Bộ dáng hòa ái của Ngô Chính không những không tạo được thiện cảm, trái ngược càng khiến hai người Tường Vỹ cảm thấy căm hận vô cùng, bởi hắn cũng đã từng trưng ra bộ dáng này sau khi giết chết đồng bọn của hai người – Phiêu Hồng Vân.
“Có thể giữ được mạng đến bây giờ, ngươi khiến lão già như ta phải lau mắt mà nhìn a.”
Tường Vỹ âm trầm nói.
“Lão già như ngươi thật quá lời, ta chỉ là học được chút bản lĩnh trốn tránh của ngươi mà thôi.”
Ngô Chính thản nhiên châm biếm.
Nghe vậy, Tường Vỹ tựa hồ rất tức giận, hừ lạnh nói:
“Miệng lưỡi vẫn rất lợi hại, chỉ là để xem ngươi còn lợi hại được bao lâu.”
Nghe được lời này, Ngô Chính không khỏi phải suy nghĩ sâu xa, dường như lão giả này còn có chỗ dựa để lão rất đỗi tự tin, bất quá lão là dựa vào cái gì?
“Ta lợi hại được bao lâu!? Chỉ sợ ngươi không được nhìn thấy ngày đó.”
Nói dứt lời, Ngô Chính liền động thủ, thủ chỉ nhanh chóng súc thế, nhất đạo lam sắc kiếm khí phóng ra, chính diện nhắm thẳng đến Tường Vỹ.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Đã từng nếm trải thủ đoạn của Ngô Chính xảo quyệt như thế nào, lần này Tường Vỹ tất nhiên là có tâm thái chuẩn bị, song thân hình lão chợt di động với quỹ đạo vô cùng kỳ dị, phút chốc đã lưu lại tàn ảnh như thể là ba đầu sáu tay.
Kiếm khí lần này chỉ đánh trúng vào tàn ảnh, bất quá Ngô Chính lúc này lại rất nhàn hạ, không giống như trước đây phải chật vật một chiến với ba, hơn nữa thực lực của hắn bây giờ đã khác biệt một trời một vực.
Thương Dương Kiếm lần này bám riết Tường Vỹ không buông tha, buộc lão phải chủ động thối lùi thật xa về sau, để tránh Ngô Chính nhân cơ hội bồi thêm một đòn.
Đồng thời điểm, Hồ Thường Nghị chớp thời cơ lao lên tấn công, không khác biệt là bao so trước đây, y muốn một hồi cận chiến với đối phương.
Không e ngại đáp lại lời khiêu chiến, Ngô Chính không tránh né, vung lên quyền đầu súc thế Thất Thương Quyền, cường ngạnh đối bính.
Phanh một tiếng, thắng bại ngay tức khắc phân lập, không mấy bất ngờ khi thân hình Hồ Thường Nghị vừa lao tới liền bị đánh bật trở về, hai chân y phải chà sát dưới mặt đất để bám trụ, miệng thì không ngừng thổ huyết, trông qua căn bản y còn không đỡ nổi một đòn, ngay lập tức chịu nội thương nghiêm trọng.
Có thể thấy sau khi Ngô Chính đạt đến tuyệt thế trung kỳ cảnh giới, uy lực Thất Thương Quyền đã được cường hóa vượt bậc đến nhường nào, nhất là khi cảnh giới lĩnh ngộ vũ kỹ sớm đã đăng phong tạo cực.
Giờ phút này, bảy luồng ngoại kình quấy rối trong cơ thể Hồ Thường Nghị, như thể muốn phá tan lục phủ ngũ tạng mà thoát ly ra ngoài, không ngừng dày vò khiến y đau khổ không thể tả xiết.
Trông thấy cảnh này, Ngô Chính tâm tình liền thoải mái phần nào, trước đó Hồ Thường Nghị một quyền trọng thương hắn, nếu không phải hắn đã quen trải qua tuyệt cảnh loại này thì bây giờ đã không còn mạng mà đứng đây trả đũa nữa rồi.
“Ngươi chỉ có như vậy thôi ư?”
Ngô Chính chấp hai tay sau lưng nói.
Nghe được lời này, Hồ Thường Nghị hai mắt trở nên căng tròn thất thần, lần đầu tiên trong đời y biết hai chữ “sợ hãi” là được viết như thế nào, không phải là sợ hãi cái chết đang đối diện, mà là sự yêu nghiệt của Ngô Chính thực sự quá mức kinh dị, thậm chí hai chữ “yêu nghiệt” vẫn không đủ để nói về hắn.
Cách đây không bao lâu, khi cận chiến giao đấu với Hồ Thường Nghị, Ngô Chính vẫn là người cam chịu hạ phong, ấy vậy mà chỉ một ít thời gian sau, tình thế lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Bây giờ Ngô Chính không chỉ đơn thuần nắm thế thượng phong, mà đã là vượt bậc không còn cùng một tầng thứ, mặc dù Hồ Thường Nghị chưa bao giờ dám xem thường Ngô Chính, nhưng bây giờ nghĩ lại y vẫn là đánh giá quá thấp đối phương.
“Rốt cuộc ngươi đã đạt đến cảnh giới gì rồi?”
Dường như Hồ Thường Nghị rất không cam tâm, thế nhưng lại không thể nhìn thấu tu vi của Ngô Chính, không kìm được liền buột miệng truy vấn.
“Biết được chỉ càng khiến ngươi thêm tuyệt vọng mà thôi.”
Ngô Chính nghiễm nhiên nói.
Nghe vậy, Hồ Thường Nghị liền tự có cho mình lời giải đáp, bất quá lời giải đáp này có chút hơi sai lầm, y là cho rằng tu vi Ngô Chính hẳn là đã đạt đến tông sư trung kỳ, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện một tên tuyệt thế trung kỳ có thể sở hữu chiến lực đánh đồng với tông sư.
Nói thế nào thì cảnh giới càng cao, chênh lệch giữa mỗi tiểu cảnh giới lại càng khuếch đại, huống hồ việc vượt đại cảnh giới chiến đấu cơ hồ là không thể tưởng tượng được.
Phía hậu phương, Tường Vỹ vẫn đang chật vật đối phó với Thương Dương Kiếm, lão cũng cảm nhận được điểm khác biệt nghiêng trời lệch đất giữa hai lần chạm trán với Ngô Chính, giờ phút này hoàn toàn không có thời gian để chú ý đến tình trạng của Hồ Thường Nghị.
Ngô Chính tất nhiên sẽ không cho Hồ Thường Nghị cơ hội thở dốc, lại vung lên quyền thủ, súc thế Thất Thương Quyền lao đến tấn công.
Mặc dù đã sức cùng lực kiệt, kỳ quái là Hồ Thường Nghị vẫn rất bình tĩnh đối diện với Ngô Chính, tựa hồ không có ý định tránh né.
Chú ý đến điểm này, Ngô Chính chợt nhớ đến lời nói mới đây của Tường Vỹ, hai người này dường như đang chờ đợi một điều gì đó mà có thể sẽ đảo ngược tình thế.
Nghĩ đến đây Ngô Chính không khỏi tỏ ra cẩn trọng, ngay khi áp sát Hồ Thường Nghị chỉ cách năm thước, Ngô Chính đột ngột triển khai Hoành Không Na Di đổi hướng tấn công.
Mắt thấy một màn này, Hồ Thường Nghị liền phát giác bất thường, hoảng hốt hô lên:
“Tường lão, cẩn thận!”
Tường Vỹ tuy nghe được lời nhắc nhở, bất quá Thương Dương Kiếm cứ mãi bám riết không tha, chỉ cần lơ là trong phút chốc, có thể liền phải trả giá bằng mạng sống, nào có tâm sức chú ý đến việc khác.
Bất chợt, một đạo lam sắc kiếm khí khác xuất hiện trong tầm mắt Tường Vỹ, kiếm khí phóng đến với tốc độ cơ hồ chậm như rùa bò, chỉ đơn thuần là một đường kiếm đâm thẳng vụng về, trông như có thể dễ dàng đối phó.
Đối diện đạo kiếm khí này, thân hình Tường Vỹ thiểm lược tránh né, tàn ảnh lưu lại khắp nơi rất khó để phân biệt thực hư, tưởng chừng kiếm khí không cách nào tổn hại được lão.
Thế nhưng Tường Vỹ ẩn nhiên phát hiện được điểm cổ quái, dù lão có tránh né đến đâu chăng nữa, vẫn có loại cảm giác mũi kiếm vẫn đang chĩa thẳng về phía mình.
Trong vòng một sát na, bất tri bất giác kiếm khí đã áp sát mi tâm Tường Vỹ, tưởng chừng như rất chậm nhưng kỳ thực lại nhanh vô cùng, đến nỗi lão còn không cách nào lý giải được chuyện gì đang xảy ra.
“Không thể nào…”
Khóe mắt Tường Vỹ căng ra như muốn rách, đồng tử nổi lên từng tia gân máu, sự tuyệt vọng gần như bao trùm lấy tâm trí lão.
Trong một khoảnh khắc này, Ngô Chính đã xác định Tường Vỹ hiện tại chỉ là tử thi mà thôi, kiếm khí hắn đánh ra chính là Quan Xung Kiếm, đạo kiếm khí lấy điểm vụng về để phá cái tinh xảo, một trong những mạch kiếm dùng để khắc chế địch thủ rất mạnh bên trong Lục Mạch Thần Kiếm.
Bất cứ ai chỉ cần thực lực không quá yếu so với Ngô Chính, đều có thể đơn giản một chiêu đánh tan Quan Xung Kiếm, thế nhưng Tường Vỹ lại không cách nào làm được điều này.
Bởi vì ưu điểm công phu của lão chính là thiên biến vạn hóa, khiến đối thủ không thể lường trước được, bất quá điểm này lại khiến lão hoàn toàn bị Quan Xung Kiếm khắc chế.
Cái chết chỉ còn cách Tường Vỹ trong gang tấc, đột nhiên từ phía đằng xa xuất hiện một luồng kim quang lao tới, ngay lập tức liền chấn tan Quan Xung Kiếm, cứu lấy tính mạng của lão.
Đạo kim quang này lao thẳng xuống mặt đất, dư lực phát tán đẩy lui Tường Vỹ ra sau, đồng thời hóa giải cả Thương Dương Kiếm.
Ngay khi cát bụi tan đi, Ngô Chính kinh ngạc đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy dấu vết chưởng thủ in hằng trên mặt đất.
“Nguyên lai, các ngươi là chờ đợi điều này!?”
Ngô Chính sớm đã nghi hoặc hai người Tường Vỹ có biểu hiện kỳ quái, lúc này liền minh bạch hai người này là đang câu kéo thời gian, chờ đợi cứu tinh xuất hiện.