Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 5: Còn muốn sống nữa hay thôi?




Nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt, Ngô Chính sắc mặt trở nên âm trầm, từng sợi tơ máu hiện ra trong mắt, một sự phẫn nộ tột cùng như đang bùng cháy bên trong tâm khảm, khiến hắn dường như đã quên mất mục đích ban đầu.

Ngô Chính làm sao có thể không biết được thân phận của những thi thể đang lơ lững bên trên vách tường đó là ai? Một đám thôn dân trung niên bị hành hạ thảm khốc cho đến chết, trong lúc đang tận mắt nhìn thấy thân nhân của mình đang bị một đám súc sinh không ngừng làm nhục, cưỡng bức!?

Ai có thể thấu hiểu được nỗi thống khổ vô lực đó?

Còn có một đám các nữ tử, hài tử vô tội, họ đáng bị như vậy sao?

Quá thảm khốc, chỉ có thể tự hình dung bằng hai từ “thảm khốc”!

- Như thế nào, ngươi đã tìm được muội muội của ngươi chưa? Ta cũng không có nói mà không giữ lời a, ha ha…

- Ha ha… tiểu tử có phải là rất tức giận, khà khà, hay là ta nói sai, có phải hay không ngươi cũng có hứng thú nhập bọn chúng ta tham gia vào trong đó?

Hai tên hán phu lúc này bỗng nhiên cười tóe lên cố ý trêu ngươi Ngô Chính, nhưng lại không hay không biết, bọn hắn hành động vừa rồi đã vô tình thức tỉnh một tên sát tinh đang điên cuồng khát máu.

Thiếu Trạch Kiếm!

Lúc bấy giờ chỉ thấy đáp lời hai tên hán phu không phải là ngôn thoại, mà là hai đạo kiếm khí âm hiểm bậc nhất bên trong Lục Mạch Thần Kiếm, Thiếu Trạch Kiếm.

Dứt khoát kiếm chỉ tìm đến đúng địa điểm, đâm từ dưới cầm xuyên qua đỉnh đầu của hai tên hán phu, trực tiếp khâu lại mồm thối của bọn hắn, đồng thời cũng cướp đi sinh mệnh của cả hai.

Hai tên hán phu dường như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt vẫn còn đọng lại một vẻ trêu ngươi vô cùng đáng ghét, cho đến lúc chết vẫn không biết được nguyên do tại sao.

- Chúc mừng túc chủ thành công giết chóc tam lưu sơ kỳ võ giả x2, nhận được 20 điểm sát lục.

Không quan tâm âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, Ngô Chính nhãn quang băng lãnh không ẩn chứa một tia cảm xúc nhìn hai thân ảnh gục ngã trước mắt, dù là lần đầu tiên tự tay giết ngươi, nhưng trong lòng hắn lại không chút kinh hãi, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hả hê, bởi vì trong mắt hắn vốn dĩ không xem hai cái thi thể bất động dưới mặt đất là con người, hay nói cách khác cũng chỉ là một đám súc vật đội lốt người mà thôi.

Đồng thời điểm một đám Hắc Long trại người phía sau song sắt, đang trong trạng thái hoan lạc cũng phát giác được điều gì đó bất ổn, ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một tên thiếu niên 12 13 tuổi, dáng dấp lôi thôi nhơ nhuốc, cùng với ánh mắt chất chứa sát ý không một chút che giấu chằm chằm nhìn vào bọn hắn.

Đồng thời khi trông thấy thiếu niên dưới chân hai cái thi thể đang nằm bất động trên mặt đất, bất tri bất giác có một loại cảm giác rợn tóc gáy xâm chiếm tâm khảm bọn hắn, có thể gọn gàng không hay không biết dứt khoát giải quyết hai tên tam lưu sơ kỳ võ giả, điều đó chứng minh thiếu niên đang đứng trước mặt bọn hắn không phải là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp.

- Các ngươi muốn tự giải quyết hay là đợi ta ra tay?

Ngô Chính giọng nói băng lãnh vang vãng bên tai một đám hán phu, có thể từ trong đó nghe thấy một sự khinh bỉ chán ghét đến tột cùng, thậm chí còn không muốn làm bẩn tay tự mình ra tay động thủ bọn hắn.

- Ngông cuồng!

- Tiểu tử vô tri, không biết trời cao đất dày, còn tưởng chúng ta bao nhiêu người ở đây còn không giải quyết được ngươi?

- Đúng vậy, đừng để hắn hù dọa, là hai tên kia bất cẩn mới để bị hắn ám toán mà thôi.

- Lão tử ta sống trên đời đến nay còn chưa thấy ai không biết sống chết như ngươi.

...

Một đám người Hắc Long trại nghe được Ngô Chính ngoan thoại, lúc này tức giận đùng đùng vứt một đám nữ tử, nữ hài tử qua một bên như vứt một con búp bê, trần chuồng đứng dậy chỉ trỏ Ngô Chính quát mắng.

Ngô Chính trông thấy bọn hắn không dám động tay động chân mà chỉ biết dùng miệng lưỡi ba hoa ngụy biện cho sự sợ hãi của mình, khó trách trong mắt Ngô Chính bọn hắn thật không khác gì là rác rưởi.

- Các ngươi Hắc Long trại người toàn bộ chỉ luyện được võ mồm thôi sao? nếu vậy thì các ngươi có thể đi được rồi.

Thương Dương Kiếm!

Dứt lời không để Hắc Long trại bọn người kịp phản ứng, Ngô Chính tức khắc dùng ngón trỏ tay phải thi triển ra một trong Lục Mạch Thần Kiếm một loại kiếm pháp chủ công, nếu Thiếu Trạch Kiếm thiên về âm hiểm ám toán, thì Thương Dương Kiếm lại chuyên về chính diện tấn công, sắc bén linh hoạt vô cùng.

Một đạo kiếm khí chịu sự điều khiến của Ngô Chính, tung hoành ngang dọc trong đám người Hắc Long trại, Thương Dương Kiếm bản chất linh hoạt khó đoán, chỉ thấy kiếm khí đi đến đâu là lại có một tên hán phu bất hạnh ngã xuống mặt đất, nhận biết chênh lệch thực lực quá lớn khiến bọn hắn điên cuồng tuyệt vọng gào thét, đáng tiếc nơi này thạch thất được xây dựng cách biệt với xung quanh, dù cho bọn hắn có kêu la đến cháy cả họng cũng vô phương giữ được tính mệnh.

- Chúc mừng túc chủ thành công giết chốc tam lưu sơ kỳ võ giả x13, nhận được 130 điểm sát lục.

Một hồi lâu tiếng chém giết ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở thút thít của một đám nữ tử trước đó bị điên cuồng làm nhục đang rúc mình vào nhau, phụ cận xung quanh lúc này bốc lên một mùi máu tanh gay gắt, phát ra từ mười ba cái thi thể Hắc Long trai người nằm rải rác bất động, bên dưới huyết lưu cũng đã thấm đấm cả mặt đất.

Lúc này Ngô Chính mới nhìn về hướng một nữ hài tử đang lặng yên ngồi nhìn một cái thi thể đang bị ghim trên vách tường, gương mặt cô bé hoàn toàn vô cảm và vẫn giữ nguyên như thế từ lúc chém giết diễn ra cho đến bây giờ.

Nữ hài tử này không ai khác chính là Trương Hinh Nhi trước đó muốn đi tìm thức ăn cho Ngô Chính, còn cái thi thể trung niên bị ghim trên vách tường mà cô bé đang nhìn chắc hẳn là phụ thân của nàng, Trương Hàn.

Ngô Chính không khỏi đau đớn trong lòng, trước đó không phải là hắn không phát hiện được cô bé, mà chính là không muốn nhìn thấy tình cảnh thê thảm bất lực như thế này, mới đó vẫn còn tinh nghịch cười nói cùng hắn, hôm nay gặp lại từ lúc nào đã trở thành một người thực vật không hay không biết.

- Các ngươi, còn muốn sống nữa hay thôi?

Nhìn về phía một đám nữ tử đang ôm nhau khóc, trong đó cũng không thiếu những người cùng tình trạng với Trương Hinh Nhi, đối mặt với một cú sốc vượt quá giới hạn tinh thần dẫn đến não bộ kích hoạt cơ chế phòng thủ, tự biến bản thân thành người thực vật để tránh phải đối diện với hiện thực tàn khốc, điều duy nhất Ngô Chính có thể làm lúc này đó chính là giúp các nàng mau chóng giải thoát ra khỏi bể khổ trần gian này.

- Nếu các ngươi muốn sống, ta chỉ có thể hứa sẽ mang các ngươi cùng đi, nhưng không dám nói có thể bảo đảm an toàn cho các ngươi, còn nếu đã không còn gì luyến tiếc, ta cũng có thể giúp các ngươi nhẹ nhõm rời đi… tuyệt sẽ không đau đớn.

Đám người nữ tử nghe vậy, thần sắc thống khổ trên mặt lúc này cũng dần trở nên kiên định, các nàng ánh mắt giao nhau, rất khó để che giấu một loại cảm giác bi ai khó tả trong đó, nhưng đồng thời lúc này mỗi người trong lòng dường như đều đã có cho mình một quyết định.

Các nàng đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Ngô Chính, trong ánh mắt có đủ các loại chân thành cảm kích, tiếu dung chớm nở một đóa như giữa bùn lầy liên hoa, hai dòng lệ nóng lăn dài trên má, một người thiếu nữ giọng nói êm ái lúc này vang vảng lên bên tai.

- Thiếu hiệp, đa tạ…

...

- Chúc mừng túc chủ thành công giết chóc dân thường x20, nhận được 20 điểm tích lũy.

- Túc chủ nhiệm vụ thất bại, đồng thời tiếp nhận trừng phạt: kích hoạt cưỡng chế nhiệm vụ, xin vui lòng chú ý, hệ thống hiện tại ban bố cưỡng chế nhiệm vụ: Diệt Gian Trừ Ác.

“Cưỡng chế nhiệm vụ: Diệt Gian Trừ Ác.

Yêu cầu: Tiêu diệt Hắc Long trại trại chủ.

Phần thưởng: Đặc thù võ kỹ Thuật Thăm Dò.

Trừng phạt: Nếu không đạt được yêu cầu nhiệm vụ, xóa bỏ toàn bộ võ công tu vi.”

Âm thanh hệ thống lúc này vang lên trong đầu, đồng thời một bảng hình chiếu nhiệm vụ thông tin hiện ra trước mắt Ngô Chính.

- Hệ thống cũng thật biết chiều ý ta, một cái thật tốt Hắc Long đầu, ta chính là đang muốn đi tìm hắn tính sổ.

Ngô Chính lúc này đã thay cho mình một bộ y phục mới từ trong hành trang, bạch y gọn gàng sạch sẽ không còn là dáng dấp lôi thôi nhơ nhuốc trước đó, tiếu dung âm trầm băng lãnh lại ẩn chứa sôi sục sát ý, bỏ lại sau lưng một bãi tha ma ung dung chậm rãi mà rời đi.