Sát khí của dã thú cứ hung hăng đập vào mặt Ngô Chính, chậm rãi từ tốn từng bước một áp sát con mồi. Có thể bọn chúng cũng cảm nhận thấy những đầu dã thú khác đang hiện diện quanh đây, cho nên không chia ra bao vây mà tụ tập lại thành đàn một chỗ. Cảm nhận của Ngô Chính khi được làm con mồi, tư vị thực sự rất tồi tệ.
Lấy thể trạng của Ngô Chính lúc bấy giờ, muốn chống lại bầy dã thú đang vây giết, cơ hồ là chuyện viễn vông thiếu thực thế. Hắn điên cuồng vận dụng tư duy của mình, lợi dụng một cách triệt để nhất có thể ưu thế lớn nhất giữa con người và dã thú. Hai mắt nhắm nghiền như một phản xạ có điều kiện, tập trung tư tưởng đề thăng các giác quan còn lại của mình. Bỗng nhiên, nhãn quang lập lóe như minh tinh, dường như hắn đã nhìn thấy một tia sinh lộ le lói.
Từ trong hành trang hệ thống đã chuẩn bị đầy đủ các vật dụng sinh tồn cần thiết phòng trường hợp khẩn cấp, Ngô Chính lấy ra một thanh chủy thủ được làm bằng tinh thiết vô cùng sắc bén nắm trong tay. Thế nhưng chỉ một thanh chủy thủ dĩ nhiên không thể giúp hắn chống cự lại dã thú, hắn cũng minh bạch được điều này.
Động tĩnh dã thú tiến đến mỗi lúc càng gần, Ngô Chính điềm nhiên không nóng vội khẩn trương. Đợi đến khi tiếng gầm gừ của dã thú chỉ còn cách mình chưa đến mười thước, gần đến mức Ngô Chính chỉ nghiêng đầu liền có thể trông thấy hai đầu mẫu sư tứ chi đang chùn thấp xuống, mượn sức bật chuẩn bị nhào đến vồ vập con mồi.
Vào lúc này...
Ngô Chính cắn răng vung lên chủy thủ, mạnh dạng lóc một miếng thịt tươi trên cánh tay mình. Mùi máu tanh tưởi xốc lên trong không khí. Bầy dã thú thính giác nhạy cảm nghe được mùi này liền kích động dã tính trong mình, vù một tiếng đã vồ vập nhào lên.
Trong tíc tắc khoảng cách giữa người và thú chỉ còn lại năm thước, Ngô Chính cầm lấy lát thịt tươi của chính mình trong tay, không nghĩ ngợi liền vứt mạnh lên không trung. Máu tươi trong miếng thịt người văng tung tóe ra xung quanh. Vài giọt đỏ thẳm còn rơi trúng vào tị tử của bầy dã thú, kích thích bản năng khát máu của bọn chúng. Bất ngờ, bầy dã thú lại bỏ qua cho Ngô Chính, đồng loạt phóng lên trên không, hòng muốn đớp lấy miếng thịt người tươi ngon này.
Hắc báo là loài có tốc độ linh hoạt bậc nhất trong sơn lâm, hiển nhiên nhanh hơn một bước đắc thủ. Thế nhưng hai đầu mẫu sư lại rất hung mãnh không cam chịu thua thiệt, liền nhào lên tấn công hai đầu hắc báo kia. Trái lại, bầy hắc lang rất thông minh, tranh thủ thời cơ bao vây tứ phía, giáp công tham gia vào vòng chiến, quả nhiên là có dã tâm muốn một lưới bắt gọn hết thảy, sau đó tha hồ mà chén.
Nhưng là... bọn chúng cơ hồ đều đã quên chủ nhân của miếng thịt người khơi mào chiến tranh kia, vẫn còn nằm yên bất động trong bụi rậm.
Ngô Chính không có nhàn rỗi quan sát dã thú chiến đấu như thế nào, chỉ cặm cụi thoa bột dược cầm máu lên vết thương, đồng thời thu liễm khí tức không cho phát ra bên ngoài.
Những âm thanh rùng rợn do nanh nha cắm phập vào nhục cốt, tiếng gầm gừ hoang dã của sự giết chóc, cùng những động tĩnh va chạm vang dội khác hòa lẫn với nhau, rơi vào trong tai Ngô Chính như là hồi chuông cảnh báo.
Thời cơ tẩu thoát tốt nhất, đã đến!
Nhân lúc bầy dã thú đang say máu chiến đấu, Ngô Chính chậm rãi nhẹ nhàng lết khỏi đám bụi rậm, thoát ra khỏi vòng chiến hoang dã đẫm máu kia. Sau một hồi chui rủi giản ra khoảng cách hơn hai mươi thước, Ngô Chính hít một hơi thật sau, dùng hết sức lực bình sinh bật người phóng tới. Bởi vì không thể thi triển khinh công, Ngô Chính chỉ có thể vác giò lên cổ mà chạy, thậm chí còn không có thời gian để ngoái đầu quan sát phía sau.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Tiếng xé gió cứ vù vù bên tai, cảnh vật hai bên lướt qua thật nhanh, trong ánh mắt mơ mơ hồ hồ, Ngô Chính đã không còn cảm giác được đôi chân của mình. Trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm “tiếp tục hoặc là chết”, hắn cứ chạy như một loại bản năng, như thể chỉ cần dừng lại một nhịp, hắn liền không thể chạy được nữa.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh hắn trở nên vặn vẹo đến lạ thường. Mặt đất phía trước hình như đang nâng lên, dựng thẳng đứng tạo thành một bức tường chắn muốn ngăn cản bước chân của hắn.
Bịch.
Cả người va vào mặt đất, nhưng không có cảm giác đau, trái lại có chút cảm thấy thú vị, khi cảnh vật trước mắt hắn bây giờ dường như bị đảo lộn, đó là một khung cảnh nằm ngang.
“Nguyên lai là ta vấp ngã...” Một tia ý niệm sau cùng trong đầu, bóng tối dần kéo đến xâm chiếm lấy tâm trí hắn, cuốn vào một mảnh tĩnh mịch sâu thẳm...
-------*-*-------
Bên trong thảo lư, thân hình thiếu niên quen thuộc – Ngô Chính nằm sải người trên chiếc giường rơm. Ánh lửa bập bùng từ bên ngoài truyền vào, chiếu rọi góc cạnh khuôn mặt của hắn lúc sáng lúc tối. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, cơn đau nhức như thể hàng ngàn kim châm cấu xé đến từng tế bào, lan đến toàn thân khiến hắn phải tỉnh giấc.
“Không phải hoàng tuyền...”
Không cần biết là chuyện gì đang xảy ra, khung cảnh trước mắt báo hiệu cho Ngô Chính biết mình vẫn đang sống, chỉ cần minh bạch như vậy là đủ, nỗi đau thể xác cũng không thể khiến tiếu dung trên mặt hắn thôi tươi.
Nhìn lên trần nhà, bất chợt Ngô Chính hoài niệm đến Đạo Giang thôn trước đây, nhớ đến ngày đầu tiên tỉnh giấc sau cơn hôn mê, cảm giác bỡ ngỡ khi biết mình xuyên việt đến một thế giới khác. Còn có các huynh đệ Tiếu Diện Quân, những bằng hữu ở “Tiếu Ngạo Giang Hồ”...
“Không biết bọn họ giờ này tốt xấu thế nào rồi.”
Ngô Chính âm thầm nghĩ.
Nhưng rất nhanh đã vứt bỏ hỗn mang tâm tình này ra khỏi đầu, hắn đảo mắt quan sát xung quanh.
Sắc trời bây giờ hẳn là ban đêm. Bên trong thảo lư lụp xụp, chỉ có vỏn vẹn một chiếc giường rơm hết mức sơ sài. Cơ hồ nơi này không phải là chỗ trú ẩn thường xuyên của con người. Mùi vị thịt nướng thơm phức truyền vào khứu giác kích động dạ dày kêu réo, Ngô Chính mơ hồ đã đoán được chuyện gì xảy ra sau khi hôn mê.
Chống tay xuống giường chật vật ngồi dậy, hắn cảm giác được luồng chân khí ngoại xâm trong cơ thể đã hoàn toàn bị triệt tiêu, đồng thời chân nguyên nội tại cũng cạn kiệt không còn một tia.
“Lại phải làm một tên thiếu niên vô hại trong một thời gian dài rồi đây.”
Ngô Chính cười khổ thầm nghĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tiêu hao đến độ khô kiệt nội lực. Lấy kinh nghiệm nhiều lần trước đó, hắn tất nhiên phải minh bạch. Điều này đồng nghĩa với việc chí ít trong vài ngày tới đây, hắn chân chính là một tên tiểu tử không có một chút võ công nào.
Cánh tay trái bị lóc thịt của hắn đã được băng lại bằng vải thô. Ngoài ra ngoại thương trên cơ thể không có bao nhiêu, khuôn mặt của hắn cũng đã trở lại bình thường. Hẳn là đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi Ngô Chính thoát khỏi nanh vuốt của bầy thú hoang, bằng không thì không có cách nào lý giải cho việc cơ thể bình lặng nhanh như vậy.