Tuy nhiên, Cao Giám lại không thể bỏ mặc đồng bọn, đành nuốt xuống căm phẫn nhanh chân đến tương trợ Tư Vu. Miêu thử đột ngột đổi vai, lúc bấy giờ Ngô Chính mới là người truy, còn Cao Giám thì quay lưng về phía hắn.
“Ngươi có giỏi thì đứng lại, giao đấu một trăm hiệp với ta!”
Ngô Chính cố tình khích bác, nhắc lại câu nói trước đó của Cao Giám.
Nghe được lời này, Cao Giám hết sức giận dữ nhưng vẫn rất kiềm chế không xung động, lớn tiếng nói với Vu Tư: “Cùng hợp lực triệt tiêu kiếm khí quỷ dị kia.”
“Được!”
Nhận được bài học trước đó, Vu Tư minh bạch không thể chọn cách tránh né Thương Dương Kiếm, liền quán chú chân nguyên vào song thủ đánh ra một đòn toàn lực.
Hoành Thiên Thủ Quyết, Thiên Trụ!
Lục quang chân khí từ song thủ Vu Tư cuồn cuồn bao vây tứ phía chế trụ, làm chậm lại tốc độ linh hoạt và suy yếu đi uy lực kiếm khí.
Đồng thời điểm, Cao Giám súc thế tung ra đao thủ kim quang, liền dễ dàng chấn tan đạo kiếm khí của Ngô Chính.
Tuy nhiên, chỉ vì triệt tiêu một đạo kiếm khí mà cả hai đều phải dốc toàn lực khổ sở như vậy, nếu cục diện chiến đấu vẫn không xoay chuyển, không thể nghi ngờ phần bại trận sẽ nghiêng về hai người, huyền tưởng cho một chiến thắng cơ hồ là bất khả thi.
Chưa kể trải qua một hồi giao chiến, Tư Vu chịu đựng thương thế rất nghiêm trọng, lại phải vắt kiệt chân nguyên trong một đòn Thiên Trụ toàn lực, bây giờ đã chẳng khác nào là đèn cạn dầu.
Trong khi đó, Ngô Chính không có vẻ gì là sẽ không đánh ra được một đạo kiếm khí khác như vậy nữa.
Cân nhắc thoáng qua, Cao Giám nhìn nhận rõ cơ hội có thể đả bại Ngô Chính đã trôi qua từ rất lâu rồi. Nếu hai người cứ ngoan cường tiếp tục chiến đấu, kết cục thê thảm là có thể nghĩ.
Đương lúc Cao Giám đang có ý định muốn rút lui thì Ngô Chính đã áp sát ngay sau lưng, vung lên quyền thủ súc thế Thất Thương Quyền đánh tới.
Tư Vu đang đối diện với Cao Giám, mắt thấy một màn này, hoảng hốt hô lên: “Cẩn thận phía sau!”
Không cần Tư Vu nhắc nhở, tiếng xé gió thê lương báo hiệu cho Cao Giám biết sau lưng mình đang diễn ra chuyện gì.
Sớm đã lường trước Ngô Chính sẽ đuổi kịp, Cao Giám không cần quay đầu, trước hóa thủ thành đao chém ngang nửa vòng về phía hậu phương.
Kim Đao Kinh, Nhiên Nguyệt Đao!
Vù một tiếng, đao quang thêm một lẫn nữa chỉ chém trúng huyễn ảnh phân thân Ngô Chính mà thôi.
“Lại là huyễn ảnh.”
Nhiều lần bị đánh lừa, Cao Giám đã không còn cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên như lúc đầu, cũng không cho rằng mình có thể đắc thủ tổn thương được đối phương. Trước đó Ngô Chính thi triển Hoành Không Na Di thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, không phải là lão không tận mắt trông thấy.
Bỗng nhiên…
Một tiếng phốc rơi vào tai, Cao Giám theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đồng bọn của lão là Tư Vu với ánh mắt không cam tâm cũng đang nhìn mình.
Dần dần ánh mắt đó trở nên vô hồn, máu tươi từ phía ngực trái cứ tuôn ra như suối, thân hình cường tráng của Tư Vu từ từ ngã sấp về phía trước. Hiện ra thân ảnh mảnh mai thiếu niên, thần sắc thản nhiên tươi tắn mỉm cười nhìn lấy Cao Giám.
“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư trung kỳ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”
Thông báo của hệ thống như mọi khi vang lên trong đầu, Ngô Chính thầm nghĩ: “Cái quy tắc ngầm phiền toái này, thực ra cũng không phiền toái lắm.”
Phần thưởng của việc vượt cấp chém giết rất hậu hĩnh, Ngô Chính nguyên còn cảm thấy rắc rối dấn thân, bây giờ trái lại rất hài lòng với việc này.
Về phía đối phương, Cao Giám vẫn đang thất thần nhìn lấy vẻ mặt đầy thiện cảm của Ngô Chính, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.
“Ngươi vẫn tốt chứ? Sao lại ngây người nhìn ta như thế?” Ngô Chính tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
Nghe được lời này, Cao Giám dường như là bị cảnh tỉnh, thần sắc trở nên kiêng kỵ hơn bao giờ hết.
Hai người tông sư trung kỳ hợp lực truy giết một tên thiếu niên, không những thất thủ lại còn để hắn thành công giết ngược. Việc này nếu đồn thổi bên ngoài, mặt mũi Cao Giám quả thực là mất sạch.
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc để Cao Giám lo nghĩ đến chuyện sĩ diện. Lão đang cân nhắc nên làm thế nào để giữ lại cái mạng già của mình. Cho dù thân là một trong những tông sư có địa vị siêu nhiên trên giang hồ, nhưng cao siêu đến đâu đi nữa thì tiên quyết vẫn phải còn mạng mới có thể đứng ở đỉnh cao.
“Buông tha cho ta, đổi lại ta cung cấp cho ngươi một tin tức rất quan trọng.”
Minh bạch thời thế, Cao Giám bất ngờ bỏ xuống mặt mũi, tỏ ra thành khẩn thỉnh cầu.
“Quả nhiên sống càng lâu càng sợ chết a.” Ngô Chính cảm khái ngẫm nghĩ, song vẫn thản nhiên đáp: “Ngươi không muốn trả thù lão hữu của mình?”
“Thời đại nào cũng vậy, giữ được tính mệnh mới là vương đạo.” Cao Giám bình tĩnh vấn đáp, kỳ thực vẫn rất dè chừng cảnh giác.
“Vậy ngươi có biết, ‘trảm thảo trừ căn’ là cái gì đạo? Buông tha cho ngươi, chỉ sợ ta sớm tối không được ăn ngon ngủ yên a.” Ngô Chính chậm rãi từng bước tiến tới, tựa hồ không mấy thiết tha đối với ‘tin tức quan trọng’ của Cao Giám cho lắm.
Thấy thế, Cao Giám không hề tỏ ra khẩn trương, trái lại rất bình thản nói: “Ngươi thực sự không quan tâm đến tình nhân của mình, Huyết Y Tiên Tử!?”
Sưu!
Không một lời báo trước, kiếm khí đi sượt qua mặt Cao Giám, để một vết cắt rướm máu trên gò má, cùng vài sợi tóc úa bạc lẳng lơ rơi xuống đất.
Dường như đã đoán biết trước Ngô Chính sau khi nghe được tin tức về Đông Phương Bạch sẽ không thể làm gì mình, Cao Giám bất động thanh sắc không đoái hoài đến việc tránh né.
“Mau nói.” Thần sắc Ngô Chính trở nên băng lãnh đến tột cùng, như thể là bị chạm vào vảy ngược.
“Ta sống đến chừng tuổi này, tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng ngươi sẽ giữ lời.” Thái độ Cao Giám không lùi không tiến, rất có chừng mực.
Đặt vào tình huống này, cho dù là Ngô Chính cũng sẽ làm tương tự như vậy. Thế nên hắn không mấy tức giận, nhưng không hề tỏ ra yếu thế nói: “Tin tưởng hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ biết ngươi bây giờ không có lựa chọn nào khác, đương nhiên trừ phi ngươi cho rằng mình có thể thoát khỏi tay ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Cao Giám ẩn nhiên trở nên khó coi. Lời uy hiếp của Ngô Chính không phải là không có cơ sở.
Lấy khinh công thượng thừa của hắn, ở khoảng cách mười thước như thế này, Cao Giám cơ hồ không có nửa phần cơ hội có thể tẩu thoát.
Còn nếu muốn liều mạng chiến một trận thì càng là không có ý nghĩa, trước đó hai người hợp lực còn phải chết một, đủ thấy thực lực Ngô Chính so với lão là chênh lệch như thế nào.
Tuy nhiên tác phong chiến đấu của Ngô Chính cũng biểu hiện bộ mặt vô liêm sỉ của hắn, thậm chí Cao Giám tin chắc rằng một khi tiếp nhận tin tức của Đông Phương Bạch, Ngô Chính liền sẽ ‘trảm thảo trừ căn’ tương tự như lời hắn nói.