Thế nhưng Tường Vỹ thân pháp thiên biến vạn hóa, tư thế chuyển động trông như chậm chạp, lại ẩn chứa huyền cơ thâm diệu bên trong, chớp mắt không hay biết đã lùi về phía xa, lưu lại vị trí trước đó, chỉ là trùng trùng điệp điệp tàn ảnh chồng chất vào nhau.
“Lợi hại!”
Ngô Chính tấm tắc khen ngợi.
“Ngươi không quá lời.”
Tiếu dung khẽ hiện, Tường Vỹ chăm chú nhìn lấy thân ảnh Ngô Chính không rời mắt, thân thể vẫn tiếp túc lùi ra xa không ngừng lại.
Cảm thấy sự việc có chút bất thường, Ngô Chính dựa theo bản năng đề thăng chân khí hộ thể, đồng thời đạp không thi triển Hoành Không Na Di giãn ra khoảng cách.
Bùng!
Ngay khi Ngô Chính lui lại, từ nơi trùng điệp tàn ảnh của Tường Vỹ, đột nhiên hóa thành một vụ nổ cỡ nhỏ, phát tán ra xung quanh không phải là xung lực, mà là một loại khí bụi nào đó, không màu không mùi, chỉ có vị đắng chát khi khí bụi tình cờ bắn vào khóe miệng.
Ngô Chính hoảng hốt, khẩn trương vận Cửu Dương Chân Kinh, kiểm tra nội thể có phải là bị trúng độc rồi hay không. Bất quá nội thể không có vấn đề, nhưng ngoại thể thì lại là một chuyện khác.
Tầm nhìn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, trước mắt khung cảnh toàn bộ trở nên hư ảo, tựa như là nhìn qua một lớp bong bóng dày đặc che phủ bên trên màn kính, do cơn mưa ầm ĩ trút xuống lưu lại, hết thảy cảnh vật đều trở nên vặn vẹo méo mó, hoàn toàn không nhận ra hình thù.
“Chết tiệt, mắt ta!”
Ngô Chính giận giữ hét lên, đây là lần đầu tiên trong chiến đấu, hắn để đối thủ có thể cơ hội dở trò đê tiện, trước giờ cơ hồ chỉ có hắn là được phép đê tiện với người khác mà thôi.
Phẫn nộ nhưng không đánh mất bình tĩnh, Ngô Chính đề thăng khí cảm của mình hết sức có thể, hòng có thể thay thế được công dụng của nhãn quang trong chiến đấu.
“Để xem ngươi còn xấc xược như thế nào!?”
Giọng nói thiếu phụ truyền lại từ phía sau, kèm theo một luồng chân khí rừng rực như dung nham muốn trút hết vào tấm lưng của Ngô Chính.
Nhanh chóng triển khai khinh công, Ngô Chính tránh người ra khỏi phạm vi tấn công, trong một tíc tắc thực hiện hàng loạt các chuyển động cơ thể, khiến hắn nhất thời cảm thấy vô định không phân biệt được phương hướng, đành phải lăng không hạ người muốn đáp xuống mặt đất, ổn định lại trọng tâm của mình.
Đúng lúc này...
Một luồng chân khí trầm trọng nặng nề bao trùm toàn bộ đường lui của Ngô Chính, như là đứng giữa một môi trường trọng lực gấp trăm ngàn lần, áp lực gia tăng lên thân thể của hắn có thể nghĩ.
Vô phương có thể tránh né, Ngô Chính bất đắc dĩ, cắn răng toàn lực huy động chân nguyên trong cơ thể cuồng bạo ra bên ngoài, lúc bấy giờ ngoại trừ phóng thích một cách phung phí chân nguyên nội thể ra, Ngô Chính đã không còn cách nào khác.
Cửu Dương Chân Kinh đặc tính sung mãn, giờ phút này thỏa sức biểu hiện ưu thế của mình, chống đỡ lấy luồng chân khí trầm trọng kia giáng xuống, tiêu hao một cách lãng phí đến điên cuồng, dùng số lượng bù cho chất lượng.
Phải biết, võ kỹ chính là tối ưu và khuếch đại lực lượng chân nguyên, còn phương thức cuồng bạo phóng thích ra bên ngoài như cách Ngô Chính đang làm, chẳng khác nào là dùng mặt biển bình lặng để chống đỡ với sóng biển cuồn cuộn vậy, cùng là một mực nước, nhưng lực sát thương của mỗi bên là một trời một vực không thể đánh đồng so sánh.
Oành oành oành...
Âm thanh liên tiếp vang dội, phải kéo dài dai dẳng đến nửa ngày mới chấm dứt.
Trải qua đợt cuồng bạo liên kích đầu tiên, Ngô Chính thành công đáp xuống mặt đất, thế nhưng tình cảnh cũng chẳng mấy khá khẩm hơn, bất quá đã có thể xác định được phương hướng.
Khung ảnh mơ hồ trước mặt khiến hắn rất dễ hoảng loạn, hắn liền quyết định tạm thời từ bỏ thị giác của mình, nhắm nghiền đôi mắt lại, tập trung tư tưởng đề thăng toàn bộ các giác quan còn lại, đồng vững vàng thủ thế, sẵn sàng tâm lý nghênh đón đợt tấn công tiếp theo.
“Xử biến bất kinh, quả nhiên là hậu sinh khả úy, lão phu sống đến chừng này tuổi, vẫn là lần đầu gặp phải một tên yêu nghiệt như ngươi, tự thâm tâm hổ thẹn không bằng.”
Ba người đồng loạt đáp xuống mặt đất, chia ra ba hướng bao vây lấy Ngô Chính, lão nhân Tường Vỹ thở dài cảm khái khôn nguôi.
Nghe được lời này, đến cả Phiêu Hồng Vân cũng không thể lên tiếng phản bác phủ nhận. Ba người bọn họ phối hợp ăn ý triển khai phương thức tác chiến này, trước nay rất ít người có thể trụ lại được sau đợt liên kích đầu tiên. Ngô Chính là một trong số ít những người đó. Dù muốn hay không, thì dùng hai từ “yêu nghiệt” để gọi Ngô Chính cũng không phải là nói quá.
“Lão nhân đê tiện, nếu hổ thẹn thì giao thuốc giải ra, chúng ta công bằng quyết chiến, ta một người đấu ba, không ngờ các ngươi lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy?”
Mặc dù không phản đối tác phong bất chấp thủ đoạn trong chiến đấu, thế nhưng khi nó xảy ra với chính mình, Ngô Chính nội tâm vô cùng uất ức, có cảm giác bị gậy của mình đập lưng mình vậy.
“Tiểu tử miệng còn hôi sữa, tử chiến còn nói cái gì là công bằng? Cứ chiến đến khi nào đối phương chết đi mới thôi.”
Phiêu Hồng Vân hung hăng lớn tiếng.
“Nói rất đúng, như vậy đành phải thiệt thòi cho các ngươi, tiếp tục làm đá mài dao cho ta vậy!”
Đối mặt với nghịch cảnh, Ngô Chính vẫn rất dư dả sức lực để trêu tức đối phương.
Thực thế, lời này của hắn không có giả dối, chiến đấu là phải giữ tâm quyết thắng cho dù là cơ hội có nhỏ bé đến đâu chăng nữa, đây là kinh nghiệm xương máu học được sau bao nhiêu lần vào sinh ra tử, giằng co giữa lằn ranh sống chết mà đúc kết ra.
“Hừ, không biết là ngươi dũng cảm hay là ngu ngốc đây.”
Phiêu Hồng Vân xì một tiếng khinh miệt nói.
“Ngươi tự mình tìm hiểu, không phải liền có thể minh bạch?”
Ngô Chính cười nhạt đáp.
“Hắn là đang dục hoãn cầu mưu, đừng để hắn toại nguyện.”
Dường như cảm nhận được bất thường, Tướng Vỹ vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, hai người Phiêu Hồng Vân liền khẩn trương súc thế, chuẩn bị cho đợt tiến công thứ hai, chỉ còn chờ đợi Tướng Vỹ ra hiệu.
Trái lại, Ngô Chính thì vẫn thủy chung điềm đạm, tinh tế cảm nhận một thế giới quen thuộc nhưng lại mới toanh đang hiển hiện trước mắt. Đó là những cỗ chân khí mang hình thù đặc tính khác biệt, từ ba phương hướng khác nhau khóa chặt lấy hắn. Những âm thanh vi vu của ngọn gió khiến y phục phần phật, tiếng rột roạt từ bước chân khẽ nhúc nhích, ma sát với mặt đất. Và cả, tiếng hô hấp đều nhịp lập lại, dần dần trở nên chậm hơn, cho đến khi... ngừng lại.
Vù!
Cảm nhận ba cỗ chân khí di động chớp nhoáng lao đến, Ngô Chính tâm tĩnh lặng như mặt hồ, cước bộ thuần thục triển khai Hoành Không Na Di, phút chốc liền di chuyển khỏi vị trí ban đầu cách xa trăm thước, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh nhanh chóng tiêu thất.
Vi Đà Chưởng!
Niệm thầm trong đầu, một luồng chân nguyên thâm hậu từ nơi đan điền, vận chuyển qua các lộ huyệt đạo kinh mạch, quỹ tích vô cùng phức tạp, lại hội tụ về lòng bàn tay, sau cùng súc thế ra bên ngoài.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Thế nhưng Tường Vỹ thân pháp thiên biến vạn hóa, tư thế chuyển động trông như chậm chạp, lại ẩn chứa huyền cơ thâm diệu bên trong, chớp mắt không hay biết đã lùi về phía xa, lưu lại vị trí trước đó, chỉ là trùng trùng điệp điệp tàn ảnh chồng chất vào nhau.
“Lợi hại!”
Ngô Chính tấm tắc khen ngợi.
“Ngươi không quá lời.”
Tiếu dung khẽ hiện, Tường Vỹ chăm chú nhìn lấy thân ảnh Ngô Chính không rời mắt, thân thể vẫn tiếp túc lùi ra xa không ngừng lại.
Cảm thấy sự việc có chút bất thường, Ngô Chính dựa theo bản năng đề thăng chân khí hộ thể, đồng thời đạp không thi triển Hoành Không Na Di giãn ra khoảng cách.
Bùng!
Ngay khi Ngô Chính lui lại, từ nơi trùng điệp tàn ảnh của Tường Vỹ, đột nhiên hóa thành một vụ nổ cỡ nhỏ, phát tán ra xung quanh không phải là xung lực, mà là một loại khí bụi nào đó, không màu không mùi, chỉ có vị đắng chát khi khí bụi tình cờ bắn vào khóe miệng.
Ngô Chính hoảng hốt, khẩn trương vận Cửu Dương Chân Kinh, kiểm tra nội thể có phải là bị trúng độc rồi hay không. Bất quá nội thể không có vấn đề, nhưng ngoại thể thì lại là một chuyện khác.
Tầm nhìn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, trước mắt khung cảnh toàn bộ trở nên hư ảo, tựa như là nhìn qua một lớp bong bóng dày đặc che phủ bên trên màn kính, do cơn mưa ầm ĩ trút xuống lưu lại, hết thảy cảnh vật đều trở nên vặn vẹo méo mó, hoàn toàn không nhận ra hình thù.
“Chết tiệt, mắt ta!”
Ngô Chính giận giữ hét lên, đây là lần đầu tiên trong chiến đấu, hắn để đối thủ có thể cơ hội dở trò đê tiện, trước giờ cơ hồ chỉ có hắn là được phép đê tiện với người khác mà thôi.
Phẫn nộ nhưng không đánh mất bình tĩnh, Ngô Chính đề thăng khí cảm của mình hết sức có thể, hòng có thể thay thế được công dụng của nhãn quang trong chiến đấu.
“Để xem ngươi còn xấc xược như thế nào!?”
Giọng nói thiếu phụ truyền lại từ phía sau, kèm theo một luồng chân khí rừng rực như dung nham muốn trút hết vào tấm lưng của Ngô Chính.
Nhanh chóng triển khai khinh công, Ngô Chính tránh người ra khỏi phạm vi tấn công, trong một tíc tắc thực hiện hàng loạt các chuyển động cơ thể, khiến hắn nhất thời cảm thấy vô định không phân biệt được phương hướng, đành phải lăng không hạ người muốn đáp xuống mặt đất, ổn định lại trọng tâm của mình.
Đúng lúc này...
Một luồng chân khí trầm trọng nặng nề bao trùm toàn bộ đường lui của Ngô Chính, như là đứng giữa một môi trường trọng lực gấp trăm ngàn lần, áp lực gia tăng lên thân thể của hắn có thể nghĩ.
Vô phương có thể tránh né, Ngô Chính bất đắc dĩ, cắn răng toàn lực huy động chân nguyên trong cơ thể cuồng bạo ra bên ngoài, lúc bấy giờ ngoại trừ phóng thích một cách phung phí chân nguyên nội thể ra, Ngô Chính đã không còn cách nào khác.
Cửu Dương Chân Kinh đặc tính sung mãn, giờ phút này thỏa sức biểu hiện ưu thế của mình, chống đỡ lấy luồng chân khí trầm trọng kia giáng xuống, tiêu hao một cách lãng phí đến điên cuồng, dùng số lượng bù cho chất lượng.
Phải biết, võ kỹ chính là tối ưu và khuếch đại lực lượng chân nguyên, còn phương thức cuồng bạo phóng thích ra bên ngoài như cách Ngô Chính đang làm, chẳng khác nào là dùng mặt biển bình lặng để chống đỡ với sóng biển cuồn cuộn vậy, cùng là một mực nước, nhưng lực sát thương của mỗi bên là một trời một vực không thể đánh đồng so sánh.
Oành oành oành...
Âm thanh liên tiếp vang dội, phải kéo dài dai dẳng đến nửa ngày mới chấm dứt.
Trải qua đợt cuồng bạo liên kích đầu tiên, Ngô Chính thành công đáp xuống mặt đất, thế nhưng tình cảnh cũng chẳng mấy khá khẩm hơn, bất quá đã có thể xác định được phương hướng.
Khung ảnh mơ hồ trước mặt khiến hắn rất dễ hoảng loạn, hắn liền quyết định tạm thời từ bỏ thị giác của mình, nhắm nghiền đôi mắt lại, tập trung tư tưởng đề thăng toàn bộ các giác quan còn lại, đồng vững vàng thủ thế, sẵn sàng tâm lý nghênh đón đợt tấn công tiếp theo.
“Xử biến bất kinh, quả nhiên là hậu sinh khả úy, lão phu sống đến chừng này tuổi, vẫn là lần đầu gặp phải một tên yêu nghiệt như ngươi, tự thâm tâm hổ thẹn không bằng.”
Ba người đồng loạt đáp xuống mặt đất, chia ra ba hướng bao vây lấy Ngô Chính, lão nhân Tường Vỹ thở dài cảm khái khôn nguôi.
Nghe được lời này, đến cả Phiêu Hồng Vân cũng không thể lên tiếng phản bác phủ nhận. Ba người bọn họ phối hợp ăn ý triển khai phương thức tác chiến này, trước nay rất ít người có thể trụ lại được sau đợt liên kích đầu tiên. Ngô Chính là một trong số ít những người đó. Dù muốn hay không, thì dùng hai từ “yêu nghiệt” để gọi Ngô Chính cũng không phải là nói quá.
“Lão nhân đê tiện, nếu hổ thẹn thì giao thuốc giải ra, chúng ta công bằng quyết chiến, ta một người đấu ba, không ngờ các ngươi lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy?”
Mặc dù không phản đối tác phong bất chấp thủ đoạn trong chiến đấu, thế nhưng khi nó xảy ra với chính mình, Ngô Chính nội tâm vô cùng uất ức, có cảm giác bị gậy của mình đập lưng mình vậy.
“Tiểu tử miệng còn hôi sữa, tử chiến còn nói cái gì là công bằng? Cứ chiến đến khi nào đối phương chết đi mới thôi.”
Phiêu Hồng Vân hung hăng lớn tiếng.
“Nói rất đúng, như vậy đành phải thiệt thòi cho các ngươi, tiếp tục làm đá mài dao cho ta vậy!”
Đối mặt với nghịch cảnh, Ngô Chính vẫn rất dư dả sức lực để trêu tức đối phương.
Thực thế, lời này của hắn không có giả dối, chiến đấu là phải giữ tâm quyết thắng cho dù là cơ hội có nhỏ bé đến đâu chăng nữa, đây là kinh nghiệm xương máu học được sau bao nhiêu lần vào sinh ra tử, giằng co giữa lằn ranh sống chết mà đúc kết ra.
“Hừ, không biết là ngươi dũng cảm hay là ngu ngốc đây.”
Phiêu Hồng Vân xì một tiếng khinh miệt nói.
“Ngươi tự mình tìm hiểu, không phải liền có thể minh bạch?”
Ngô Chính cười nhạt đáp.
“Hắn là đang dục hoãn cầu mưu, đừng để hắn toại nguyện.”
Dường như cảm nhận được bất thường, Tướng Vỹ vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, hai người Phiêu Hồng Vân liền khẩn trương súc thế, chuẩn bị cho đợt tiến công thứ hai, chỉ còn chờ đợi Tướng Vỹ ra hiệu.
Trái lại, Ngô Chính thì vẫn thủy chung điềm đạm, tinh tế cảm nhận một thế giới quen thuộc nhưng lại mới toanh đang hiển hiện trước mắt. Đó là những cỗ chân khí mang hình thù đặc tính khác biệt, từ ba phương hướng khác nhau khóa chặt lấy hắn. Những âm thanh vi vu của ngọn gió khiến y phục phần phật, tiếng rột roạt từ bước chân khẽ nhúc nhích, ma sát với mặt đất. Và cả, tiếng hô hấp đều nhịp lập lại, dần dần trở nên chậm hơn, cho đến khi... ngừng lại.
Vù!
Cảm nhận ba cỗ chân khí di động chớp nhoáng lao đến, Ngô Chính tâm tĩnh lặng như mặt hồ, cước bộ thuần thục triển khai Hoành Không Na Di, phút chốc liền di chuyển khỏi vị trí ban đầu cách xa trăm thước, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh nhanh chóng tiêu thất.
Vi Đà Chưởng!
Niệm thầm trong đầu, một luồng chân nguyên thâm hậu từ nơi đan điền, vận chuyển qua các lộ huyệt đạo kinh mạch, quỹ tích vô cùng phức tạp, lại hội tụ về lòng bàn tay, sau cùng súc thế ra bên ngoài.