Dịch + beta: Bánh
————
Tần Khanh đứng bên ngoài cửa, sửa sang lại đầu tóc, vuốt phẳng vạt áo cùng tay áo, lấy hết can đảm nhấn chuông cửa.
Người bên trong căn hộ ra mở cửa rất nhanh, Quý Lãng ló người ra, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Em tới rồi.”
Anh vươn tay, có chút rốt ruột mà kéo Tần Khanh vào trong.
Ánh đèn sáng rực chiếu xuống, soi rọi trên làn da trắng như tuyết, phủ lên người bức tượng sứ thuần khiết lớp men sáng bóng màu hồng nhạt.
“Ừm.” Tần Khanh cẩn thận đổi dép lê, ánh mắt cậu xẹt qua gương mặt của người đàn ông, dừng lại trên chiếc tủ giày màu trắng ngà.
Đêm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau một tuần đăng kí kết hôn.
Người đứng trước mặt cậu vẫn là Quý Lãng, nhưng lại nhiều thêm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, có điều gì đó đã thay đổi một cách thầm lặng.
“Rối rắm cái gì đó? Cưới cũng cưới luôn rồi.”
Quý Lãng ôm khuỷu tay, ung dung trêu đùa cậu, “Giờ em đã là vợ hợp pháp của anh.”
Răng trên khẽ chạm vào môi dưới, từng câu từng chữ của anh vừa triền miên lại vừa mập mờ, dù Tần Khanh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc nghe được vẫn thấy ngượng ngùng.
“Không phải anh nói muốn xem phim chung sao?” Lỗ tai Tần Khanh đỏ ửng, lườm anh.
Lúc chập tối, Quý Lãng nhắn tin cho Tần Khanh, hỏi cậu có muốn qua nhà anh xem phim không, nếu trễ quá thì ngủ lại cũng được.
Mặc dù Tần Khanh đã từng đến nhà Quý Lãng rồi, nhưng vẫn chưa ở lại qua đêm bao giờ, hay nói đúng hơn là, cậu chưa bao giờ ở lại đây cho đến buổi tối.
Quý Lãng bỗng mời cậu ngủ lại, có phải mối quan hệ của bọn họ đã có tiến triển rồi hay không?
Tần Khanh ôm điện thoại suy nghĩ lung tung, cuối cùng vẫn không chống lại sự cám dỗ này.
“Sao em dễ lừa quá vậy?”
“Lời đàn ông nói mà cũng dám tin.” Quý Lãng buông cánh tay xuống, khẽ cười một tiếng, nhưng giọng điệu không giống như đang nói đùa.
Tần Khanh hơi hé miệng, nhìn Quý Lãng đầy ngờ vực, đột nhiên không hiểu rõ ý đồ của người kia.
“Thế nhưng anh là ngoại lệ.” Quý Lãng xoay người, nhàn nhã đi đến bên sô pha, khom lưng lấy remote lên.
“Đừng ngẩn người nữa, qua đây xem phim.”
Tần Khanh liếc nhìn TV, chần chờ đi một vài bước, rồi lại nhanh chóng bước đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Trên màn hình tivi là poster phim, Quý Lãng chọn một bộ phim ngôn tình bình thường, hiển nhiên là kẻ say đang không muốn uống rượu* rồi đây.
*Kẻ say không muốn uống rượu: nói một đằng làm một nẻo, rủ con người ta tới để thịt nhưng lấy cớ là coi phim, ờ:)))
Trước khi bộ phim thật sự bắt đầu, anh dùng điều khiển từ xa tắt hết ánh đèn trong căn hộ.
Trong bóng đêm, có hai người rúc vào một chiếc sô pha lớn và mềm mại làm bằng da, một người lười biếng tựa vào gối ôm, một người ngồi ngay ngắn, màn hình tinh thể lỏng phát ra ánh sáng yếu ớt, hắt lên khuôn mặt của cả hai.
Mấy câu chuyện tình yêu máu chó luôn là như thế, bạn yêu cô ấy tới chết, nhưng cô ấy thì lại yêu thằng kia muốn chết, bạn chỉ biết nhìn mà thèm, rồi đến cuối cùng chỉ có thể dùng một câu ông trời trêu ngươi để tổng kết.
Theo cao trào của bộ phim, Tần Khanh dần chìm đắm trong những niềm vui nỗi buồn của nhân vật chính, sống lưng đang căng cứng cũng dần thả lỏng, ngồi thành tư thế thoải mái nhất, ngả người ra phía sau lưng ghế.
“Tối nay em tắm rồi hả?”
Tiếng thì thầm của người đàn ông bỗng vang lên ngay bên tau, cả gương mặt của Quý Lãng đã dán đến bên cổ cậu từ lúc nào.
“Ừm.”
Cả người Tần Khanh co rụt lại, tựa sát vào cái gối dựa mềm mại.
“Thảo nào thơm như vậy…”
Người đàn ông không tính sẽ bỏ qua cho cậu, chiếc mũi cao thẳng lại ghé đến gần cổ cậu thêm một chút.
“Sữa tắm em dùng là loại nào thế… Còn thơm hơn cả Omega nữa…”
Hơi thở nóng bỏng phả vào chỗ nhạy cảm, Quý Lãng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mê đắm. Mẫn cảm bộ vị phất quá một trận nhiệt lưu,
Tần Khanh run lên, cố gắng trốn về phía sau rồi lại nhận ra mình không còn chỗ nào để trốn nữa.
“Không có mùi… anh ngửi nhầm rồi…..”
Cậu nhận ra tình dục trong Quý Lãng đã bị khơi mào, luống cuống hết cả tay chân, “Em… em….”
Tần Khanh bối rối, vội quay đầu qua một bên, đó cũng chính là một nước đi sai lầm.
Có thể thấy, hành động của cậu đã chọc giận đến người đang động tình, trời đất quay cuồng một hồi, Tần Khanh bị đè xuống trên sô pha.
Quý Lãng ấn chặt cậu dưới thân mình, một dòng điện nóng bỏng lại nguy hiểm trào dâng nơi con ngươi đen nhánh của anh, tựa như một con thú hoang đang chuẩn bị cắn nát cổ họng của con mồi.
Vật nóng hổi đâm vào giữa hai chân cậu, Tần Khanh dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể đoán được ý đồ của Quý Lãng.
“Này! Anh muốn làm gì vậy hả!”
Cậu cắn môi dưới, bối rối đến mức không nói nên câu, âm cuối cũng run rẩy theo.
“Muốn làm em.”
Quý Lãng trả lời một cách thẳng thắng, yết hầu anh lên xuống, tầm mắt anh giống như có thể nhìn xuyên qua cảnh xuân dưới lớp quần áo trên thân thể cậu.
Nhưng sau khi bày tỏ nhu cầu của mình, người đàn ông lại không làm ra bất cứ động tác gì nữa, giống như biến thành một quý ông lịch sự, muốn nhận được sự cho phép đến từ cậu.
“Tại sao chứ?”
Tần Khanh chống ngực anh, nhìn lại người kia bằng ánh mắt không nao núng, bình tĩnh như nước.
Quý Lãng nhìn cậu một lát, chậm rãi ghé sát lại bên tai cậu, giọng anh khàn khàn, “Anh muốn vợ của anh.”
“Thế em có cho hay không?”
Nói xong, người đàn ông liền đẩy hông một cái, thứ bên trong quần dùng sức đâm vào nơi bí ẩn kia, phát ra một âm thanh vô cùng gợi tình.
Tần Khanh nức nở một tiếng, tim cũng đập loạn.
Nơi xấu hổ kia bắt đầy cảm thấy nóng lên, tê tê dại dại, cậu muốn khép chân lại, nhưng vẫn bị người kia banh ra.
Thân dưới của Quý Lãng đang đặt vào chỗ giữa hai chân cậu, khẽ ma sát, khiêu khích chút lí trí sắp bị dục vọng cắn nuốt của Tần Khanh.
“Khanh Khanh, anh muốn thật sự trở thành người đàn ông của em. Để anh đi vào thôi, được không?”
Quý Lãng muốn cậu, chỉ biết được nhiêu đó thôi cũng đã khiến cậu muốn tước vũ khí, giương cờ trắng đầu hàng.
Thế là, lý trí bị dẹp qua một bên, dục vọng như một ngọn lửa bùng lên trên thảo nguyên, không dập tắt nổi.
Tần Khanh cắn răng, rút cánh tay đang chống cho có lệ trên ngực anh về.
“Không cởi quần thì đi vào kiểu gì?”
Cậu tỏ vẻ hung dữ, chịu đựng cơn xấu hổ mà giao mình cho người kia.
Vừa dứt lời, Quý Lãng sững sờ một chút, rồi lại mừng như điên mà cởi đồ, y hệt một đứa nhóc hấp tấp bộp chộp.
Nhưng lúc cởi quần áo cho Tần Khanh, hơi thở của anh như ngừng lại, thong thả dịu dàng lấy từng thứ trên người cậu xuống, giống như đang mở một món quà mà anh đã chờ mong từ rất lâu.
Thân thể nõn nà trắng như bông tuyết đã không còn manh áo che thân, thuần khiết tựa Thánh tử, mà đêm nay, anh sẽ vẩy mực lên tờ giấy trắng tinh khôi này, ngòi bút sẽ là môi lưỡi thô ráp, hoặc là thứ cương cứng dưới thân.
*Thánh tử: con của chúa.
Quý Lãng ngồi dậy, kéo hai chân Tần Khanh vắt trên eo mình.
Nơi bí ẩn chưa ai ghé thăm đang khẽ khép mở, hồng hào như một đóa hoa mỏng manh đến giờ thu hoạch.
Quý Lãng duỗi một ngón tay, đầu ngón tay khẽ thăm dò bên trong lỗ nhỏ, nhẹ nhàng xoay tròn, khi rút ra toàn là chất lỏng ướt át.
Anh kéo hộc tủ dưới bàn ra, lấy bao cao su và dịch bôi trơn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
“Không thoải mái thì nói cho anh biết.”
Quý Lãng bóp một nửa tuýp bôi trơn vào trong lỗ nhỏ, rồi lại trét một ít vào tay mình, xoa đều.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ thân dưới trần trụi, Tần Khanh còn chưa kịp thích ứng với cảm giác xa lạ này, nơi kia đã bị người nào đó xoa một vòng.
“Ưm…”
Lỗ nhỏ bị dịch bôi trơn làm cho sáng bóng, các nếp uống xung quanh cũng dần giãn ra.
Tần Khanh ưm một tiếng, một ngón tay chậm rãi đi vào trong, bắt đầu đưa đẩy.
Cảm giác xâm lấn của dị vật quá mức rõ ràng, Tần Khanh nhíu mày, cố gắng thả lỏng thân thể, thi thoảng lại phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
Chất bôi trơn đã bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy gần hết, chỉ trong chốc lát, nơi đó liền phát ra âm thanh dính nhớp theo từng chuyển động của ngón tay.
Thính giác sẽ luôn trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết khi con người ta ở trong đêm tối, âm thanh dâm loạn vang lên giữa hai người đang im lặng, Tần Khanh chỉ cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, không khỏi lấy cánh tay ôm mặt.
“Ư!”
Ngay sau đó, hai ngón khác cũng tiến vào, cả người Tần Khanh run lên, kẹp lỗ nhỏ lại theo bản năng, khiến cho ba ngón tay bị mắc kẹt nơi lối vào, không thể tiến vào sâu thêm được nữa.
“Khanh Khanh, thả lỏng, không cần cự tuyệt anh.”
Quý Lãng kéo tay cậu xuống, để lại nơi trán và chóp mũi cậu một nụ hôn trấn an, cuối cùng là phủ lên hai cánh môi mềm mại.
Tần Khanh trợn mắt, vừa thất thần đã bị người kia cạy răng ra, vói lưỡi vào bên trong công thành đoạt đất.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu, cũng là lần đầu tiên Quý Lãng hôn cậu.
Môi lưỡi dây dưa, phía trên thất thủ, phía dưới cũng không giữ nổi mình. Khuôn miệng mềm mại bị người kia liếm mút đến phát ra tiếng, ba ngón tay lại vô cùng ngang ngược mà khai phá thành ruột, tốc độ vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, đâm vào sâu bên trong lỗ nhỏ hồng nhạt, lúc ra lại mang theo một đống chất nhầy nóng ướt, hai đùi vốn khô ráo giờ cũng đã ướt nhẹp.
Trên dưới Tần Khanh đều bị người kia chiếm lấy, trên thì bị hôn cho không thở nổi, khoái cảm tựa như một dòng điện, truyền tới từ nơi đã ướt sũng kia ra khắp toàn thân, cậu nhỏ hồng phấn cũng run rẩy, chĩa vào bụng người đàn ông.
Cậu chỉ có ôm cổ người kia, kẹp chặt phần eo rắn chắc của anh, mặc cho cặp mông đang mất tự chủ mà đuổi theo bàn tay kia khi nó rút ra khỏi thân thể của mình.
Cảm giác sướng khoái đáng sợ mà cậu chưa được trải nghiệm bao giờ quét qua toàn thân, dần đưa cậu lên đỉnh, nhưng “bạch” một tiếng, ngón tay bị rút ra khỏi lỗ nhỏ, người đàn ông cũng buông môi lưỡi cậu ra, Tần Khanh lập tức rơi từ trên mây xuống đáy vực.
Quý Lãng khẽ vuốt phần đàn ông đỏ ngầu đang sưng to của mình, phần cán màu tím đen nổi gân xanh, chuẩn bị chờ ra trận.
Anh xoa bóp mông thịt nở nang lại mềm mại. banh hai cánh mông ra, dùng thứ hung khí kia cọ qua cọ lại, trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi được tiếp xúc với quả đào mọng nước kia.
“Quý Lãng… Khó chịu… Khó chịu…”
Tần Khanh kẹp chặt mông, cọ vào sô pha, khao khát có thứ gì đó nhét vào trong để ngăn chặn sự ngứa ngáy này lại.
“Khó chịu chỗ nào?”
Quý Lãng kéo tay cậu, nổi ý xấu muốn cậu phải tự chỉ cho anh xem.
Tần Khanh do dự một chút, cầm tay anh đặt vào giữa hai chân mình, đỏ mặt xin xỏ. “Anh làm như lúc nãy nữa đi… em sẽ không khó chịu nữa.”
Quý Lãng cười đầy ẩn ý, dùng vật cứng nóng cháy chạm vào lỗ nhỏ đang rỉ nước, chọt vào cái miệng nhỏ, mở miệng dụ dỗ.
“Dùng thứ này cắm vào thì sẽ sướng hơn ngón tay nhiều, em muốn không?”
Lỗ nhỏ khẽ mút lấy quy đầu, tựa như đã nếm được chút ngon ngọt, càng lúc càng ngứa gáy, phun ra một lượng lớn chất lỏng nóng ấm.
“Muốn.”
Tần Khanh lắc lư mông, nhìn anh bằng đôi mắt ướt sũng.
Quý Lãng đã sắp bị dục vọng đốt cháy, miệng lưỡi đều khô khốc.
“Vậy em muốn cái này không?” Anh cầm bao cao su lên lắc lắc trước mặt Tần Khanh, liền nhìn thấy sự cự tuyệt mạnh mẽ của người kia như những gì mà anh mong muốn.
“Em muốn anh, không có muốn bao cao su.”
“Em, em là Beta, em sẽ không mang thai, anh đừng dùng cái này với em mà.”
Đôi môi ửng đỏ của Tần Khanh run rẩy, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống thái dương đầy mồ hôi.
Quý Lãng đau lòng muốn chết, lập tức ném hộp bao cao su xuống sàn nhà.
“Không khóc, không khóc, có mang thai anh cũng muốn. Anh sợ em không muốn nên mới chuẩn bị, không phải làm thế vì ghét bỏ gì em đâu.”
Quý Lãng vừa dỗ dành cậu, vừa đẩy eo, chậm rãi đâm vào bên trong, lấp đầy lỗ nhỏ trinh nguyên đang đói khát cùng trống rỗng của người kia.
Mới bị nhét vào từ phía sau, phía trước đã không nhịn nổi mà phun ra tinh dịch, Tần Khanh hét lên một tiếng, giống như một con cá mắc cạn, vòng eo mảnh khảnh liều mạng vẫy vùng.
Quý Lãng đè eo cậu, chịu đựng xúc động muốn di chuyển, để Tần Khanh hưởng thụ khoái cảm lúc cao trào.
Bắn tinh xong, dương v*t rũ xuống đầy đáng thương, Tần Khanh nhìn trần nhà trong cơn thảng thốt, chút đau đớn lúc bị tiến vào cũng trở nên vô cùng không đáng kể.
Bên trong lối đi co rút lại, vừa chặt vừa nóng, mút lấy thứ thô to bên trong một cách mạnh bạo, Quý Lãng đã nhịn tới mức đổ mồ hôi, thiếu chút nữa là đã vô cùng mất mặt mà bắn xong phát súng đầu tiên trong đêm.
“Anh bắt đầu động đây.”
Người đàn ông bắt đầu chuyển động theo nhịp chín nông một sâu.
Tầm nhìn lắc lư theo động tác của người đàn ông, Tần Khanh chớp chớp đôi mắt ướt sũng, thần trí đang trôi lạc ở nơi đâu cuối cùng cũng về lại nơi thân thể.
Vật cứng nóng bỏng tiến vào thật sâu bên trong cậu, thỏa mãn từng lớp thịt bên trong.
Lông mu ướt nhẹp dính chặt vào cặp mông trắng nõn, mỗi lần rút ra đều kéo theo chất lỏng dài ngoằng, Quý Lãng chậm rãi thưởng thức lỗ nhỏ của cậu, làm cho cái miệng nhỏ vốn hồng hồng chuyển thành một màu đỏ như máu, đem đến cho nó sự vui sướng đến tột cùng.
Quy đầu hơi hếch lên bỗng chạm vào một chỗ hơi gồ lên bên trong, tiếng rên rỉ Tần Khanh vừa nhịn lại không lâu lại tràn ra khỏi cổ họng.
Quý Lãng dừng lại một chút, đặt hai chân đã mềm như cọng bún của cậu gác lên khuỷu tay anh.
Ngay sau đó, anh lập tức tăng tốc, đâm vào nơi đó, cái sau mạnh hơn cái trước, dương v*t “bạch bạch” mà cắm vào thật tàn nhẫn, hai viên tinh hoàn cực đại va vào miệng lỗ nhỏ đã ướt nhẹp, phát ra âm thanh vừa vang dội vừa khiến người nghe cảm thấy thẹn.
Ngón chân Tần Khanh co quắp, tiếng kêu dâm loạn vang lên không ngừng, cả người đỏ bừng như con tôm luộc.
Cậu không chịu nổi mà uốn éo vòng eo, cậu nhỏ lại chậm rãi ngẩng đầu dưới sự kích thích mãnh liệt.
“A… Chậm… Chậm một chút…”
Người dưới thân khẽ hé môi để lộ đầu lưỡi đỏ tươi, ánh mắt mê ly, bị anh làm đến mức lung lay.
Quý Lãng sướng đến mứ da đầu tê dại, anh ôm eo cậu, va chạm thật tàn nhẫn, như hận không thể nhét luôn hai quả trứng vào cái miệng nhỏ tham ăn.
Sau một tiếng rên rỉ cao vút, Tần Khanh bật khóc, lại bị chịch tới bắn ra.
Quý Lãng lại ra vào thêm mấy chục cái dưới sự co thắt của vách thịt mềm mại, bắn một đợt tinh dịch vào sâu bên trong lỗ nhỏ.
Chất lỏng nóng bỏng tưới vào trong thành ruột, buộc người kia phải chịu đựng cơn cực khoái lâu hơn nữa.
dương v*t đã mềm xuống vẫn luyến tiếc khôn muốn rời khỏi mông của Tần Khanh, Quý Lãng thở hắt ra, đè lên người cậu, vuốt ve lỗ tai của người kia.
“Sao lại khóc nhè rồi?”
Anh dùng bàn tay lau nơi khóe mắt đã đỏ ửng của cậu, khẽ hôn lên, “Là sướng quá nên khóc, hay đau quá nên khóc vậy?”
Tần Khanh khóc khàn cả giọng, ôm cổ anh như một con koala, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
“Em đó, may là gặp được anh đấy nhé.” Quý Lãng vuốt ve lọn tóc mềm mại của cậu, cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng tràn ngập trong lòng.
“Nếu không em ngốc như vậy, hai ba câu đã bị đàn ông lừa mất đời trai rồi.”
“Gặp anh thì cũng có khác gì hả?” Tần Khanh hừ lạnh, cắn một cái trên vai Quý Lãng, tựa như mèo cào, muốn trả thù một chút.
Cậu nghĩ thầm, nếu đêm nay người kia không phải Quý Lãng, còn lâu mới bị dụ dỗ đi khai trai như thế.
Quý Lãng không biết nói sao, vắt hết óc mới nghĩ ra lời phản bác, “Sao giống được chứ!”
“Em đã là vợ của anh, tất nhiên là anh sẽ chịu trách nhiệm với em rồi. Còn mấy tên xấu xa kia, có mơ cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể đến gần em.”
Quý Lãng không có mấy quan niệm về trinh tiết này nọ, nhưng ngay khoảng khắc anh kết hợp với người kia, vẫn cảm thấy vô cùng may mắn khi có thể chiếm lấy cậu một cách trọn vẹn, từ đầu tới cuối.
“Anh mới là cái tên xấu xa…” Tần Khanh nghiến răng, lạnh lùng vạch trần anh.
Mấy người mà không có ý đồ xấu, thì đâu ai tàng trỡ gel bôi trơn với bao cao su trong hộc tủ đâu!
Rõ ràng là đã lên kế hoạch muốn dụ mình lên giường từ sớm!
“Ồ?”Quý Lãng ôm eo cậu, đột ngột thay đổi vị trí của hai người. “Nếu em đã nói như vậy, anh phải tự mình đi trải nghiệm xem chứ nhỉ.”
Còn chưa dứt lời, Tần Khanh đã nằm lên người Quý Lãng, hoảng sợ phát hiện thứ bên trong mông mình đã trở nên cứng ngắc.
“Nó.. Nó.. Sao nó lại cứng lên rồi?!”
Tần Khanh nâng mông lên, muốn nhả dương v*t của Quý Lãng ra.
Quý Lãng không cản cậu, chỉ chờ đến lúc cái miệng nhỏ sắp phun quy đầu ra, liền túm lấy eo cậu, dùng sức nhấn xuống.
“A!”
Eo Tần Khanh mềm nhũn, khóe mắt sũng nước chọc người yêu thương.
“Không sao, nó sẽ còn cứng lên lần thứ ba, thứ tư… Quen rồi sẽ tốt thôi.”
“Đêm còn dài lắm, Khanh Khanh.”
Ngón tay của Quý Lãng men theo sống lưng cậu, vuốt ve từ gáy đến đuôi cột sống, cảm nhận đường cong lả lướt nơi eo mông người kia, rồi chạm vào giữa hai chân dính nhớp.
“Chảy thật nhiều nước cho anh xem nào, được không?”
Không đợi cậu trả lời, người đàn eo đã siết lấy eo cậu, nhịp nhàng di chuyển từ dưới lên trên…..
Khi tia sáng mặt trời dần lộ diện nơi đường chân trời, Tần Khanh mới mệt lử rồi ngủ thiếp đi với một bụng đầy tinh dịch.
—————– HOÀN —————–