Mặc dù không biết hệ thống sẽ ngủ say đến bao lâu nhưng Ngô Chính luôn có cảm giác nếu một lúc nào đó nếu bản thân gặp nguy hiểm hệ thống nhất định sẽ tỉnh dậy khích lệ và khuyến nghị hắn phải “ vay mượn điểm sát lục đồng thời kích hoạt cưỡng chế nhiệm vụ ” cho mà xem.
Tuy nhiên đó chỉ là chỗ dựa tinh thần theo thói quen lâu ngày mà thôi, không hẳn là sẽ chân thực xảy ra như Ngô Chính mong muốn.
Lúc này Chu Chỉ Nhược vẫn còn ngồi xổm bên kia đường mà nôn mửa, trước đây đi theo bên cạnh Ngô Chính nàng chứng kiến cảnh giếc chóc cũng không ít, tuy nhiên nhìn và làm luôn luôn là hai chuyện khác nhau.
Mãi cho đến tận bây giờ khi tự tay giết người, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên cảm thấy toàn thân run rẫy ghê tởm chính đôi bàn tay của mình vừa rồi hạ thủ không chút lưu tình.
Nhưng đó hẳn là chuyện sớm muộn nàng phải đối mặt, Ngô Chính là muốn tốt cho nàng nên mới cưỡng ép nàng làm như vậy.
Chu Chỉ Nhược là biết càng là thấu hiểu thế giới này vốn dĩ tàn khốc không có chỗ cho sự nhân từ, bởi vậy nàng phải trở nên thật mạnh mẽ và tàn nhẫn giống như là... Ngô Chính vậy!
Lúc bấy giờ Chu Chỉ Nhược vẫn đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi kinh hoảng của mình trong tâm, bỗng nhiên từ trên lưng nàng cảm thấy một cỗ nhu lực ấm áp truyền vào trong cơ thể điều hòa dòng huyết lưu đang chảy loạn, để nàng cảm thấy vô cùng an toàn không còn thấp thỏm sợ hãi.
Ngoảnh đầu nhìn lại ập vào trong mắt vẫn là gương mặt quen thuộc kia đang hiền hòa mỉm cười với nàng khác hẳn với vài phút trước đó vẫn còn nghiêm khắc cứng rắn.
“ Muội không trách ta chứ? ”
Ngô Chính trìu mến ôn hòa nói.
Hắn từ lâu đã xem Chu Chỉ Nhược như là thân nhân muội muội ruột thịt của mình, cho nên khi trông thấy nàng như vậy Ngô Chính cũng vạn phần không đành lòng.
“ Muội làm sao có thể trách ca ca, còn là biết ca ca chỉ vì muốn tốt cho muội mà thôi ”
Chu Chỉ Nhược vụng về lau đi nước mắt, mỉm cười đáp lời.
“ Được rồi, chúng ta cũng nên trở về đi thôi ”
Đông Phương Bạch từ phía sau đi tới nhàn nhạt giọng nói, nàng vẫn tính cách trước nay vẫn là như thế không sửa đổi được.
“ Muốn ta cõng về hay không? ”
Ngô Chính cố ý dỗ dành Chu Chỉ Nhược, làm động tác khom người quay lưng về phía nàng.
“ Muốn! ”
Tựa hồ đã quên mất chuyện trước đó vừa xảy ra, Chu Chỉ Nhược liền nhảy lên lưng Ngô Chính tươi cười như hoa.
Đông Phương Bạch một bên không khỏi buồn cười, Chu Chỉ Nhược đúng là vẫn còn rất trẻ con, dễ dàng đã bị Ngô Chính dụ dỗ quên mất trước đó nàng là bị hắn nghiêm khắc giáo huấn một trận.
-------*-*-------
Hồ Điệp Cốc.
Hai năm qua, Ngô Chính ba người chọn nơi đây làm nơi cư trú, mặc dù cứ cách mỗi vài ngày mới lại trở về nghỉ chân, cùng Hồ Thanh Ngưu dùng hai ba bữa cơm đạm bạc không quá xa hoa.
Hồ Thanh Ngưu trong khoảng thời gian này tuy là ngoài mặt đôi khi vẫn tỏ ra gắt gỏng khó tính nhưng trong tâm mỗi ngày đều rất trông ngóng Ngô Chính ba người trở về, cùng hắn trò chuyện tán gẫu, ăn chung mâm cơm rất có không khí gia đình ấm áp vui vẻ.
Thực chất từ lâu Hồ Thanh Ngưu đã xem ba người như là tiểu bối trong nhà, không để ý đến chuyện trước kia bị Ngô Chính đe dọa uy hiếp một phen.
Nhưng hôm nay Hồ Thanh Ngưu không mở rộng cửa chờ đón Ngô Chính ba người trở về như mọi khi, chỉ thấy cánh cửa khép lại để mặc bên ngoài phong tuyết giăng đầy phủ kín hành lang trước nhà, một bên kia sân từ khi nào lại có thêm một túp lều trại lấy rơm rạ làm nền và mái hiên.
Ngô Chính, Đông Phương Bạch và Chu Chỉ Nhược cước bộ nhàn nhã vừa mới trở về từ đằng xa đã nghe thấy tiếng rên rỉ kêu la thảm thiết phát ra từ bên trong lều trại.
Đưa mắt nhìn vào liền trông thấy một đám người nam nữ lẫn lộn lạnh cóng tay chân phải nép mình vào nhau để giữ ấm, từ trên trang phục có thể nhận biết đều là các nhân sĩ trên giang hồ.
Trong số những người này có người thì ghẻ ngứa đến mức rụng tóc không còn một sợi, có người thì đang không ngừng thổ huyết đến nỗi y phục của hắn cũng dính đầy máu tươi của mình, còn có người thì toàn thân nổi đầy mụn nhọt lỡ loét vô cùng kinh tởm.
Trông qua hoàn cảnh của bọn hắn có thể biết được hầu hết đều đến Hồ Điệp Cốc đều là để cầu y.
Nhưng trong đám người lại có hai người Ngô Chính đoán biết được thân phận, đó là một tiểu cô nương gương mặt lanh lợi sáng sủa đi cùng với một thiếu phụ trên người là đồng phục của Nga My phái.
Hai người này hẳn là Kỷ Hiểu Phù và con gái nàng Dương Bất Hối!
“ Ca ca, Hồ thúc thúc tại sao không cho họ vào nhà, để bọn họ ngoài này lạnh cóng thật là tội nghiệp ”
Chu Chỉ Nhược nhìn thấy hoàn cảnh thê thảm này rất không đành lòng, quay sang hỏi ý Ngô Chính.
“ Bên trong là có ẩn tình ”
Ngô Chính xoa đầu Chu Chỉ Nhược, bình thản đáp lời.
“ Đông Phương, ngươi mang Chỉ Nhược trước vào bên trong đi ”
“ Ngươi định giết đám người này sao? ”
Đông Phương Bạch gật đầu nhận lời, lại buộc miệng hỏi.
“ Không, chỉ là muốn cứu vài người ”
Ngô Chính nói xong liền quay người chậm rãi đi vào lều trại bên trong.
Chu Chỉ Nhược hiếu kỳ trông theo nhưng lại bị Đông Phương Bạch dắt tay cùng đi vào trong nhà.
Lúc này bên trong lều trại đám người nhòm ngó Ngô Chính cố gắng níu kéo một tia hy vọng rên rỉ khóc than cầu cứu, nhưng chỉ thấy hắn lơ đễnh đi tới không thèm dừng lại cước bộ.
Phía trước tại một góc lều trại dựa vào bên cột, Kỷ Hiểu Phù một tay vải trắng băng bó, tay kia thì ôm lấy hài tử vào lòng sưởi ấm cho nàng, hai người tựa hồ vì quá mệt mỏi mà đã thiếp đi.
“ Muội muội có lạnh lắm không? ”
Ngô Chính đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống đất, tay đặt lên trán Dương Bất Hối ôn hòa hỏi thăm.
“ Lạnh lắm... híc... ”
Dương Bất Hối lờ mờ mở mắt, thân thể run lên, không nghĩ ngợi liền đã đáp lời.
Ôm lấy nàng vào lòng tựa hồ cảm nhận được, Kỷ Hiểu Phù cũng thức giấc đưa mắt nhìn lấy thiếu niên trước mặt thần sắc hiền hòa không có ác ý đang quan tâm hỏi han con gái của mình.
“ Công tử, xin ngươi... cứu lấy... hài nhi của ta ”
Kỷ Hiểu Phù đôi môi đã bị cái lạnh giữa mùa đông làm khô rát tựa như sắp đóng băng nhưng vẫn cố gắng mở miệng thều thào cầu xin.
“ Yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc hai người các ngươi ”
Ngô Chính nói lời an ủi, sau đó liền bế lấy hai người trên tay đi ra khỏi lều trại.
Bên trong lều trại đám người nhân sĩ giang hồ trông thấy vậy càng là thảm thiết réo lên, ai nấy đều nước mắt nước mũi dàn dụa trên mặt, thậm chí có người còn lăn lóc dưới mặt đất tìm kiếm sự thương tình ban ân, còn có những kẻ với tay hòng nắm lấy níu kéo Ngô Chính bước chân dừng lại.
Tuy nhiên Ngô Chính không hề quan tâm đoái hoài đến đám người này, cước bộ như có như không tựa như chậm chạp nhưng chớp mắt đã biến mất xuất hiện ở bên ngoài lều trại quay lưng về phía bọn hắn, để lại trong mắt mỗi người đều là sự tuyệt vọng chua xót khôn nguôi.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.