“Nếu ngươi không sợ ta, sớm đã xông lên liều mạng, cần gì phải nhiều lời như vậy?”
Ngô Chính thản nhiên cười nói:
“Dùng thái độ này đến đây gặp ta, hẳn là chỗ dựa của ngươi rất cường đại đi!?”
Nghe đến đây, Cao Lãnh Thông đột nhiên biến sắc, nhưng ngay sau đó liền vênh váo đáp trả:
“Đúng vậy thì sao? Ngươi làm gì được ta?”
Ngô Chính nghe thế hài hước, nhìn hắn như một tên ngu ngốc, không biết trời cao đất dày là gì.
“Nhữ Dương Vương tựa hồ cho ngươi rất nhiều bổng lộc, đến nỗi quên mất, trong thời đại loạn lạc, giữ được tính mạng mới chân chính là vương đạo a.”
Ngô Chính mỉm cười ý vị thâm trường nói.
“Ngươi, ngươi... làm sao có thể...”
Cao Lãnh Thông tâm trạng trở nên thấp thỏm, lúng túng nói.
“Hiện nay, khắp nơi đều phải chịu quân Nguyên áp bức tàn bạo, chỉ có địa bàn của ngươi là vẫn bình an vô sự, thứ hỏi làm sao không khiến người ta nghi ngờ?”
Ngô Chính rất kiên nhẫn giải đáp.
“Hừ, ngươi biết rồi thì sao? Cho dù là cả giang hồ đều biết, cũng không làm gì được ta!”
Cao Lãnh Thông rất nhanh chóng bình phục tâm tình, lại xuất khẩu cuồng ngôn.
“Ngươi chắc chứ!?”
Ngô Chính cười lạnh nói.
Nghe vậy, Cao Lãnh Thông bất chợt cảm thấy một cỗ lãnh khí dấy lên trong lòng, để hắn cảm thấy bất an không thôi.
Cao Lãnh Thông hết sức nâng cao cảnh giác, can đảm đáp lại:
“Quỷ Sát Kiếm Ma là cái thá gì, còn không phải là một con chó, bị bạch lão đánh đến không ngóc đầu lên được!?”
“Ài...”
Ngô Chính khẽ lắc đầu thở dài.
Thật không ngờ, Cao Lãnh Thông lại dám dùng bạch lão đem ra uy hiếp, lại còn đả kích “nỗi đau thầm kín” của Ngô Chính nữa, tựa hồ là tưởng rằng, dùng cách này có thể giữ lại được tính mạng của mình hay chăng!?
Phốc!
Loáng thoáng một đạo ảnh kiếm lướt qua, ngay lập tức thủ cấp của Cao Lãnh Thông, tương tự như hơn hai mươi đệ tử Cự Kình bang trước đó, đầu lìa khỏi cổ, lăn lóc dưới mặt đất, huyết tương tựa như suối, không ngừng tuôn ra, đỏ thẫm cả con đường.
Lại là một cái chết bất tri bất giác, vô cùng nhân văn, được Ngô Chính tử tế ban phát cho hắn.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm tích lũy x 5 0”
Hệ thống thông báo vang lên trong đầu Ngô Chính.
Thông tin mà hắn muốn xác thực, đã được xác thực, không cần thiết phải lưu lại tính mạng của Cao Lãnh Thông.
Chưa kể, lần trước bạch lão hành hạ hắn một phen dở sống dở chết, Ngô Chính không phải là dễ dàng liền quên như vậy.Chưa kể, lần trước bạch lão hành hạ hắn một phen dở sống dở chết, Ngô Chính không phải là dễ dàng liền quên như vậy.
Đợi sau khi giải quyết đám ruồi bâu kia, sớm muộn Ngô Chính cũng sẽ đến đòi mạng Huyền Minh nhị lão mà thôi, kể cả Triệu Mẫn nếu không biết điều... hắn cũng không phải là loại người biết nhân từ với nữ nhân.
“Tha, tha, tha cho ta, làm ơn, van xin ngươi, đừng có giết ta, đừng giết...”
Trung niên mày rậm trông thấy đến cả bang chủ của mình, cũng không đỡ nổi một kiếm của Ngô Chính, lúc này liền quỳ xuống liên tiếp dập đầu, thảm thiết cầu xin Ngô Chính.
“Tha cho người cũng được thôi.”
Ngô Chính ôn hòa mỉm cười nói.
“Thật ư!? Ngươi, ngươi có thể, tha cho ta... chỉ cần giữ được mạng sống, bắt ta làm trâu làm ngựa, ta cũng cam lòng...”
Trung niên mày rậm không dám ngẩng đầu, càng dập đầu mạnh hơn, thành khẩn van nài.
“Làm trâu làm ngựa thì không cần. Ngươi trở về, loan ra tung tích của ta, kể cả toàn bộ sự việc hôm nay. Để toàn bộ giang hồ đều biết, ta... rất có hứng thú làm Quỷ Sát a!”
Ngô Chính bình thản nói.
Nhưng là thông điệp trong lời nói của hắn, lại chẳng bình thản chút nào.
Người trên giang hồ, vì Ỷ Thiên kiếm mà đổ hết tội danh lên đầu Ngô Chính, không những không khiến hắn tức giận, chỉ càng khiến hắn vui mừng thêm thôi.
Bỗng nhiên...
Điểm sát lục từ trên trời rơi xuống, Ngô Chính tất nhiên sẽ không chê bai mà nhận lấy!
Nói xong, Ngô Chính liền đạp không rời đi, để lại trung niên mày rậm, ngây người ngơ ngác, những tưởng đây chỉ là huyễn mộng của hắn mà thôi...
-------*-*-------
Giang Tô, thành Thường Châu.
Cảnh nội tòa thành, lúc bấy giờ chân chính là một bãi tha ma, xác người nằm rải rác dưới mặt đất, bốc lên một mùi tử thi tràn ngập trong không khí, thế nhưng chẳng một ai đến dọn dẹp nơi này cả.
Từ đằng xa trên chiếc cầu đá, thân ảnh thiếu niên quen thuộc Ngô Chính, từ tốn rảo bước trong tòa thành, đi ngang qua những thi thể đã ôi thiêu thối rửa, thần sắc vẫn lạnh nhạt như không thấy gì, tựa hồ cảnh tượng khủng khiếp này chẳng mấy ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
“Minh giáo thảm sát Thường Châu, tứ đại môn phái bắt được quả tang, hợp lực vây giết nhưng bất thành, thần bí nhân từ trong bóng tối trợ giúp Minh giáo!?”
Ngô Chính vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng.
“Lấy tình thế của Minh giáo hiện nay, chuyện này là bất khả thi. Tứ đại môn phái bao gồm Thiếu Lâm tự, Côn Luân, Không Động và Hoa Sơn đều quá mức bất thường. Trên thế gian này lại có chuyện trùng hợp như vậy!? Lẽ nào tứ đại môn phái đã quy phục quân Nguyên!?”
“Còn thần bí nhân âm thầm giúp đỡ Minh giáo, rất có khả năng là Trương Chân Nhân đi!? Trước đó, thăm dò qua bạch lão, cũng đã xác thực việc Trương Chân Nhân đích thân hạ sơn. Khả năng này vẫn là rất cao...”
Ngô Chính dừng lại bước chân, quan sát dấu vết lưu lại trên mặt đất.
Mười mấy cái thông đạo vừa đủ cho một người thân hình cường tráng chui vào, khoảng cách giữa các thông đạo đồng đều khoảng năm bước chân, cho thấy những người này thuật độn thổ đã được dày công huấn luyện kỹ lưỡng, chuẩn bị cho mọi tình huống rất tốt.
Chỗ này hẳn là vị trí đám người Minh giáo thoát thân đi, bởi vì những người có thể triển khai Thuật Độn Thổ ở cấp bậc này, nổi danh trên giang hồ chỉ có thể là một trong Ngũ Hành Kỳ – Hậu Thổ Kỳ của Minh giáo.
Bất chợt...
Ngô Chính súc thế, bàn thực chỉ đánh ra một đạo kiếm khí, lam sắc ảnh kiếm phóng đi, tốc độ tựa như thiểm điện.
Phốc!
Tức khắc, thi thể một người hán tử, từ trên mái trạch viện bên kia, lăn tròn rơi xuống, nằm chung với đám tử thi dưới mặt đất.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt đỉnh hậu kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0”
Từ hôm Ngô Chính giết chết Cao Lãnh Thông, đến nay đã là bảy ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, hắn men theo hạ lưu đến được Giang Nam, thăm dò các lộ tin tức trên giang hồ gần đây, tình cờ biết được sự kiện thảm sát Thường Châu, liền khẩn trương chạy đến nơi này.
Tất nhiên, Ngô Chính trên đường gặp không ít con mồi tự thân sa lưới, lao đến cống hiến điểm sát lục cho hắn.
Sở dĩ như vậy, là vì tên trung niên mày rậm người của Cự Kình bang kia, làm rất tốt phần việc được giao. Hơn nữa, tin tức Ỷ Thiên kiếm trong tay Ngô Chính, vẫn là được lan truyền rất rộng rãi. Dĩ nhiên sẽ có lắm kẻ bị lòng tham che mắt mù quáng, vác thủ cấp đến tận nơi gặp Ngô Chính để tìm chết rồi.