Vợ Hiền

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch +beta: Bánh
Chuyện tình cờ gặp phải Từ Hiểu Nhu ở siêu thị là chuyện Quý Lãng không tài nào ngờ tới.
Anh đang đứng xếp hàng một cách buồn chán, bỗng có người đến vỗ vai anh hai cái thật nhẹ từ phía sau.
Quý Lãng quay đầu lại, đến khi nhìn rõ diện mạo của người kia rồi, anh thốt lên đầy kinh ngạc: “Hiểu Nhu? Sao em lại ở đây?”
Từ Hiểu Nhu nghe vậy, vỗ vào tay cầm của xe đẩy, khẽ cười, “Tất nhiên là em tới đây để mua đồ rồi.”
Quý Lãng nhìn theo tay cô, đập vào mắt anh là ba lon sữa bột cùng một gói tã lớn được đặt trong xe đẩy.
Lúc này anh mới nhớ đến những gì Tần Khanh kể lại lúc còn ở bệnh viện, sự vui sướng khi được gặp crush bỗng chốc hóa thành buồn bã mất mát.
Dù anh có cố chấp không muốn tin đến mức nào, người trước mắt anh ngay lúc này cũng không thể nào biến lại thành cô thiếu nữ trong trí nhớ của anh năm nào, cô ấy không những đã là vợ người ta, mà còn là mẹ của một đứa trẻ.
Sắc mặt Quý Lãng có chút khó coi, nhưng rất nhanh sau đó, anh khéo léo điều chỉnh lại biểu tình của mình.
Từ Hiểu Nhu của 8 năm sau vẫn xinh đẹp ngọt ngào như khi ấy, quá trình mang thai cùng cho con bú không làm cô mất đi vóc dáng, ngược lại còn bổ sung cho cô nét đẹp dịu dàng của người làm mẹ, khi cô cười rộ lên, đôi mắt kia như phát sáng, gương mặt cũng tròn trịa hơn một chút.
“Tần Khanh đâu rồi ạ?” Từ Hiểu Nhu nhìn xung quanh, không tìm được bóng dáng của ông anh mình.
“Em ấy đi lấy sốt salad rồi, chắc lát nữa mới quay lại.”
“Em tới một mình sao? Anh nhà em đâu?” Quý Lãng nhìn thoáng qua xe đẩy của cô, cảm thấy một mình Từ Hiểu Nhu không thể đẩy hết đống đồ này.
“Anh ấy mua bò bít tết xong sẽ qua ngay.”
“Đúng rồi, anh và Tần Khanh vẫn chưa gặp con trai em đúng không?” Nhắc tới con trai của mình, cô gái vốn dĩ đã hoạt bát lại càng giống như đang mở máy hát, lôi kéo Quý Lãng nói ríu rít không ngừng, hóa thân thành những bậc phụ huynh tối ngày chỉ thích khoe con.
Quý Lãng bất lực, đành phải nghe cô kể chuyện con mình lớn lên như thế nào, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng mong sau này mình và Tần Khanh sẽ không biến thành cái kiểu đó.
Trước khi Từ Hiểu Nhu theo chồng đi về, còn hẹn ngày đến thăm anh sau.
Quý Lãng xem giờ trên điện thoại, Tần Khanh đã rời đi hơn 15 phút, thời gian cậu đi lấy một chai sốt salad đủ để anh ra quầy thanh toán xong hết mớ này.
Anh mở danh bạ ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Khanh, người kia liền chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Em đi lâu thế?” Quý Lãng khẽ nhìn lọ gia vị trên tay cậu, giọng điệu có chứa chút không kiên nhẫn rất nhỏ.
“Người ta để sốt salad trên cao quá, phải nhờ mấy người đi ngang qua đó lấy giúp.” Tần Khanh cười xin lỗi, bỏ lọ sốt vào trong xe đẩy.
“Lần sau mà còn bị như thế thì cứ gọi cho anh.” Vừa tưởng tưởng đến cảnh Tần Khanh phải nhón chân lên để với lấy thứ kia, Quý Lãng thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
Anh đẩy xe đi ở đằng trước, Tần Khanh yên lặng đi theo sau, không nói câu nào.
Sự im lặng đó vẫn được duy trì mãi cho đến khi cả hai thanh toán xong rồi rời khỏi siêu thị.
Quý Lãng xách túi đồ, thong thả đi dạo trên vỉa hè, Tần Khanh vẫn cứ giữ khoảng cách nửa bước chân mà đi theo phía sau anh, không biết đang rầu rĩ không vui vì chuyện gì.
“Tần Khanh.”
Quý Lãng đột nhiên dừng chân, kêu cậu một tiếng, Tần Khanh cũng dừng lại kịp lúc.
Cậu bối rối nhìn người đang đứng trước mặt mình, không hiểu được ý của anh.
“Em muốn nắm tay không?” Quý Lãng quơ quơ một cái tay còn đang trống không khác, đưa tới trước mặt Tần Khanh.
Lời mời như vậy làm Tần Khanh có chút vừa mừng lại vừa lo, ánh mắt cậu đảo qua giữa khuôn mặt và bàn tay của người đàn ông vài giây, rồi cuối cùng rụt rè chìa tay ra.
Quý Lãng nắm lấy tay cậu không chút do dự, kéo Tần Khanh đi đến bên cạnh mình.
“Em đừng buồn mà.”
Quý Lãng lại tiếp tục đi, tay anh vừa to lại vừa ấm, bao trọn lấy bàn tay của Tần Khanh.
“Không có buồn.” Tần Khanh nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng điệu không có chút thuyết phục nào.
Quý Lãng không muốn vạch trần người kia, anh đi rất chậm, giống như đang hưởng thụ khoảnh khắc của sự yên bình này.
Mặt Tần Khanh nóng bừng, chỉ biết thầm trách mình đúng là tên không có tiền đồ, Quý Lãng chỉ cần nắm tay cậu thôi, bao nhiêu ủ dột buồn bã chất chứa đã lâu trong lòng liền biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Hình như phía trước có tiệm bán đồ ăn sáng đúng không nhỉ?” Người vốn đang yên tĩnh lại bất thình lình hỏi một câu.
Tần Khanh híp mắt, cố gắng lắm mới nhìn thấy một cái biển hiệu mơ mơ hồ hồ ở tít đằng xa.
“Hình như vậy, thị lực của anh tốt thật đấy.”  Cậu khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Không phải là anh nhìn thấy.”
Quý Lãng tạm dừng một chút, rồi lại tiếp lời một cách mờ mịt, “Là trong đầu bỗng nhiên có một giọng nói nói cho anh biết.”
“Người đó còn nói bánh bao đường nâu hấp của tiệm đó rất ngon, muốn mua thì phải dậy cho sớm.”
Nghe tới đó, hai mắt Tần Khanh trừng lớn, đứng yên tại chỗ giống như bị điểm huyệt, nhìn Quý Lãng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đúng vậy, trong suốt ba năm bọn họ chung sống, lúc Tần Khanh không làm bữa sáng, Quý Lãng sẽ dậy rất sớm để đi mua bánh bao và sữa đậu nành cho cậu.
Nhưng món Quý Lãng thích ăn nhất là bánh bao xá xíu, còn người thật sự thích ăn bánh bao đường nâu hấp chính là Tần Khanh.
“Quý Lãng.”
Cảm xúc cậu như dâng trào, tiến lên ôm chặt lấy bả vai của người kia, ngón tay cũng run rẩy, đôi mắt cũng bắt đầu phiếm lệ.
“Tần Khanh, em đừng kích động.”
“Anh vẫn chưa nhớ ra được những chuyện khác, nhưng thi thoảng sẽ có một số hình ảnh hiện lên, hoặc là nghe được vài giọng nói không phải của mình.”
Quý Lãng kéo tay Tần Khanh xuống, nhìn sự chờ mong trong ánh mắt của người kia dần ảm đạm, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hụt hẫng mười phần.
“Không sao, anh đừng vì thế mà áp lực.” Tần Khanh cười khổ, nhanh chóng trở lại bình thường.
Nói xong câu đó, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc, đi hết quãng đường về nhà với những tâm sự riêng.
Về đến nhà rồi, Quý Lãng cùng Tần Khanh cùng nhau phân loại đống đồ mới mua.
Thời gian mang thai cần phải bổ sung vitamin, Quý Lãng  phân loại đồ xong liền rửa một dĩa dâu tây đỏ mọng, đem lên cho tần Khanh.
Anh đặt dĩa trái cây lên bàn, kéo Tần Khanh ngồi xuống trên sô pha.
“Trong nhà có album ảnh không?” Quý Lãng hỏi.
Tần Khanh liền hiểu ý của Quý Lãng, cậu đứng dậy, đi vào phòng làm việc lấy ra một quyển.
“Ảnh từ lúc chúng ta kết hôn cho đến bây giờ đều ở trong đây.”
Tần Khanh đưa album cho Quý Lãng, động tác rất cẩn thận, giống như đang cầm một món bảo vật vô giá.
Quý Lãng mở đại một trang, chính là ảnh lúc kết hôn của cả hai.
Sơ mi trắng trên nền đỏ, kiểu tóc và cách trang điểm đều rất đơn giản, biểu cảm của hai người rất hững hờ, nhưng trong mắt đều toàn là sự vui sướng cùng nét cười chói lọi.
Trang sau là ảnh cưới rất chỉnh chu, trong ảnh là hai người bọn họ đang mặc âu phục màu trắng được thiết kế riêng, Quý Lãng ôm Tần Khanh từ phía sau, Tần Khanh đang ôm một đóa hoa hồng sâm panh* rất rực rỡ.   Hai người nhìn nhau cười, từ đuôi mày cho tới khóe mắt đều tràn ngập sự âu yếm.
*Hoa hồng sâm panh: Ý nghĩa của hoa chính là “được yêu em là hạnh phúc lớn nhất của anh trong cuộc đời này”. Còn có hàm ý chỉ yêu mình em, tình yêu của anh dành cho em là suốt cả một đời một kiếp.
Quý Lãng không tự giác mà sờ vào người đang được mình ôm vào lòng trong tấm ảnh đưa tay vuốt ve gương mặt đang tươi cười của người nọ
Quý Lãng không tự giác mà sờ vào người đang được mình ôm vào lòng trong tấm ảnh, đưa tay vuốt ve gương mặt đang tươi cười của người nọ.
“Tần Khanh, chúng ta đã kết hôn như thế nào?”
Câu hỏi này làm Tần Khanh lâm vào trầm mặc, cậu chậm rãi quay đầu qua chỗ khác, ánh mắt cũng dần trở nên xa xăm.
————
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc W/o/rd/p/r/e/ss peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!
———————
Cuộc hôn nhân của bọn họ, bắt đầu từ lúc Quý Lãng giả làm bạn trai của cậu trong gần ba năm để giúp Tần Khanh thoát khỏi cảnh bị cấp trên quấy rối tình dục.
Nhưng còn về thân phận người yêu của bọn họ, Tần Khanh vẫn chưa bao giờ đi cho ai ngoài công ty luật biết.
Những người bị giấu giếm chuyện này cũng bao gồm cả cha mẹ của Tần Khanh.
Lúc đó Tần Khanh đã 25 tuổi, nhưng vẫn không có nổi một mảnh tình vắt vai, dù là với bạn trai hay bạn gái.
Mà trên thế giới này làm gì có cha mẹ nào lại có thể trơ mắt nhìn thằng con của mình phải đối diện với nguy cơ phải sống cô độc cho đến cuối đời chứ. Tần Khanh vừa qua sinh nhật 25 tuổi, các buổi gặp mặt xem mắt đều bị nhét vào trong lịch sinh hoạt của cậu.
Lúc đầu cậu còn có thể tìm cớ để từ chối, nhưng quá tam ba bận, ai cũng cảm thấy có vấn đề.
Mẹ Tần Khanh là một người nóng tính, hùng hổ chạy đến chỗ của cậu để hỏi tội.
Đầu tiên là dùng tình cảm và sự thấu hiểu để cảm hóa con trai, dùng thuyết tiến hóa của nhân loại để giảng giải về sự hài hòa trong sinh mệnh, nêu bật lên mục tiêu cốt lõi chính là Tần Khanh phải đem người yêu về cho mẹ.
Nhưng Tần Khanh vẫn cứ trơ ra, tâm lặng như nước, bất động như núi, dù dì Tần có nói khô nước miếng, nói rách cả mồm vẫn nhất quyết không chịu đi xem mắt, ép đến nỗi đấng sinh thành của cậu phải ra đòn sát thủ, lấy quan hệ mẹ con ra làm át chủ bài, Tần Khanh mới không tình nguyện mà đồng ý.
Đối tượng xem mắt đầu tiên và cũng là cuối cùng của cậu là một kỹ sư làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước, là một tài năng trẻ với sự nghiệp thành công.
Hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng tại lầu 1 của một khách sạn cao cấp.
Vẻ ngoài của người kia rất thanh tú, đeo một cặp kính gọng đen, là một người đàn ông nho nhã lễ độ.
Đây là lần đầu tiên Tần Khanh đi làm mấy chuyện này, xấu hổ đến nỗi không biết đặt tay chân ở đâu mới phải.
Cậu cầm thực đơn che mặt mình lại, dự định ăn xong sớm rồi chuồn.
Nhưng ai mà ngờ được, cậu vừa mới dùng bút chì khoanh vào tên một món đồ ăn, cả người đã bị túm ra khỏi ghế.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Quý Lãng, đầu Tần Khanh trống rỗng.
“Sao anh lại tới đây?” Cậu ngây ngốc hỏi, bắt đầu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.
“Em cắm sừng anh mà còn không cho anh tới hả??” Quý Lãng cố tình lớn tiếng, nghiến răng nghiến lợi mà chất vấn.
Mấy lời này vừa thốt ra, mấy người ngồi gần đó cũng bắt đầu quay lại nhìn về phía Tần Khanh, mặt mày đối tượng xem mắt cũng lúc đỏ lúc trắng, dùng ánh mắt trách móc cùng coi thường mà nhìn cậu.
“Anh nói bậy gì đó hả!” Tần Khanh giãy giụa, nhưng bàn tay to đang siết lấy tay cậu lại không hề lung lay dù chỉ một chút.
“Quý Lãng, anh..!” Còn chưa nói xong câu, Tần Khanh đã bị Quý Lãng kéo ra ngoài hành lang khách sạn.
Quý Lãng đẩy cậu vào tường, dùng cả cơ thể mình đè lên, khiến cậu không còn chỗ trốn.
“Làm sao? Không phải em nói với đồng nghiệp rằng anh là bạn trai của em rồi sao? Thế mà dám đến khách sạn thuê phòng với thằng khác là thế nào?” Cơn thịnh nộ của Quý Lãng không thể nào át xuống nổi, chỉ dùng một bàn tay đã có thể nắm chặt hai cổ tay của Tần Khanh.
Tần Khanh cũng hiểu ra Quý Lãng đang hiểu lầm chuyện gì, cậu cảm thấy xương cổ tay của mình sắp bị bóp nát rồi.
“Đau.. Đau.. Anh nhẹ một chút.”
Nghe thấy Tần Khanh rên rỉ, người còn đang tức giận lập tức buông lỏng tay ra một chút.
“Ai nói tới khách sạn là phải đi thuê phòng? Bộ em là kẻ thích tùy tiện lên giường với kẻ khác lắm hả? Người ngồi đó chính là đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho em, anh tới quậy tung lên như thế, lúc về em biết giải thích sao với mẹ đây.”
Tần Khanh vừa tức lại vừa ấm ức, chỉ biết tự trách hôm nay lúc ra cửa không xem hoàng lịch, hiếm hoi lắm mới đi coi mắt mà lại bị quậy tới nỗi gà bay chó sủa.
Nghe xong lời giải thích của Tần Khanh, Quý Lãng mới dần bình tĩnh trở lại, sắc mặt đang tối sầm dần hòa hoãn lại được một chút.
“Xem mắt? Sao em phải đi xem mắt?” Quý Lãng vô cùng bất mãn mà hỏi cậu, “Trước mặt mẹ em anh cũng có thể giả làm bạn trai của em được vậy?”
Tim Tần Khanh bị những lời kia chọc cho nhói lên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh để nói lý với người kia, “Quý Lãng, em đã 25 tuổi rồi.”
“Giờ anh có thể giả làm bạn trai em để bảo vệ em, nhưng anh làm sao có thể giả được cả đời chứ.” Hốc mắt Tần Khanh bỗng nóng lên, cậu cắn môi, vô cùng chật vật, “Một ngày nào đó, anh rồi sẽ gặp được người mà mình thích, sẽ có một gia đình của riêng anh.”
“Chúng ta chỉ là người yêu giả, sau khi anh kết hôn rồi, em cũng đâu thể nào cứ mãi đứng ở một chỗ chờ anh được?”
Tần Khanh hỏi ngoài miệng một câu thế thôi, nhưng trong lòng đã tự biết rõ, cậu sẽ chờ, sẽ dùng một khoảng thời gian thật dài để quên Quý Lãng.
Khoảng thời gian đó có thể là cả đời chẳng hạn.
Quý Lãng nghe xong, im lặng một hồi lâu, giống như đang thật sự suy ngẫm những gì cậu vừa nói.
Bỗng nhiên, anh phì cười, buông cậu ra.
Quý Lãng cười khẩy, nói, “Ai nói anh không giả được cả đời? Dù gì chúng ta cũng đã giả làm người yêu ba năm, thế giả làm vợ chồng thì có gì khó?”
Tần Khanh không hiểu nổi ý tứ trong lời nói của anh, hoàn toàn là bộ dáng không nắm được trọng tâm câu chuyện.
“Tần Khanh, kết hôn với anh đi.”
“Dù sao anh cũng không thích ai cả, để anh làm tấm bình phong cho em cũng được.”
Quý Lãng thấy người bị mình cầu hôn còn đang hoang mang, đành phải bày tỏ lời yêu của mình một cách lúng túng lại kì quặc.
Trái tim Tần Khanh lập tức nhảy lên trên cuống họng của cậu, há hốc không nói nổi nên lời.
“Anh sẽ bảo vệ em cả đời, dẹp yên hết toàn bộ những thứ em không thích ra đằng sau.”
“Cho nên là, kết hôn với anh đi.”
Quý Lãng nhắc lại thêm một lần, nhưng sự tự tin lúc này tất nhiên là không bằng được như vài giây trước.
Điều mình hằng mong muốn biết bấy lâu nay lại bất ngờ rơi xuống trên đầu, nhưng Tần Khanh lại lo trước lo sau mà không dám tiếp nhận.
Cậu nói năng lộn xộn, run rẩy rẩy mà chỉ ra một đống khuyết điểm của bản thân nhằm gạt bỏ ý muốn lúc nhất thời nổi hứng của Quý Lãng.
Nhưng cuối cùng Quý Lãng chỉ mất kiên nhẫn mà ngắt lời cậu, “9 giờ rưỡi sáng mai, cầm sổ hộ khẩu đến chờ anh ngoài Cục Dân Chính nghe chưa.”
“Hiểu không?” Quý Lãng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt cậu, ép cậu phải nuốt hết tất cả lời từ chối lại vào trong.
Sáng hôm sau, Tần Khanh quả nhiên đến Cục Dân Chính chờ Quý lãng.
Cậu mơ màng mà điền đơn, nộp tiền chụp ảnh kết hôn, lúc nhận được cuốn sổ nhỏ màu đỏ rồi vẫn còn thấy mình như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Quý Lãng cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhắc nhở cậu cần phải bảo quản giấy đăng kí kết hôn cho kĩ vào, rồi lại hung dữ mà cảnh cáo cậu, “Về sau không cho đi xem mắt nữa, cũng không cho phép đi gặp mấy thằng đàn ông không đứng đắn đó nốt.”
Lúc đó, bọn họ đã kết thúc ba năm giả yêu, chính thức bước vào cung đường hôn nhân khó phân thật giả.
Quý Lãng nói giả làm vợ chồng cũng phải giả cho tới, còn chưa được mấy ngày đã dụ cậu lên giường rồi ăn sạch sẽ.
Hơn suốt 1000 ngày đêm, quan hệ của bọn họ lại càng thêm thân mật so với cả những cặp vợ chồng thông thường, Quý Lãng dành cho cậu tất cả sự chung thủy cùng những lần ân ái trên giường, nhưng lại chưa một lần trịnh trọng nhắc đến chữ yêu.
Thật cũng là giả, mà giả cũng là thật, những người tưởng chừng mình chỉ mới bước vào một vở kịch thật ra đã là nhân vật chính tự khi nào.
————-