“Chút hư danh mà thôi, không cần để ý.” Ngô Chính trông thấy biểu cảm của hán tử cường tráng, tương tự như mấy người Hữu Chí khi biết được thân phận của mình, cảm thấy đã rất nhàm chám, không muốn dây dưa vấn đề này.
“Tại hạ Tần Hùng, đa tạ thiếu hiệp ra tay nghĩa hiệp tương trợ.” Hán tử cường tráng chấp tay hữu lễ, lại làm động tác mời: “Mọi người cùng vào trong lại tiếp tục trò chuyện.”
“Được!” Ngô Chính gật đầu đáp lễ.
Đi vào mật địa, bên trong là một mẫu không gian tương đối rộng lớn, bốn phía còn có rất nhiều thông đạo, vừa là lối thoát đề phòng tình huống khẩn cấp, cũng là để đánh lừa kẻ địch. Trung tâm mật địa có một bệ đá lớn, bên trên đặt một tấm bản đồ tương đối chi tiết, hẳn là nơi bàn bạc chiến lược.
Nghe được động tĩnh, đám nghĩa sĩ thương tích đầy mình, từ phía cửa khẩu thông đạo chật vật đi ra, trông thấy mấy người Hữu Chí còn sống sót, thần sắc ai nấy đều vui mừng khôn nguôi.
“Các ngươi vẫn còn sống!? Tốt quá, thật tốt quá rồi.”
Bọn hắn có người mất tay, người mất chân, toàn thân nhiều chỗ băng lại bằng vải trắng đã nhuốm đỏ máu tươi, dìu dắt lẫn nhau đi đến hỏi han, tựa hồ biết được vẫn còn vài huynh đệ có thể thoát chết trở về, để bọn hắn kinh hỉ đến mức quên cả đau đớn.
“Biểu cảm của mấy người này thật giống với các huynh đệ Tiếu Diện Quân trước đây, thật có chút hoài niệm...” Ngô Chính thầm cảm khái.
Những hán tử này qua một thời gian kề vai sát cánh đồng sinh cộng tử, tình cảm gắn bó đã không khác gì là thân nhân với nhau, biểu hiện kích động như vậy có lẽ cũng là thường tình.
“Mau kể cho chúng ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hán tử bị mất một tay hỏi thăm.
“Không giấu gì các ngươi, bọn ta là may mắn thoát chết mà thôi, sau khi cố dẫn dụ quân Nguyên đuổi theo, đám thát lỗ này quyết truy cùng diệt tận đến sâu trong sơn lâm, may mà Ngô thiếu hiệp tình cờ phát hiện, không những ra tay tương cứu, còn giết sạch toàn bộ đám thát lỗ này không chừa một mống, trả thù cho các huynh đệ chúng ta.” Hữu Chí kể lại, giọng điệu rất hùng hồn.
“Giết hay lắm!”
“Quả thực là đại khoái nhân tâm, ta hận không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.”
“Đám thát lỗ tàn bạo này không biết đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, dù có chết thêm trăm lần nữa cũng không thể chuộc tội a.”
...
Những hán tử này nghe được binh lính quân Nguyên bị diệt sạch không chừa một mống, liền kích động hô hào, sĩ khí phấn chấn không thôi.
“Không tệ, rất biết cách khích lệ tinh thần quân sĩ.” Ngô Chính thầm khen ngợi.
Đám nghĩa sĩ thương binh này bại trận thê thảm, lại trông thấy nhiều huynh đệ hy sinh như vậy, ý chí chiến đấu ít nhiều đã không còn hăng hái như trước. Bây giờ trông thấy mấy người Hữu Chí có thể toàn mạng trở về đã là một kỳ tích, còn nghe kể lại sự việc rất sảng khoái nhân tâm, ngay lập tức niềm tin được củng cố rất nhiều.
Mặc dù lời kể của Hữu Chí có khuếch đại đôi chút, Ngô Chính căn bản chỉ giết một tiểu đoàn binh lính hơn năm mươi người mà thôi, nào có phải là diệt sạch toàn bộ. Thế nhưng điều này lại có thể củng cố quân tâm, rất đáng để khoác lác.
“Mau nói cho ta biết, Ngô thiếu hiệp là ai?”
Một hán tử trong đám người lớn tiếng hô lên, bỗng nhiên những người còn lại cũng im bặt, chăm chú nhìn lấy Hữu Chí, lắng tai nghe.
“Ngô thiếu hiệp, chính là người đã từng giúp đỡ Minh giáo chống lại ngũ đại môn phái, không những thế còn tiêu diệt toàn bộ cao tầng những thế lực dám uy hiếp đến quân khởi nghĩa chúng ta, bất chấp bị người trong giang hồ đồn thổi tiếng xấu, hẳn là các ngươi cũng có nghe qua danh tự Lục Mạch Kiếm Tiên đi!?”
Nãy giờ không biết là vô tình hay cố ý, Hữu Chí đứng phía trước dùng thân hình che chắn lấy Ngô Chính không để những người khác trông thấy, lúc bấy giờ chậm rãi nép sang một bên để lộ ra thân hình Ngô Chính, đồng thời làm động tác giới thiệu.
Ngô Chính thấy thế thì thầm cười khổ, “tên này quả nhiên dám lợi dụng ta để khích lệ sĩ khí huynh đệ của hắn, tâm trí rất không tầm thường a.”
Nếu Ngô Chính xuất hiện theo phương thức bình thường thì hiệu quả mang đến cũng tương tự như Tần Hùng, chỉ kích động một hồi mà thôi. Nhưng bằng cách này, Hữu Chí sẽ tạo thành tình huống rất bất ngờ, có thể lợi dụng triệt để danh tiếng và hành động của Ngô Chính phấn khích quân tâm, dấy lên hy vọng của đám nghĩa sĩ này. Không những thế, điều này còn khiến tâm trí bọn hắn vô hình dựa dẫm vào Ngô Chính, cũng vô tình dẫn đến hệ quả Ngô Chính sẽ không thể không trợ giúp bọn hắn, vì hai chữ “nghĩa khí”.
Chỉ là động tác nhỏ lại có thể tạo thành hiệu quả rất tốt, mặc dù không biết Hữu Chí có phải là chó ngáp phải ruồi hay là tâm cơ thâm trầm, nhưng Ngô Chính không khỏi phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Đám người nghĩa sĩ thương binh trông thấy hình dáng Ngô Chính, có hơi ngây người đứng ngẫn ra, dường như đang liên tưởng so sánh với lời miêu tả trước đây từng nghe được, chốc lát sau liền kinh hỉ hô hào, như thể quần chúng vừa gặp được minh tinh vậy.
Nội tâm những người này hẳn là cho rằng Ngô Chính đến đây là để dẫn dắt bọn hắn tiêu diệt quân Nguyên – Mông trả mối huyết hải thâm thù.
Bất đắc dĩ, Ngô Chính đành phải hợp tác với Hữu Chí hoàn thành nốt tuồng diễn này, động viên khích lệ đám người thương binh, hẳn là phải mất đến nửa ngày mới khiến mấy người này thôi kích động, trở về chỗ của mình mà dưỡng thương.
“Phù...”
Ngô Chính thở dài nhẹ nhõm như thể vừa vứt được gánh nặng trên vai, lại nhìn qua bên cạnh. Lúc bấy giờ Hữu Chí dường như phát giác bị Ngô Chính phát hiện, liền làm bộ mặt rất có lỗi khẽ ra hiệu.
Không để ý đến chuyện nhỏ nhặt, Ngô Chính đến bệ đá, chỉ vào bản đồ nói: “Những điểm này đều là cứ điểm của các ngươi?”
“Không sai, chúng ta được giao nhiệm vụ phục kích tiêu hao quân địch, nhằm thu hút sự chú ý của quân Nguyên về phía này.” Hữu Chí nói.
Các cứ điểm quân khởi nghĩa được đánh dấu khoanh tròn trên bản đồ, hầu hết là tập trung về phía nam biên giới lãnh thổ triều Nguyên, trong khi đó căn cứ chủ lực thì tại điểm phía bắc.
“Phương sách này đúng là câu kéo được rất nhiều thời gian để quân chủ lực ngưng trọng lực lượng, đồng thời cũng đặt hy vọng đoàn kết bách tính phía nam để dấy lên khởi nghĩa, trở thành một thế lực chống Nguyên!?” Ngô Chính thầm nghĩ.
“Có vấn đề gì ư?” Hữu Chí dò hỏi.
Ngô Chính nhướn mày nhìn lấy Hữu Chí hỏi lại: “Ngươi không phát hiện vấn đề gì?”
Nghe thế, chợt Hữu Chí khẽ nhìn qua Tần Hùng đang đứng kế bên. Tần Hùng mạc danh kỳ diệu cũng nhìn lại hắn. Mật địa đại sảnh lúc này chỉ còn thân ảnh của ba người, một hồi ta nhìn người, người nhìn ta, không khí không khỏi có chút kỳ quái.
-------*-*-------