Thế nhưng Tường Vỹ phải thất vọng rồi, Không Trí hoàn toàn không chút để ý đến tình huống nguy cấp mà Tường Vỹ đang đối mặt, thay vào đó là nắm bắt thời cơ lao lên tấn công Ngô Chính, có vẻ tính mạng Tường Vỹ chỉ đồng giá bằng một cơ hội nhỏ nhoi để bắt được Ngô Chính mà thôi.
Trong lúc súc thế tấn công đối phương, Ngô Chính buộc phải lộ diện chân thân, Không Trí hiển nhiên sẽ không bỏ qua điểm mấu chốt này.
Đại Kim Cương Chưởng!
Vù một tiếng, đạo kim quang bắn tới đâm xuyên qua thân hình Ngô Chính, thế nhưng thêm một lần nữa Không Trí ngỡ ngàng nhận ra, đó đơn thuần chỉ là một cái phân thân khác của hắn mà thôi.
Kim quang nhanh chóng tiêu thất vào không khí, dư chấn tản ra thổi tan đi huyễn ảnh, chân thân Ngô Chính hiện đang ở đâu vẫn là một dấu hỏi chấm.
Đồng thời điểm, Quan Xung Kiếm vẫn đang nhắm thẳng đến mục tiêu được chọn, bất cứ ai đối diện với đạo kiếm khí này đều không thể dùng thân pháp tinh xảo để tránh né được, trừ phi là cường ngạnh đối kháng.
Thế nhưng Tường Vỹ minh bạch dù có đối kháng cũng chỉ khiến cái chết đến nhanh hơn mà thôi, thực lực giữa hai bên chênh lệch đã không thể dùng cảnh giới để nói hết.
Mặc dù thường ngày Tường Vỹ rất tinh ranh, nhưng khi đối diện thời điểm mấu chốt lại thiếu đi sự quyết đoán, bất quá bằng hữu rất đáng tin cậy của lão lại sở hữu được điều này.
Phía trên không trung, từ lúc nào không hay biết đã xuất hiện thân ảnh cao lớn của Hồ Thường Nghị, tay trái y siết chặt lấy tay phải, tay phải thì hơi chùn về sau, súc thế một đòn toàn lực giáng xuống.
Đại Địa Chấn!
Động tĩnh cực kỳ vang dội phát ra, ngay lập tức Quan Xung Kiếm bị đánh tan, tuy nhiên dư chấn một đòn này vô tình cũng khiến Tường Vỹ phải hứng chịu thương thế nặng nề, thân hình lão bị bắn ngược ra sau lăn tròn, trông vô cùng tả tơi.
Nhìn lại, Hồ Thường Nghị sau khi cố sức cứu lấy Tường Vỹ, tình trạng y cũng không khá hơn là bao, khí tức toàn thân hư thoát, mặt mày xanh xao trông thấy, đôi chân không tự chủ quỵ xuống mặt đất, có vẻ chân chính đã là đèn cạn dầu.
Trước đó bị Thất Thương Quyền của Ngô Chính đả thương, Hồ Thường Nghị nguyên đã không thể phát công được nữa, nhưng vì cứu đồng bọn mà y chấp nhận khiến thương thế của mình trở nên nguy cấp, quả thực là một hảo hán tử.
Việc này trái lại không mấy ảnh hưởng đến hai người hòa thượng Thiếu Lâm tự kia, Không Trí vẫn đang loay hoay tìm kiếm chân thân Ngô Chính mà không thèm để tâm đến hai người Tường Vỹ sinh tử, còn sư điệt của lão – Thành Côn thì cứ khép nép sau lưng, không dám cách xa lão quá mười thước, chỉ sợ bị Ngô Chính bất thình lình xuất hiện ám toán.
Từ lâu Ngô Chính đã vận dụng thành thục Thuật Ẩn Giấu kết hợp với Loa Toàn Cửu Ảnh, còn có cả Hoành Không Na Di, khiến cho bất cứ ai đối đầu với hắn đều không thể dùng phương thức trực diện để so chiêu phân thắng bại, cũng vì vậy mà lối đánh thượng phong nắm bắt tiên cơ của hắn được phát huy một cách rất triệt để.
Lúc bấy giờ, Không Trí cảm giác được mối uy hiếp lớn lao từ phía trên, lão khẩn trương quay sang Thành Côn hô lên:
“Mau tránh ra!”
Dù sao tu vi tuyệt thế đỉnh phong cũng không phải chỉ dùng để trưng, Thành Côn tuy hơi chậm một nhịp nhưng vẫn cảm nhận được mối uy hiếp hiện hữu, liền nhanh chóng triển khai khinh công tránh thoát.
Uỳnh một tiếng, mặt đất tại vị trí Thành Côn đang đứng trước đó bị xới tung, lưu lại một vết cắt dài ngoằng sâu hoáy, đây chính là dấu vết tàn phá của một trong Lục Mạch Thần Kiếm – Thiếu Dương Kiếm.
Sức tàn phá của đạo kiếm khí này khiến Thành Côn vô cùng kinh hãi, nhưng càng kinh hãi hơn nữa chính là lão chợt bàng hoàng nhận ra, vị trí hiện tại của lão đã cách xa Không Trí hơn mười thước, hay nói chính là xác đã là gần hai mươi thước rồi.
“Sư thúc, hắn nhắm đến ta!”
Thành Côn hoảng hốt hô lên, đồng thời khẩn trương rút ngắn khoảng cách với Không Trí, hòng để Không Trí có thể kịp thời tiếp ứng nếu xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nhưng thật không may, lúc bấy giờ Ngô Chính đột ngột xuất hiện trước mắt, Thành Côn chỉ thấy được quyền đầu ngưng trọng đánh tới, lam sắc chân khí tích tụ tại một điểm ma sát với không khí tạo thành tiếng xé gió thê lương, thậm chí chân không xung quanh quyền đầu có cảm giác như muốn đứt gãy vặn vẹo.
Mắt thấy đã không thể tránh thoát được nữa, Thành Côn quyết đoán vung lên quyền thủ đối kháng, không hy vọng mình sẽ toàn mạng, chỉ cần giữ được nửa hơi thở thì vẫn còn cơ hội báo thù.
Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ!
Đây chính là môn công phu làm nên danh tiếng của Thành Côn, uy lực của nó như thế nào thì cứ đem so với độ oán hận của Tạ Tốn liền có thể minh bạch.
Tuy nhiên sau một tiếng “đoàng” tựa như súng nổ, không hề bất ngờ khi thân hình Thành Côn hệt như con diều đứt dây bắn ngược về sau, cánh tay phải trực tiếp bị phát nổ, máu thịt hòa với cà sa trên người bị nghiền nát tung tóe, chỉ còn lại mảnh quần che thân và thân thể tồi tàn thoi thóp nửa hơi thở như lão mong muốn.
“Ác giả ác báo, hôm nay gặp phải ta thì dù là lão thiên có giáng xuống cũng không cứu được ngươi!”
Nói dứt lời, Ngô Chính lại lao đến truy giết, dường như không muốn Thành Côn được toàn thây, hắn lại tiếp tục súc thế Thất Thương Quyền, thay vì Lục Mạch Thần Kiếm để giải quyết một cách nhanh chóng.
“Hừ, thật cuồng vọng!”
Đột nhiên giọng nói Không Trí lọt vào tai, dường như lão đang chớp lấy thời cơ để tấn công mình, Ngô Chính vẫn đưa tấm lưng về phía lão, triển khai Hoành Không Na Di để tiếp cận Thành Côn.
“Sư thúc, mau cứu ta!”
Thành Côn kinh hãi, thất thanh hô lên.
Bất quá Ngô Chính lại nhanh hơn một bước chộp lấy bả vai, đồng thời nhấc lên cả người Thành Côn đứng dậy, đưa về phía đối diện với Không Trí đang lao tới.
Trông thấy cảnh này, Không Trí chợt dừng lại động tác, thế nhưng thần sắc lão vẫn lạnh như tiền, lăm lăm nhìn lấy Ngô Chính, dường như đến cả tính mạng của sư điệt mình đối với lão cũng không quá trọng yếu như vậy.
Ngô Chính cười khinh miệt:
“Xem ra, nhân mạng đối với Thiếu Lâm tự các ngươi, so với miêu cẩu cũng chẳng khác biệt là bao.”
Lời này quả thực là rất không sai, ở phía bên kia hai người Tường Vỹ nghe vậy liền khẽ nhìn nhau, thâm ý chính là đồng tình.
Cho dù là tận mắt chứng kiến Ngô Chính thảm sát hàng loạt người trong doanh trại, cho đến tận giờ phút này tính mạng Thành Côn ngàn cân treo sợi tóc, thần sắc Không Trí vẫn bất biến không suy suyển, thậm chí có thể dùng hai từ “lãnh huyết” để nói về lão ta, nào có chút gì gọi là “trên trời có đức hiếu sinh” như cách sư điệt của lão thốt ra!?
Không ngôn thoại để đáp lại, phương trượng trên tay Không Trí vẫn chĩa thẳng về phía sư điệt mình, không có dấu hiệu sẽ thu thế, dường như Không Trí là đang cân nhắc có nên hay không giết cả Thành Côn, dẹp bỏ gánh nặng đã vô tác dụng này!?
“Ài, sư thúc của ngươi có vẻ sẽ không cứu người, ngươi không có lời nào để nói với lão ta ư!?”
Ngô Chính nhàn nhã nói.
Mặc dù không thể trông thấy sắc mặt Thành Côn lúc này, nhưng Ngô Chính chắc rằng lão là đang thất thần, dùng biểu cảm không thể tin được nhìn lấy Không Trí.
Hiện thực này là nói lên điều gì? Chính là Thành Côn ngỡ rằng Thiếu Lâm tự bị mình tiêu khiển trong lòng bàn tay, kỳ thực bản thân lão mới là con cờ để Thiếu Lâm tự tiêu khiển.
Khi trông thấy Không Trí phân vân giữa việc cứu người và giết người, Thành Côn dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra, Thiếu Lâm tự không hề đơn giản như Thành Côn vẫn tưởng nghĩ.
Đồng thời, sự tồn tại của Thành Côn chỉ là chốt thí để mượn trợ lực từ Nhữ Dương Vương, đến một lúc nào đó mọi việc đến hồi ngã ngũ, hết thảy tội lỗi đều sẽ quy lên đầu Thành Côn, còn Thiếu Lâm tự thì sao? “Người không biết thì không có tội, Thiếu Lâm tự cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.” chính là cách mà Thiếu Lâm tự sẽ biện chữa.
-------*-*-------