Bên cạnh Đông Phương Bạch cảm nhận được bầu không khí trầm trọng bi thương hôm nay lại rất đoan trang khác hẳn với thường ngày dáng vẻ lười nhác nhàm chán của nàng, mặc dù không có quá nhiều thương tâm trong lòng nhưng là trông thấy Ngô Chính không vui, Đông Phương Bạch cũng là bị cảm nhiễm ưu sầu.
Ngô Chính thực ra là đang luyến tiếc không có chút không nỡ rời khỏi, không hẳn là quá thương tâm đau lòng, lúc này nhìn sang Đông Phương Bạch hiếm khi ngoan ngoãn như thế để hắn không khỏi buồn cười, tâm trạng liền trở nên thư thái rất nhiều.
Đặt xuống phần kia lưu luyến cảm xúc, Ngô Chính quay sang đám người Tiếu Diện quân bình thản nói:
“ Sau này các ngươi đi theo Bình Chi trợ giúp hắn trưởng thành thật tốt, ta có thể sắp phải rời đi... ”
“ Sư phụ như thế nào lại rời đi, người muốn bỏ rơi chúng ta sao!? ”
Lâm Bình Chi nghe được một nửa liền sững sốt buộc miệng ngắt lời.
Từ trước đến nay không chỉ Lâm Bình Chi mà toàn bộ Tiếu Diện quân đều lấy Ngô Chính làm gương để noi theo, làm chỗ dựa tinh thần vững chắc.
Chỉ cần Ngô Chính vẫn còn ở đây thì dù có đối mặt khó khăn gian khổ bực nào đi nữa bọn hắn vẫn có thể cắn răng vượt qua.
Bây giờ Ngô Chính lại muốn bỏ mặc toàn bộ bọn hắn đem giao phó truyền nhân của mình khiến mọi người trong tâm đều là hụt hẫng khó có thể chấp nhận được.
Trước mắt đất mồ nơi các huynh đệ vừa nằm xuống vẫn chưa khô chắc mọc rêu, như thế nào lúc này Ngô Chính đã vội vàng muốn rời đi!?
Có thể nỡ lòng nào!?
Ngô Chính sớm đã biết trước một lúc nào đó sẽ phải đối mặt tình cảnh như thế này, nhưng mà chính hắn bản thân cũng không thể ngờ một ngày nào đó hắn thật sự sẽ lưu luyến không thể an tâm mà rời bỏ.
Có lẽ trải qua từng ấy chuyện cũng khiến Ngô Chính trong lúc vô tình đã thay đổi con người của mình.
Khi vừa đặt chân đến thế giới này Ngô Chính liền phải đối diện với thực tại tàn khốc tận mắt trông thấy một cái lương thiện khả ái nữ hài tử vậy mà phải cam chịu số phận kết cục bi thảm như vậy, trong lúc vô hình đã khiến hắn trái tim trở nên nguội lạnh không còn có thể cảm nhận thế gian nhân tình là như thế nào.
Nhưng hơn một năm qua nói ngắn tuy không ngắn nhưng nói dài cũng không quá dài, đó là từ khi gặp được Đông Phương Bạch cho đến khi tụ tập những người huynh đệ chân tâm đối đãi không một chút thực dụng mưu mô lừa dối, ngược lại khiến Ngô Chính tâm can mỗi ngày trôi qua tựa như là được sưởi ấm đồng thời đánh thức nhân tính vốn có trong con người hắn.
Con người sinh ra mấy ai mà không có lương thiện chân tâm!? Chẳng qua là bị thế gian hỉ nộ ái ố tham sân si vùi lấp đi mà thôi.
“ Bình Chi, ngươi còn nhớ trước kia ta từng nói gì với ngươi hay không? ”
Ngô Chính cảm khái một hồi lại quay sang Lâm Bình Chi, thở dài từ tốn nói.
“ Bình Chi tất nhiên là không quên, sư phụ nói trách nhiệm của ta là phải thay người chăm lo bảo hộ cho các huynh đệ ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để sư phụ thất vọng ”
Lâm Bình Chi có thể cảm nhận được Ngô Chính đây là đang nói lời từ biệt, để hắn trong tâm mười phần ưu sầu không nỡ, thậm chí còn có chút trách cứ Ngô Chính bỏ rơi hắn và các huynh đệ ở lại, nhưng là vẫn rất kìm chế xúc động thành thật nhắc lại những lời Ngô Chính từng nói trước đó.
Tiếu Diện quân ngồi phía sau Lâm Bình Chi mỗi người đều là buồn bã, còn có người đã không kìm được nước mắt rơi xuống nhưng vẫn rất kín tiếng im lặng giữ cho bầu không khí một màu trầm ngâm bi thương.
“ Có thể một ngày nào đó ta sẽ trở lại đến thăm các ngươi, đến lúc đó những người huynh đệ có mặt hôm nay nếu lại thiếu đi một người, ta liền sẽ hỏi tội ngươi ”
Ngô Chính không biết có thể trở lại hay không nhưng nhất định phải đặt áp lực trách nhiệm thật nặng lên vai Lâm Bình Chi, để hắn phải nhớ thật kỹ những lời mà mình đã nói hôm nay.
Một ngày nào đó có thể Ngô Chính thật sự sẽ trở về lại nơi đây, nhưng là khi đó đối diện hắn có lẽ chỉ là một khung cảnh tang thương kẻ mất người còn mà thôi.
“ Bình Chi... nhớ kỹ! ”
Lâm Bình Chi hai mắt đỏ hoe kiên định nói rõ từng chữ, đối với hắn chỉ cần Ngô Chính một lời hứa sẽ không vĩnh viễn biến mất như vậy là ổn, còn những chuyện được bàn giao Lâm Bình Chi tất nhiên sẽ làm thật tốt tuyệt đối không để Ngô Chính thất vọng.
“ Còn các ngươi nhất định phải bảo trọng, không nên lại xem thường tính mệnh của mình ”
Ngô Chính lại quay sang căn dặn Tiếu Diện quân đám người, trước đó mặc dù có tác dụng của hảo cảm công dụng mới khiến bọn hắn trung tâm với Ngô Chính.
Nhưng là qua một khoảng thời gian đã không còn cần đến hảo cảm tác động nữa, lúc bấy giờ mỗi người đối đãi lẫn nhau đều là thật lòng chân tâm không mưu lợi.
Cho nên dù là Ngô Chính có biến mất trên gian này bọn hắn vẫn là sẽ như vậy, nếu một ngày nào đó gặp chuyện không hay xảy ra khó nói đám người này đều muốn ngu ngốc đi bán rẻ tính mạng của mình không đáng một đồng.
“ Công tử, yên tâm! ”
Tiếu Diện quân đám người nghe xong liền đồng thanh đáp ứng.
Bọn hắn là biết quyết định này của Ngô Chính đã có từ rất lâu bằng không sẽ không tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy để dạy dỗ Lâm Bình Chi giúp hắn trưởng thành đến tận giờ phút này.
Mục đích của Ngô Chính hẳn là để Lâm Bình Chi thay thế hắn bảo vệ dẫn dắt Tiếu Diện quân cùng nhau, không phải giống như trước kia mỗi người một nơi lưu lạc bị xua đuổi khổ sở trên giang hồ.
Cho nên ngoại trừ việc đáp ứng cam đoan Tiếu Diện quân vĩnh viễn không chia rẽ dẫn đến mỗi người đi trên một con đường khác nhau, còn phải sống thật tốt mới có thể để Ngô Chính an tâm mà rời đi nơi nào đó.
Mặc dù không biết Ngô Chính sẽ đi đâu, nhưng chắc hẳn là sẽ rất nguy hiểm không thể phân tâm mang theo Tiếu Diện quân bên người được.
Bằng không nếu muốn ẩn cư sơn lâm thì Đạo Giang thôn không phải là đang rất tốt hay sao?
Hơn nữa lại nói lấy thực lực của Ngô Chính hôm nay trên thế gian còn có mấy người có thể uy hiếp được hắn khiến hắn phải ẩn cư!?
Tiếu Diện quan mỗi người trong lòng đều có rất nhiều nghi vấn thắc mắc được đặt ra, nhưng là một câu nói “ một ngày nào đó ta sẽ trở về ” của Ngô Chính lại khiến bọn hắn không một chút nghi ngờ an ổn chờ đợi “ một ngày nào đó ” đến.
Bởi vì trước nay đi theo Ngô Chính hành sự vẫn luôn để bọn hắn an tâm tin tưởng không một chút nghi ngờ, lần này có lẽ cũng sẽ không ngoại lệ.
Lúc bấy giờ quang cảnh trở nên êm ả vắng lặng, Ngô Chính cùng Tiếu Diện quân đã không còn lời nào để thốt ra cứ thế ngồi đó bên dưới gốc cây trông lấy mặt trời đang dần khuất sau lưng đồi, khe núi...
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.