Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 340: Họa vô đơn chí




“Vậy nếu bây giờ, ta khiến tính mạng của ngươi… nằm trong tay ta thì sao?”

Ngô Chính trầm giọng đáp trả.

Không khí đột nhiên trở nên ngộp ngạt mà yên tĩnh đến đáng sợ, ánh sáng mơ hồ bên trong đại sảnh chập chờn bất chợt như thể muốn vụt tắt, một cổ khí thế mãnh liệt lấy Ngô Chính làm trung tâm mà áp bách ra chung quanh.

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống Trailer

Hiện tại, Ngô Chính đã hoàn toàn khôi phục chiến lực đỉnh phong của mình, trong khi Thiên Nhu Thủy lại đang trong thời kỳ suy yếu nhất.

Trong tình cảnh này, ai là người bất lợi, sơ lược nhìn qua liền rõ.

“Ngươi cứ thử mà xem.”

Yên tĩnh đến nửa ngày, Thiên Nhu Thủy mới lên tiếng đáp trả, thế nhưng lại là lời khiêu khích.

Người thông minh tất nhiên không cần nhiều lời, Thiên Nhu Thủy dám mang Ngô Chính về đây, hơn nữa càng là tùy ý không làm khó hắn, có thể thấy Thiên Nhu Thủy nếu không có chỗ dựa vào, làm sao có thể tự tin như vậy!?

Ngô Chính trầm mặc không nói lời nào, nhưng trong đầu không ngừng khuấy động, rốt cuộc là đối phương dựa vào cái gì lại có thể nghiễm nhiên không đoái hoài đến hắn uy hiếp.

Điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, chính là Thi Tuyền Hoàn – loại độc dược này chỉ có truyền nhân của phái Tiêu Dao là biết cách điều chế, đồng dạng, giải dược cũng tương tự như vậy.

Bất quá, điều này lại không đáng lo ngại, hắn có thể dùng biện pháp cường đoạt, sau khi chế trụ Thiên Nhu Thủy đang phải tạm thời mất hết tu vi, đối với hắn không phải là việc gì khó khăn, thậm chí trong trường hợp không tìm được giải dược, hắn cũng có thể tiêu hao điểm sát lục để hối đoái Giải Độc Đan từ trong thương thành hệ thống.

Nhưng khoan…

Nếu bức đối phương vào đường cùng, phỏng chừng sẽ dẫn đến đến những hậu quả khôn lường, khó nói sẽ ngọc thạch câu phần đi!?

Nên nhớ, dược hoàn là nằm trong tay đối phương, chủ quyết thế nào đều không phải là hắn có thể suy đoán.

Ngô Chính chưa bao giờ nhân nhượng với kẻ địch, thế nhưng, liên lụy đến an nguy của Đông Phương Bạch, chuyện này vạn lần không thể đùa được.

“Xem như ngươi thắng, nói đi, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”

Ngô Chính bất đắc dĩ thở dài nói.

Sưu một tiếng, một vật gì đó từ phía sau bức bình phong phóng vọt tới Ngô Chính.

Tốc độc tuy rất nhanh, nhưng Ngô Chính phát hiện đây đơn thuần chỉ là vận dụng chút ít tiểu xảo, hoàn toàn không có lực đạo, hắn tùy ý vung tay lên liền đơn giản bắt lấy.

Ngô Chính đưa mắt nhìn lại vật trong tay, đó là một khỏa dược hoàn màu xanh lục, chính là Thi Tuyền Hoàn, trông hình dáng thì không thể sai vào đâu được.

“Ngươi chỉ cần biết, nếu ta xảy ra chuyện bất trắc, nha đầu kia… xem như vô phương.”

Thiên Nhu Thủy nhàn nhạt nói.

Ý tứ trong lời này đã rất minh bạch, Ngô Chính không khỏi sững sốt một trận.

Nguyên lai, hết thảy những hành động khó hiểu của đối phương, đều là vì muốn nhắn nhủ cho hắn một câu nói đơn giản như vậy.

Nói toạt ra, Thiên Nhu Thủy phỏng chừng là có dự cảm, hoặc là đã tìm hiểu từ trước, tai ương có thể sẽ ập đến với mình.

Mặc dù Ngô Chính không biết chính xác sự tình bên trong là gì, nhưng căn bản là đối phương muốn kéo chân hắn… và cả Đông Phương Bạch cùng nhau hứng chịu.

Thật đúng là, họa vô đơn chí!

Lấy tác phong hành sự của hắn từ trước đến nay, nếu không phải còn có điều vướng bận, thì sớm đã dạy cho Thiên Nhu Thủy một bài học nhớ đời, vì tội dám trước mặt hắn cư nhiên dùng quỷ kế như vậy.

“Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, liền không thành vấn đề.”

Bỏ lại câu này đáp trả, Ngô Chính thật nhanh áp xuống buồn bực trong lòng, dứt khoát quay lưng rời đi.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Thiên Nhu Thủy lúc này mới thở dài cảm khái:

“Tiểu tử này… tâm trí thật không tầm thường.”

Đến tận giờ phút này, Thiên Nhu Thủy hiển nhiên là minh bạch, Ngô Chính trước đó chỉ là giả ngây hòng đánh lừa mình, nếu không phải ả cẩn tắc vô áy náy, đổi lại là một người khác phỏng chừng đã bị hắn dọa đến phát ngốc rồi.

...

Ly khai khỏi đại sảnh, Ngô Chính liền thẳng hướng về phòng mình.

Sau khi cho Đông Phương Bạch phục dụng Thi Tuyền Hoàn, tình trạng của nàng không những không chuyển biến tốt, trái lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Trên nét mặt xanh xao của nàng nguyên đã thanh thản phần nào, giờ phút này, tựa hồ lại tiếp nhận càng nhiều hơn thống khổ.

Ngô Chính minh bạch đây là do độc tính của Thi Tuyền Hoàn phát tác, bất quá nếu không như vậy, Đông Phương Bạch sẽ không qua khỏi đêm nay.

Từ trên vẻ mặt đầy kiên định kia, Ngô Chính như thể nhìn thấy được chấp niệm trong nàng lớn đến nhường nào.

Từ trước đến nay, Đông Phương Bạch vẫn luôn giữ được tính cách kiêu ngạo của mình, tự thân nàng vốn là một nữ cường nên không muốn phải dựa dẫm vào ai, kể cả đó là Ngô Chính.

Rõ ràng nhất là khi, nàng kiên quyết không muốn dựa vào Trương Tam Phong bảo hộ, để tìm đến tung tích của Ngô Chính, vì thế mới dẫn đến cảnh ngộ khốn khổ này.

Cho dù là như vậy, Ngô Chính minh bạch, nếu cho nàng một cơ hội để thay đổi quyết định của mình, nàng cũng sẽ không làm khác đi.

Nghĩ đến đây, Ngô Chính không khỏi mỉm cười, chút đau đớn dày vò này vốn dĩ không làm khó được Đông Phương Bạch, chỉ cần kiên trì thêm ít lâu, nàng liền sẽ bình phục như trước.

Hơn nữa, tính cách chấp nhất này, không phải chính là lý do ngay từ đầu khiến hắn không thể rời bỏ nàng đấy ư!?

Hắn ngây người nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, một đêm vô ngữ cứ thế trôi qua…

Sáng hôm sau.

Mặt trời từ hướng đông nhô lên, một mảnh hồng quang bao trùm phía chân trời, chung quanh sơn cốc, tiếng chim reo thanh thót trên những nhánh cây xanh rờn, mặt hồ êm ả bất chợt có điểm gợn sóng.

Bên trong biệt viện. 

Cánh cửa phòng mở ra, đứng trước sân nhỏ, Ngô Chính tham lam hít thật sâu một ngụm không khí trong lành, có vẻ sau một đêm nghĩ thoáng, tâm tình hắn đã tốt hơn rất nhiều. 

Hắn dùng ý niệm câu thông với hệ thống:

“Mở ra thông tin nhân vật.”

Tức khắc, một bảng hình chiếu điện tử hiện ra trước mắt hắn:

“Thông tin nhân vật.

Danh tính: Ngô Chính.

Tuổi tác: 1 9.

Thể chất: tiên thiên đạo thể.

Tu vi: tuyệt thế trung kỳ.

Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.

Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 6), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).

Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (đăng phong tạo cực)

(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)

Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu. 

Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.

Điểm sát lục: 9 7 2 3 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)

Danh vọng: 1 8 2 0 5 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”

Đã rất lâu rồi không kiểm tra “thông tin nhân vật”, kể từ lúc Ngô Chính tiêu diệt liên tiếp mấy quân doanh tinh nhuệ của quân Nguyên, lúc này hắn mới phát hiện, điểm sát lục tích lũy được đã gần đạt đến mốc một vạn điểm, để hắn không khỏi ngạc nhiên một phen.

Kể ra, trong quá trình giết chóc đó, số nhân mạng chết dưới tay hắn quả thực là đếm không xuể, bao gồm cả mấy đội quân tinh nhuệ, còn có cả hai tên tông sư sơ kỳ trực thuộc dưới trướng Nhữ Dương Vương, việc này phỏng chừng sẽ khiến quân Nguyên đại hao nguyên khí, tạo thành thời cơ thuận lợi cho quân khởi nghĩa vùng lên.

Đây chính là ý nghĩ “thuận tiện” của Ngô Chính, ngoại trừ việc tích lũy điểm sát lục, bất quá, hắn không biết được tình hình bên ngoài lúc bấy giờ như thế nào.