Hoa Sơn này thì chuyện này cũng đã có tiền lệ rồi. Đệ tử hạ viện võ công quá thấp, dẫn tới thượng viện không thể không giảm xuống tiểu chuẩn nhận người nhập viện.

Dù sao đệ tử trên thượng viện cũng cần bổ sung nhân thủ!

Đệ tử thượng viện cũng không giống như đệ tử hạ viện, một mực ở lại Hoa Sơn, nhàn nhã an toàn luyện võ. Bọn hắn phải ra Hoa Sơn, hành tẩu giang hồ làm nhiệm vụ.

Hàng năm, đệ tử thượng viện đều chết rất nhiều.

"Bẩm Thượng Quan sư huynh, Hoa Sơn Kiếm Pháp cùng Hoa Sơn Thân Pháp của Hàn Bách đều luyện đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông!" Đệ tử cũ hồi đáp.

"Hí!"

Thượng Quan Vân hít một hơi lãnh khí.

Một tháng, chỉ một tháng, liền đem Hoa Sơn Kiếm Pháp cùng Hoa Sơn Thân Pháp, cả hai luyện đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông, đây là loại thiên tài gì?

Cùng thần tượng của hắn là sư huynh Lệnh Hồ Phong có vốn liều mạng rồi.

Nghe hồi đó kể lại, Lệnh Hồ Phong sư huynh, cũng là dùng một tháng, đem Hoa Sơn Kiếm Pháp cùng Hoa Sơn Thân Pháp, luyện đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông.

Hàn Bách này quả thật là thiên tài!

Thượng Quan Vân không khỏi cảm thán, năm đó hắn trọn vẹn dùng ba tháng, mới đưa hai cái này luyện đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông.

Lúc đó thì hắn cũng đã là thiên tài rồi, thế nhưng so với Hàn Bách, tựa hồ thì không có đáng giá mà nhắc tới.

"Hàn Bách này nhất định là đệ nhất trong hàng đệ tử mới a?" Trong mắt Thượng Quan Vân hiện lên tia ghen ghét, càng là thiên tài, hắn lại càng muốn chèn ép. Ép tới một thiên tài không thể ngóc đầu lên được, là chuyện hắn thích làm nhất. Loại chuyện này khi làm rất là khoái cảm!

Có thể đem một thiếu niên thiên tài so được với Lệnh Hồ Phong sư huynh đè xuống, ngẫm lại cũng cảm thấy sướng tê người.

"Hàn Bách. . . Hắn không phải đệ nhất."

"Cái gì?" Sắc mặt Thượng Quan Vân khẽ biến, lắp bắp nói lại: "Hiện tại Hàn Bách cũng không phải là đệ nhất?"

"Ngày hôm qua thì hắn vẫn là đệ nhất, nhưng là hôm nay lại bị một gã đệ tử mới tên là Lâm Dật đánh bại, trở thành đệ nhị!" Đệ tử cũ gật đầu đáp.

"Lâm Dật đánh bại Hàn Bách? Đây là một nhân vật như thế nào? Như thế nào chưa từng có nghe qua người này?" Thượng Quan Vân mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

"Lâm Dật lúc trước đúng là không có tiếng tăm gì, hắn đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, tiến vào Hoa Sơn cũng rất miễn cưỡng, bởi vậy thời điểm nhập môn, không có ai chú ý hắn. Thế nhưng là mấy ngày nay hắn lại oanh động toàn bộ hạ viện! Hắn đối với toàn bộ Top 100 tân đệ tử phát ra khiêu chiến, mỗi ngày khiêu chiến hai mươi người, thời gian năm ngày, mạnh mẽ đánh xuyên qua Top 100 khiêu chiến đệ nhất danh, ngay tại sáng hôm nay, hắn đánh bại Hàn Bách, trở thành đệ nhất đệ tử trong hàng ngũ đệ tử mới!"

"Còn có loại nhân vật này?" Thượng Quan Vân mắt tỏa sáng, vừa nghĩ tới có thể đem loại nhân vật thiên tài so với Hàn Bách mạnh hơn này đánh bẹp xuống, làm hắn hết sức hưng phấn, toàn thân run rẩy kịch liệt, đây là kích động đấy.

"Ngươi an bài người đi hảo hảo thăm dò cái công phu Lâm Dật này, ta muốn hảo hảo vui đùa một chút!" Thượng Quan Vân cười quái dị, hạ lệnh.

"Tốt Thượng Quan sư huynh, ta đi!" Đệ tử cũ nhẹ gật đầu, lập tức ra sân nhỏ, bắt tay chuẩn bị vào làm.

"Lâm Dật? Nhân vật so với Hàn Bách còn thiên tài hơn? Có ý tứ!" Thượng Quan Vân một người trong đại sảnh, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng.