- Một ngày nào đó ta có lẽ sẽ rời đi nơi này.
- Ta có thể cùng ngươi.
- Hy vọng là ta có thể mang ngươi theo.
-...
Một nam một nữ lời nói không đầu không đuôi, mờ mịt mông lung, chung quanh đám người bận rộn thu thập tài nguyên trên những thi thể người chết, một đám người khác lại mang vác thi thể đồng bạn của mình, chỉnh đốn một phen lúc này bầu trời cũng đã mờ sáng.
- Ân công, các huynh đệ đã chuẩn bị xong, chúng ta tiếp theo nên làm gì?
Quy Lão Đầu sau khi hoàn tất các công việc hậu chiến trường, lúc này đối diện Ngô Chính cung kính chấp tay bẩm báo.
- Cho tụ tập các huynh đệ đến đây, ta có chuyện muốn nói.
Ngô Chính vừa nói vừa bỏ xuống Bạch Thiết Tiếu Diện, lộ ra chân diện mục 18 19 tuổi thanh niên, trông thần sắc đã có phần tương tự “con người”, không còn là tiếu diện vô cảm che lên gương mặt bấy lâu.
- Vâng!
Quy Lão Đầu có chút ngơ ngác không thể ngờ được Ngô Chính lúc này lại bỏ xuống mặt nạ muốn dùng chân diện để triệu tập huynh đệ, nhưng là rất nhanh bình phục tâm tình, thần sắc lại trở nên thập phần kích động, Quy Lão Đầu dường như đã đoán được ý nghĩa của việc này là gì.
Hắc y nhân đám người nghe lệnh triệu tập, gấp rút bỏ xuống việc tư nhanh chóng tập hợp bao quanh Ngô Chính cùng Đông Phương Bất Bại hai người, rất ngay ngắn bài bản một tên sau khi điểm mặt toàn bộ đầy đủ đứng ra bẩm báo.
- Ân công, các huynh đệ đã đông đủ.
Nhìn một vòng chung quanh sơ qua khoảng hơn hai trăm người còn lại sau một đêm sát cánh cùng nhau chinh chiến, Ngô Chính lúc này thần sắc cũng trở nên nghiêm trang nhìn qua gương mặt từng người bọn hắn, lúc này chậm rãi nói.
- Ta lần này dùng chân diện gặp qua các ngươi chính là cho các ngươi hai lựa chọn, một là ngay bây giờ rời khỏi giang hồ ẩn cư sơn lâm vĩnh viễn không xuất hiện trở lại, hai là theo ta bỏ mặc sinh tử chân chính đối mặt khiêu chiến toàn bộ người trong giang hồ, các ngươi chỉ có thể chọn một trong hai, không có ngoại lệ.
Nghe xong Ngô Chính lời nói, hắc y nhân đám người lúc này toàn bộ im hơi lặng tiếng triệt để không còn biết nói gì, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của cơn gió lướt qua, mỗi lần đều vô tình để bọn hắn càng thêm lạnh lẽo trong lòng.
Có thể một vài người bên trong hắc y nhân đám người chậm tiêu không biết gì, nhưng phần đông còn lại tất cả đều hiểu được tầm quan trọng trong lời nói của Ngô Chính.
Đầu tiên tại sao Ngô Chính phải dùng chân diện để gặp bọn hắn? Trong tình thế mà tất cả nhân sĩ trong giang hồ không nghi ngờ nay mai toàn bộ đều sẽ truy sát Ngô Chính, nhưng Ngô Chính vẫn là lựa chọn dùng chân diện của mình để gặp bọn hắn, đây là một sự tin tưởng, cũng là nói: Ta xem các ngươi là huynh đệ, là người của mình.
Ngô Chính lại tiếp tục cho bọn hắn hai lựa chọn, lựa thứ nhất chính là quy ẩn sơn lâm, cũng là thay cho một lời khuyên đi cùng với một câu uy hiếp: Ta khuyên các ngươi không nên theo ta đi tìm chết, tốt nhất là giải tán đi thôi, ta cũng tin tưởng các ngươi sẽ không phản bội ta, hoặc cũng có thể... nhưng các ngươi cứ thử xem!
Lựa chọn thứ hai Ngô Chính đưa ra cho bọn hắn, chính là một lời khẳng định của mình: Theo ta, từ bây giờ trở đi các người đã là người chết!
Người chết thì sẽ không sợ chết!
Đó là toàn bộ thông điệp mà Ngô Chính muốn nhắn nhủ bao gồm: lời khuyên, lời cảnh cáo và một lời đa tạ, với tư cách là một người huynh đệ không phải là cái gì đó ân công.
Hắc y nhân đám người lúc này mỗi người đều có biểu hiện khác biệt, có người thì trở nên phấn khích kích động, có người thì nghiến răng nghiến lợi như vừa quyết định một chuyện gì đó rất khó khăn, có người lại mờ mịt không thấu chỉ hiểu được nghĩa đen trong lời nói, tuy nhiên sau khi trải qua một đêm sinh tử, bọn hắn từ rất lâu đã tự có cho mình một quyết định.
- Ta đương nhiên là muốn theo chân ân công, sao có thể rời đi.
- Ta cũng vậy, mạng sống của ta là do ân công cứu về, lại vứt đi thì có làm sao?
- Sinh tử chiến đấu là cơ nào phấn khích a, ta đương nhiên là phải theo đến cùng.
- Ta cũng không thể bỏ mặc ân công mà tham sống sợ chết.
...
Trăm miệng một lời, đủ các loại lý do nêu ra nhưng chung quy tất cả vẫn là lựa chọn theo chân Ngô Chính muốn làm một “người chết”.
Nhưng lúc này lại lộ diện ra một đám người tương đối trầm mặc, trông thần sắc vẫn là vạn phần khó xử không biết nên lựa chọn làm thế nào, bỗng nhiên lúc này một người lấy hết dũng khí nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, rống lên kêu to.
- Giáo chủ! Còn chúng ta Nhật Nguyệt thần giáo người tiếp đến phải làm thế nào?
Người này, còn có những người vẫn đang trầm mặc kia không nghi ngờ chính là Nhật Nguyệt thần giáo đám người, bọn hắn lúc này một phần vẫn muốn lựa chọn đi theo Ngô Chính, dù sao hành động đêm qua của Ngô Chính cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc, nhưng là hiện tại giáo chủ của bọn hắn còn đang có mặt tại đây, khi nào mới đến phiên bọn hắn làm loạn!? Phải biết tội đồ phản bội Nhật Nguyệt thần giáo người đối diện hình phạt chính là cái chết a.
- Ta đã chán làm giáo chủ của các ngươi, ngươi hỏi hắn đi, nếu hắn thích thì để hắn làm.
Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt lời nói, như là vứt bỏ cục nợ muốn đẩy vấn đề qua cho Ngô Chính giải quyết, dù sao Đông Phương Bất Bại trong mắt cái gọi là quyền lực cũng chỉ để giúp nàng có chút thú vui trong cuộc sống, bằng không thì nàng đã nhàn rỗi đến chết từ lúc nào rồi, đương nhiên lúc này đã không còn tương tự, mà có lẽ nói trên đời này cũng đã không còn Đông Phương Bất Bại, chỉ có Đông Phương Bạch là nàng.
- Giáo, giáo chủ... đã chán!?
Nhật Nguyệt thần giáo đám người lúc này triệt để muốn ngất rồi, có ai trên đời lại có thể chán chê quyền lực trong tay!? Bọn hắn ngàn vạn lần không thể minh bạch được bạch quyết định này của Đông Phương Bạch.
Ngược lại đám người kia kỳ nhân dị sĩ lại đang cười to trong bụng, kìm chế không phát ra tiếng động đến đỏ bừng cả khuôn mặt: “đạo lý đơn giản thế này các ngươi lại vẫn không hiểu!? Đương nhiên là giáo chủ các ngươi muốn gả chồng thì phải theo trai rồi, còn quan tâm đếm xỉa đến cái gì mà Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi? Ta thấy vẫn là ân công lợi hại a”
- Khụ khụ, ta cũng không muốn làm giáo chủ của các ngươi a, nhưng nếu các ngươi nguyện ý thì vẫn có thể đi theo chúng ta.
Cảm nhận không khí lúc này có vẻ khôi hài, Ngô Chính cũng không nhịn được mà lên tiếng cắt ngang bọn hắn tạp tâm, mang tâm tư từng người đưa về chính sự.
- Bọn ta đương nhiên là muốn đi theo Tiếu Diện công tử, nhưng mà...
Quả thật hành động gom lại hầu như toàn bộ “danh môn chính phái” giả nhân giả nghĩa đám người trong một đêm tiêu diệt của Ngô Chính, đối với Nhật Nguyệt thần giáo giáo đồ mà nói thì đúng là quá sảng khoái nhân tâm.
Thường ngày Nhật Nguyệt thần giáo người phải chịu bao nhiêu uất ức không cam lòng, chưa kể việc danh môn chính phái đám người biến bọn hắn thành “ma giáo” hủy hoại danh tiếng, lại còn lấy việc truy sát đồ sát bọn hắn như một bàn đạp, thước đo để củng cố danh vọng uy tín của mình.
Hơn nữa đám người kỳ nhân dị sĩ cũng không khác gì bọn hắn, phải biết đối với nhân sĩ giang hồ tư tưởng thâm căn cố đế bấy lâu, chỉ cần ngươi không giống với bọn hắn thì ngươi chính là “khác loài”, khác loài đội lốt con người tức là ma giáo, ma nhân, ác nhân,... đủ loại danh tự nhằm tách biệt bọn hắn theo chiều hướng xấu để mọi người trong giang hồ có lý do khinh thường sỉ vả, cho dù là bọn hắn cũng từng làm chuyện gì thương thiên hại lý trên đời, vậy nên cũng khó trách đám người kỳ nhân dị sĩ này thường ngày rất ít khi có thể trông thấy bọn hắn xuất hiện trong giang hồ, hoặc chỉ sinh sống ở những nơi thâm sơn cùng cốc.
Một đêm kề vai sát cánh sinh tử chiến đấu, Nhật Nguyệt thần giáo giáo đồ cùng đám người kỳ nhân dị sĩ dù chỉ là một đêm ngắn ngủi, nhưng cũng đã có thể xem như là sinh tử huynh đệ, chí ít là cùng chung hoàn cảnh bị nhân sĩ trong giang hồ xua đuổi, cùng chung uất ức không cam lòng dẫn đến thấu hiểu đồng cảm lẫn nhau, ở chung với nhau một khoảng thời gian cũng có một loại thân thiết tình cảm giữa con người với con người, không phải bị xem như là ma nhân ác sát đối xử.
Không chỉ như vậy, tình thế lúc này trừ khi có thể tìm được một lý do chính đáng nào đó bằng không tự dưng phủi tay bỏ mặc rời đi há chẳng phải nói là bọn hắn quá thiếu nghĩa khí?