Dày công khổ cực một phen, nếu lúc này hắn phủ định suy đoán của mình, chẳng khác nào là đem công sức đổ bể, hơn nữa còn mất dấu Triệu Mẫn, đồng nghĩa với việc manh mối duy nhất có thể dẫn đến Đông Phương Bạch cũng tiêu thất.
Bất đắc dĩ, đâm lao đành phải theo lao, Ngô Chính quyết định tiếp tục truy theo con đường này, hướng về phía tây vực.
Ba ngày sau.
Sau khi băng qua một dãy núi lớn, không biết đã đi bao nhiêu dặm đường, lúc bấy giờ Ngô Chính đã đến phía trước một con sông, xung quanh cây cối thưa thớt, còn có dấu hiệu của con người sinh sống.
“Phía trước hẳn là tây vực đi, rìa phía nam là dãy núi Côn Luân!?”
Ngô Chính từ khi còn trên dãy núi, hướng mắt quan sát địa hình nơi này, chẳng khác nào là một cái lòng chảo khổng lồ được bao bọc bởi những dãy núi lớn, chính giữa có một con sông, men theo con sông này hẳn là nơi có dân cư sinh sống đông đúc nhất.
Muốn lẫn trốn truy bắt, Triệu Mẫn nhất định sẽ ẩn náu ở những khu vực phụ cận, không thể đi quá xa nơi này.
Ngô Chính xuôi theo con sông tiếp tục lên đường.
Không bao lâu, phía trước hắn xuất hiện một thôn làng, xung quanh được bao bọc bởi hàng rào bằng gỗ nhọn đơn sơ, có thể chống lại dã thú ban đêm kiếm ăn, bên ngoài không quá đông đúc người đi lại, mà những người này ngoại hình cũng không giống với đặc điểm của người hán.
Tiến vào trong thôn, cảnh nội tương đối bần hàn. Hai bên con đường đất sỏi, là các gian nhà xập xệ, mục rệu. Các tiểu điếm, chỉ có hai ba cái bàn ghế phía trước vô cùng sơ sài. Trông qua liền biết hoàn cảnh sống của người dân trong thôn rất cơ cực.
Ngô Chính rảo bước giữa con đường lớn, dưới ánh mắt chăm chú của những cư dân trong thôn, làn da trắng trẻo và vóc dáng mảnh mai thiếu niên của hắn, quả thực chẳng khác nào là hạc giữa bầy gà, khiến bọn họ không thể không chú ý.
Chẳng mấy quan tâm đến những người này, Ngô Chính tận dụng khí cảm, bao trùm cả phương viên mấy trăm thước quanh đây.
Bỗng nhiên...
Từ khoảng cách một trăm thước về phía trước, Ngô Chính cảm nhận được hai luồng khí tức, trong đó có một rất quen thuộc, không ai khác chính là Triệu Mẫn.
“Quả nhiên không sai, để xem ngươi còn chạy đi đâu.”
Nội tâm Ngô Chính mừng rỡ, thật may là không phí công vô ích.
Đồng thời điểm, hai luồng khí tức kia biến mất vô tung, như thể là chưa từng tồn tại trên thế gian, để Ngô Chính phải ngạc nhiên không thôi.
Tuy nhiên, một trăm thước khoảng cách đối với hắn, chẳng khác nào là hai bước chân. Nhanh chóng triển khai Hoành Không Na Di, chớp mắt liền đã tìm đến được địa điểm.
Lúc bấy giờ, một người nam tử trung niên tóc xõa xuống vai, thân hình cao lớn, trên mặt có nhiều vết sẹo dài ngang dọc rất kinh dị, khẩn trương dắt theo Triệu Mẫn vừa lúc định ly khai, thì Ngô Chính đã nhanh hơn một bước, chắn ở phía trước mặt hai người.
Những người thường dân trông thấy cảnh này, liền minh bạch chuẩn bị có ẩu đả xảy ra, liền nhanh chóng tránh đi chỗ khác, không để liên lụy đến an nguy bản thân.
“Danh tính: Phạm Dao, tu vi: tông sư sơ kỳ.”
Ngô Chính theo phản xạ, vận dụng Thuật Thăm Dò điều tra thân phận của trung niên mặt sẹo, câu trả lời tức khắc liền rõ ràng.
Suy đoán của Ngô Chính là không sai, người này quả nhiên có thực lực tông sư sơ kỳ, hơn nữa thân phận còn có chút đặc thù.
Trước đây hắn chính là Quang Minh Hữu Sứ của Minh giáo, chức vị cao cao tại thượng chỉ xếp sau giáo chủ Dương Đỉnh Thiên. Ấy vậy mà bây giờ, vì tránh sự nghi ngờ của Thành Côn, hắn lại tự hủy dung mạo giả trang thành Khổ đầu đà, làm thầy dạy võ cho Triệu Mẫn, cũng là người mà Triệu Mẫn kính trọng, tin tưởng nhất trong các thủ hạ dưới trướng Nhữ Dương Vương.
“Khổ đầu đà, thật khổ cho ngươi.”
Ngô Chính thở dài cảm khái.
Đây là lời nói rất thực tâm không chút giả dối, tuy nhiên qua tai của Triệu Mẫn thì lại biến thành một dạng khác, còn Khổ đầu đà thì trái ngược hoàn toàn với Triệu Mẫn.
“Người của ta, ngươi cũng đã giết, Ỷ Thiên kiếm, ngươi cũng đã lấy, rốt cuộc ngươi còn muốn làm gì?”
Triệu Mẫn cường ngạnh cắn răng nói.
Trước nay nàng sống trong nhung lụa sung sướng, được người hầu kẻ hạ, vậy mà bây giờ lại bị người ta truy sát thành cái dạng này đây. Suốt dọc đường, nếm đủ toan điềm khổ lạt, để nàng trong tâm vô cùng ủy khuất.
“Mục đích của ta tương tự với vị Khổ đầu đà đây.”
Ngô Chính ý vị thâm trường nói.
“Ngươi lại muốn châm ngòi ly gián!?”
Triệu Mẫn là người thông minh, tất nhiên minh bạch lời nói của Ngô Chính là có thâm ý, nhưng lần này cơ hồ là nàng hiểu sai mất rồi.
“Phạm Hữu Sứ, ngươi chắc cũng biết ta là ai, có ta ở đây, Minh giáo không gặp vấn đề gì, ngươi không cần phải chịu khổ nữa.”
Ngô Chính bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Nghe qua lời này, Triệu Mẫn dù muốn hay không, trong tâm không khỏi lại dấy lên nghi vấn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Khổ đầu đà, chờ đợi ánh mắt giải thích của hắn.
Thế nhưng lại để nàng thất vọng rồi, Khổ đầu đà ánh mắt vô thần không đoái hoài đến nàng, không nhìn ra cảm xúc, chỉ đang chăm chú nhìn thẳng vào mắt Ngô Chính.
“Ngươi sợ hãi điều gì? Là Nhữ Dương Vương phủ ẩn tàng cao thủ!? Hay là quân lực của quân Nguyên quá hùng mạnh!? Hoặc có thể... ngươi cũng bị những lão quái vật kia kìm hãm!?”
Ngô Chính không nháy mắt nói.
Theo thông tin mà Ngô Chính xác thực gần đây, giang hồ không đơn giản như hắn từng nghĩ, nhưng bậc tông sư võ học như Trương Tam Phong tựa hồ đều có một quy tắc ràng buộc trong vô hình, đó chính là... không được can thiệp quá sâu vào chuyện thế sự của đám hậu nhân, người làm trái quy tắc này, dường như sẽ phải lãnh nhận hậu quả nào đó rất đáng sợ.
Thế nên mặc dù thế cục bây giờ đã không còn bất lợi cho Minh giáo nữa, nhưng Khổ đầu đà vẫn không chịu xuất đầu lộ diện, Ngô Chính có thể lý giải được phần nào.
Vượt qua bộ bộ kinh tâm, trùng trùng nguy hiểm, Phạm Dao vẫn có thể sống sót đến tận giờ phút này, võ công tất nhiên phải có đột phá vượt bậc, đạt được tông sư cảnh giới cũng không có gì là quá bất ngờ. Mà một khi đạt được cảnh giới này, cũng là lúc phải tiếp xúc với một tầng thứ cao hơn, ngược lại càng là cản trở tay chân thêm thôi. Nếu Ngô Chính là Phạm Dao, thà rằng đừng bao giờ đặt chân vào cảnh giới này còn hơn.
“Khổ đại sư, lời hắn nói...”
Trông thấy biểu cảm lãnh đạm của Phạm Dao, nội tâm Triệu Mẫn thấp thỏm lo sợ, sốt ruột kéo tay hắn nói.
Phạm Dao vẫn cứ im lặng không nói lời nào, thần sắc không biểu lộ cảm xúc, mãi cho đến nửa ngày mới khẽ hé miệng, khàn khàn ú ớ nói:
“Nhữ Dương Vương phủ, không đơn giản.”
Dường như là do giả câm quá lâu, cho nên lời nói của hắn không được tròn trịa rõ chữ, tuy nhiên vẫn có thể nghe hiểu được.
Nghe vậy, Triệu Mẫn thất sắc, buông ra tay áo của Phạm Dao, loạng choạng lùi bước về sau, cả người cơ hồ rệu rạo không còn sức lực, ngồi bệt xuống mặt đất, đôi mắt đỏ bừng ngấn lệ, như là muốn khóc thật lớn, trút bỏ hết thảy ủy khuất trong tâm