Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 250: Sĩ khả sát, bất khả nhục




Vào lúc này, từ phía đông cửa khẩu nhập thành, xuất hiện gần mười người thanh niên, trang phục nói lên thân phận, là người của tam đại môn phái phái đến. Hơn nữa, từ khí tức của những người này phát ra, có thể biết được mỗi người đều là cao thủ, tu vi cao thâm mạt trắc không thể xem thường.

Trông thấy cảnh này, Dương Tiêu trong lòng kinh hãi vô cùng, liền khẩn trương nhắc nhở đám người Hậu Thổ Kỳ:

“Tất cả cẩn thận, bọn hắn đều là tuyệt thế sơ kỳ cao thủ!” 

“Cái gì!?”

Nhan Viên nhất thời không ngăn nổi kinh ngạc, hoảng hốt thốt lên.

“Dương Tả Sứ, không phải tứ đại môn phái cao tầng lực lượng đều bị người và Lục Mạch Kiếm Tiên tiêu diệt!? Tại sao lại vẫn còn đông đúc cao thủ như thế?”

“Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, các ngươi nếu có thể giữ được tính mệnh của mình thì không cần lo cho những người khác!”

Dương Tiêu trầm trọng ra lệnh.

Dường như hắn đã nhìn thấu kết cục của mình và đám người giáo chúng đồng hành, bất đắc dĩ chỉ có thể hy vọng nếu có ai may mắn sống sót, có thể trở về bẩm báo tình hình với cao tầng Minh giáo, cơ may vẫn có cơ hội để báo mối huyết hải thâm thù này.

“Thuộc hạ, tuân lệnh!”

Nhan Viên và đám người Hậu Thổ Kỳ mặc dù vạn phần không muốn, nhưng là cũng hiểu tình thế lúc bấy giờ, chần chừ một khắc liền khẳng khái đáp lời.

Gần mười người thanh niên tuyệt thế cao thủ bao gồm ba người đến từ phái Côn Luân, hai người phái Không Động và hai người còn lại thuộc phái Hoa Sơn.

Điểm chung của bọn hắn giống như Dương Tiêu nói, tất cả đều là tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, hơn nữa không giống như là vừa mới đột phá, mà khí tức lại vô cùng thâm trầm ổn định, dường như đã đạt đến đại bình cảnh của mình, sắp có thể đột phá đến tuyệt thế trung kỳ.

“Dương Tiêu, ngươi sát hại toàn bộ cao tầng đương đại của phái Côn Luân chúng ta, hôm nay nợ máu nhất định phải trả bằng máu!”

Người thanh niên bạch bào phái Côn Luân lớn tiếng nói.

Người này dáng vóc cao gầy, kiếm vắt bên hông, gương mặt vô cùng lạnh lùng cùng khí chất lãnh khốc, rất có phong thái của một kiếm khách cao thủ.

“Hừ, một đám tôm tép, không đáng chú ý!”

Dương Tiêu hừ lạnh nói, đồng thời bộc phát khí thế cường đại, bức ép về phía đám người tam đại môn phái vừa đến.

“Hừ!”

Không Văn thần tăng thấy thế liền thả ra uy áp của mình, trực tiếp đàn áp bọn người Dương Tiêu, không có một cơ hội có thể dùng khí thế chống trả.

Một luồng áp lực khủng khiếp, vô hình đè nặng xuống tinh thần của đám người Hậu Thổ Kỳ, khiến bọn hắn đến hít thở cũng không thông, sắc mặt tái nhợt tưởng chừng đã vô lực chiến đấu.

“Không tốt!”

Dương Tiểu cảm nhận được sát khí lấn tới, nhanh đến mức không kịp trở tay, chỉ biết hét lớn trong đầu.

Xoẹt!

Tức khắc một cái đầu người rơi xuống mặt đất, chỉ lưu lại linh quang loáng thoáng trong không gian, cho biết đó là một đạo kiếm phong gây ra.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Trông thấy thủ cấp rơi xuống là một tên giáo hữu thuộc Hậu Thổ Kỳ, mà hung thủ không ai khác chính là tên thanh niên cao gầy phái Côn Luân vừa mới hung hăng uy hiếp kia, Nhan Viên liền không giữ được bình tĩnh, rống giận muốn xông lên.

Không chỉ mỗi mình hắn, những người Hậu Thổ Kỳ còn lại cũng tương tự vô cùng căm phẫn, nhưng là khí thế của Không Văn thần tăng quá mức cường đại, khiến bọn hắn không thể di chuyển được đôi chân của mình nữa, chỉ có thể đứng yên bất động gào thét.

“Danh môn chính phái, chỉ giỏi ám toán thôi sao!?”

Dương Tiêu tức giận, lớn tiếng quát lên.

“Hừ, nhìn xem xung quanh nơi này, biết bao nhiêu người vô tội bị ma giáo các ngươi thảm sát, còn dám nói chúng ta không quang minh chính đại!?”

Thanh niên cao gầy phái Côn Luân hừ lạnh đáp trả.

“Một lũ ngu dốt, Thiếu Lâm tự cấu kết với Nhữ Dương Vương phủ dắt mũi các ngươi còn không biết, các ngươi đều đáng chết... phốc...”

Nhan Viên ngoan cường chống lại khí thế của Không Văn thần tăng, lớn tiếng quát lên, lại để phẫn nộ công tâm, ngay lập tức nội thương thổ ra một ngụm huyết.

“A di đà phật, ma giáo là đang ngậm máu phun người, các vị thí chủ không nên tin lời của bọn hắn.”

Không Văn thần tăng mặt không đổi sắc, bình thản phủ nhận.

“Đại sư quá lời, bọn ta làm sao có thể để đám người ma giáo này châm ngòi ly gián, chia rẽ đoàn kết của tứ đại môn phái chúng ta!” 

Thanh niên cao gầy phái Côn Luân khách khí nói.

“Tuồng kịch thật hay!” 

Dương Tiêu trong bụng nói. Hắn hiển nhiên là minh bạch tình thế bây giờ, cho dù là có chỉ ra vật chứng cũng sẽ bị hủy, có nhân chứng chỉ càng thêm khiến Không Văn thần tăng nổi lên sát tâm, giết người diệt khẩu mà thôi.

“Ma giáo tác oai tác quái, đồ thán sinh linh làm hại cho bách tính, lần này để lão nạp bắt gặp, không thể lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhất định phải diệt trừ yêu ma quỷ quái, trừ hại cho thế gian.”

Không Văn thần tăng đột nhiên bừng bừng sát khí, cà sa phất phới rung động, công lực thâm hậu bộc phát ra bên ngoài, một đạo chưởng lưu ẩn ẩn đã được súc thế đợi sẵn.

Dương Tiêu cũng tương tự như thế, đã sẵn sàng tâm lý tử chiến. Từ đầu chí cuối, hắn không một khắc dám rời đi ánh mắt khỏi Không Văn thần tăng, lần trước giao đấu qua một chưởng, liền biết được lão hòa thượng này võ công cường đại khó lường như thế nào. Thậm chí Dương Tiêu còn không dám chắc, có thể đỡ được hai chưởng của lão mà vẫn còn sống sót.

Đối mặt hai hướng vây công, đám người Dương Tiêu lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, hầu như là thập tử vô sinh, không có một đường sinh cơ. Tuy nhiên bọn hắn ai nấy đều kiên cường, nuôi nấng chí tử phương hưu, thà chịu chết chứ không chịu nhục.

“Cho các ngươi một cơ hội, quay đầu là bờ, chỉ cần các ngươi thoát ly khỏi Minh giáo...”

“Sĩ khả sát, bất khả nhục. Đến đây!”

Không Văn thần tăng dường như là không muốn sát sinh, cố ý tạo cho bọn hắn một sinh lộ, nào ngờ chưa kịp nói hết, Dương Tiêu đã quát lên chen lời.

“Nếu đã như vậy, để lão nạp tiễn các ngươi, xuống hoàng tuyền mà xám... là ai!?”

Không Văn thần tăng đang nói giữa chừng, lại tiếp tục bị chặn họng lần nữa. Nhưng lần này không phải là Dương Tiêu, mà là một tia khí tức vô cùng khủng bố, cố tình phát tán từ một nơi nào đó không ai hay biết, nhất thời khiến lão hoảng hốt không thôi.

Trông thấy Không Văn thần tăng biến sắc, Dương Tiêu tức khắc tận dụng cơ hội duy nhất này, quay sang đám người Hậu Thổ Kỳ nháy mắt ra hiệu. 

Đám người Hậu Thổ Kỳ lúc này không còn chịu áp lực đến từ Không Văn thần tăng nữa, liền hiểu ý của Dương Tiêu. 

Ngay sau đó, bọn hắn ai nấy đều phóng sang một bên, giãn khoảng cách mỗi người khoảng năm bước, đồng thời nhón người, đứng bằng đầu ngón chân, âm thầm vận lực súc thế.

Dương Tiêu thì chú ý quan sát Không Văn thần tăng và đám người tam đại môn phái kia, lúc bấy giờ toàn bộ đều bị tia khí tức của một người thần bí nào đó, chấn trụ đến ngây cả người ra, chẳng còn tăm hơi đâu mà quan tâm đến mấy người Hậu Thổ Kỳ nữa