Vợ Hiền

Chương 25




Dịch + beta: Bánh
————-
Quý Lãng dành thời gian nghỉ dưỡng cùng Tần Khanh tại thành phố H trong ba ngày, cả hai lên máy bay trở về nhà vào một buổi chiều đầy nắng.
Kết thúc chuyến đi này, kim đồng hồ như được trả lại về khoảng thời gian lúc trước, những sự trật nhịp lúc trước đều được sửa chữa thật hoàn chỉnh.
Quý Lãng mở khóa cửa, mang chiếc dép lê quen thuộc vào, cảm xúc mềm mại nhanh chóng xóa nhòa sự mệt mỏi nơi lòng bàn chân.
Anh nhìn xung quanh, lối bày trí tối giản trong căn hộ bỗng nhiên trở nên sinh động đáng yêu đến lạ, tông màu xanh xám u tối giờ lại tươi sáng lãng mạn như dòng nước biển xanh trong tại biển Aegea.
Những con sóng dịu dàng vỗ về chính là thứ làm những ngọn núi gồ ghề mềm mại đi.
“Khanh Khanh, anh đi cất vali, em có thể đi tưới nước cho cây được không?” Quý Lãng xách vali lên, nhìn Tần Khanh đang thay dép lê.
“Cây cỏ cũng biết nhận mặt chủ, anh chăm không được. Sau này phải nhờ em lo cho chúng rồi.”
Tần Khanh nhìn về phía cửa sổ, vừa lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, cây cối xanh tốt với những chồi non mơn mởn đang đung đưa trước mắt cậu.
Cậu nhẹ nhàng đồng ý, lặp lại lời của người kia, “Sau này.”
Ngôi nhà vẫn như thuở ban đầu, hai trái tim phải luôn kề cận bên nhau, thế mới gọi là một mái ấm.
Tưới được một nửa bình, Tần Khanh đặt bình tưới lên giá để đồ, cây xanh được tưới nước khẽ lắc lư, thoải mái vươn mình trong làn gió.
Quý Lãng đặt vali lên sàn nhà trong phòng ngủ, lựa ra mấy bộ cần đem đi giặt.
Thấy anh đảm đang khéo léo như vậy, Tần Khanh không thể nào chen chân vào được, đành phải ngồi ngay bên mép giường nhìn người đàn ông bận bịu chuyện việc nhà.
Lúc đầu, mấy việc như vậy phải qua tay cậu, trên thực tế, lúc bọn họ bắt đầu chung sống, cậu đã không quá ôm hi vọng vào việc cậu thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân như anh có thể san sẻ việc nhà giúp mình.
Vốn định sẽ thuê một người giúp việc đến phụ trách công tác dọn dẹp, thế nhưng hai người ai cũng có thói ở sạch, và việc giữ gìn vệ sinh cho căn hộ cũng không gây ra bao nhiêu phiền phức cho cậu cả, thế nên dần dà Tần Khanh cũng gác ý định đó qua một bên, tự mình làm hết những công việc lớn nhỏ.
Thế nhưng mùa đông đầu tiên sau khi hai người kết hôn, Tần Khanh vô cùng bất hạnh mà bị nhiễm virus cúm, đau đầu ho khan không ngừng, sốt cao đến mức nửa mơ nửa tỉnh, ở bệnh viện chuyền nước mấy ngày mới hạ sốt được.
Những ngày đó, Quý Lãng luôn canh giữ bên người cậu không rời dù chỉ một bước, buổi tối thì ngủ giường xếp ngay trong phòng bệnh.
Cậu cả nhà họ Quý đã quen với việc đi khám bác sĩ tư từ nhỏ, không có chút kiến thức nào đối với việc khám chữa bệnh tại bệnh viện công lập.
Dù vậy, anh vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để học được cách đăng ký lấy thuốc như thế nào, làm sao để xử lý những thủ tục khám chữa bệnh rườm rà kia, lau mình cùng đút cơm cho cậu cũng là anh tự làm, nhất định không cho người khác làm thay.
Vất vả lắm mới có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi, cậu nằm cuộn tròn trên giường, vẫn còn ốm yếu mệt mỏi.
Vốn dĩ Tần Khanh là một người hướng nội, không muốn gây phiền phức cho mình, cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, cậu không hy vọng xa vời rằng Quý Lãng sẽ luôn kiên nhẫn với mình, gây phiền hà cho người kia tới tận hôm nay đã khiến cậu cảm thấy vô cùng áy náy rồi.
Ăn tối xong, cơ thể mới khỏe lại được thêm một chút.
Ly nước trên tủ đầu giường đã cạn, Tần Khanh khát khô cả cổ, bèn xốc chăn lên, loạng choạng bước xuống giường.
Thế nhưng cậu vừa mới đi được vài bước, đầu óc liền choáng váng, đầu gối làm một cú va chạm “thân mật” với sàn nhà, cậu ngã ngồi trên mặt đất, phát ra một âm thanh nặng nề.
Tiếng động truyền ra từ trong phòng ngủ khiến người đàn ông đang ở bên ngoài phải chú ý tới, Tần Khanh còn chưa kịp hoàn hồn, Quý Lãng đã chạy tới, nửa quỳ trước mặt cậu, trên eo anh còn là một chiếc tạp dề kẻ sọc nhạt màu, trông rất ngớ ngẩn.
“Bị ngã có đau không?” Tầm mắt bỗng trở nên mờ mịt, Tần Khanh không nhìn rõ biểu tình của người kia.
Cậu gật đầu rồi lại lắc, tốc độ phản xạ của não bộ tất nhiên là không theo kịp phản ứng của thân thể.
Giây tiếp theo, cả người cậu liền bị người kia bế lên, cả đầu gối và lưng đều lọt vào một cánh tay mạnh mẽ lại ấm áp.
“Em muốn đi lấy cái gì?” Thân thể được đặt vào một chỗ mềm mại, giọng nói của ai kia như đang vọng đến từ một nơi xa nào đó, Tần Khanh hé mở đôi môi có chút nứt nẻ, nhỏ giọng bày tỏ như cầu của mình.
Một lúc sau, có người đỡ cậu ngồi dậy từ trên giường, dùng tư thế lưng dán bụng mà ôm Tần Khanh đang lấm tấm mồ hôi vào trong ngực mình.
“Tần Khanh, mở miệng ra nào.”
Ly thủy tinh lạnh lẽo được kề vào môi cậu, Quý Lãng khẽ nâng đáy ly lên, đổ từng chút nước ấm vào trong khoang miệng đang khô khốc.
Tần Khanh hé miệng, đưa tay tay cầm thân cốc, uống một hơi.
“Đừng uống nhanh quá.”
Một tiếng hét truyền đến bên tai, ly thủy tinh bị người khác rút ra khỏi tay cậu, một bàn tay to khẽ vồ về sau lưng giúp cậu hít thở.
Tần Khanh nhắm mắt, tựa vào vai người nọ, vài giây sau, cảm giác ấm áp truyền tới từ trên đầu gối.
“Còn đau không em?” Quý Lãng lần lượt xoa những chỗ cậu ngã trúng với sức lực vừa phải.
“Có cần gì thì cứ kêu anh lúc nào cũng được, anh ở ngoài nấu cháo cho em.”
Sự đau đớn do té ngã dần biến mất, Quý Lãng ôm vai cậu, đặt cậu nằm lại trên giường, lại không an tâm mà kéo chăn lên.
“Tần Khanh, em đã là vợ của anh.”
“Em có yên tâm mà hưởng thụ hết những chuyện này một cách thoải mái.”
Anh lấy điện thoại của Tần Khanh từ trên tủ đầu giường xuống, dùng vân tay mở khóa rồi lại gọi qua cho điện thoại của mình.
Tần Khanh mấp máy môi, không biết nên trả lời câu nào trước, đầu bỗng nhiên đau nhói.
“Cần gì thì nhớ kêu anh một tiếng.” Người đàn ông đặt chiếc điện thoại vẫn còn đang trong cuộc gọi lên gối, cúi xuống kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu.
Tần Khanh mơ mơ màng màng mà đáp lại, không nhớ nổi người kia rời khỏi phòng từ lúc nào.
Món cho bữa tối ngày hôm đó là một món cháo trắng không thể nào đơn giản hơn, còn được thêm vào vài cục khoai lang đỏ để hợp với khẩu vị của Tần Khanh hơn.
Lúc ăn, người đàn ông bưng chén, múc từng muỗng nhỏ lên thổi rồi mới đút cho cậu, tỉ mỉ giống như đang chăm sóc cho một đứa trẻ sơ sinh.
Không chỉ có thế, trong khoảng thời gian đó, gánh nặng việc nhà cũng được chuyển qua trên đôi vai của Quý Lãng.
Chén đũa dơ để qua đêm trong bồn nước đôi, quần áo phơi trên ban công, người đàn ông vốn vụng về cuối cùng cũng đã trở nên thành thạo hơn sau bao nhiêu lần luyện tập, ít nhất là không tới mức không phân biệt được rau cỏ như lúc ban đầu.
Đến khi Tần Khanh khỏi bệnh hẳn, quá trình tu luyện của Quý Lãng mới tạm thời được hạ màn.
Nhưng trước khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, người đảm nhiệm mấy việc nội trợ trong nhà về cơ bản đã biến thành Quý Lãng.
Mấy chuyện này đối với Quý Lãng tám năm trước chính là còn khó hơn cả lên trời, thế nên Tần Khanh cũng tự nhận biết được điều đó mà không nhắc tới trước mặt anh.
“Lúc anh mất trí nhớ cũng không làm mấy việc này.”
Người ngồi rảnh rỗi khẽ cười, cậu đu đưa cẳng chân, có vẻ như đang rất vui.
“Ừm, thế nên giờ anh phải bù lại thôi.” Quý Lãng khép cái vali rỗng lại, đẩy nó vào góc tường.
“Đêm nay em muốn ăn gì?” Anh ôm đống quần áo cần giặt lên, móc điện thoại từ trong túi ra, “Giờ vẫn còn kịp để dặn dì Tôn mua nguyên liệu nấu ăn đó.”
Tần Khanh cười tinh nghịch, đưa tay cầm lấy cổ tay anh, làm nũng, “Muốn ăn mì trứng do anh nấu giống như trước đây.”
Quý Lãng nghe vậy liền có chút sững sờ, ngay sau đó, ý cười liền hiện lên trong mắt anh.
Anh cất điện thoại, trong giọng điệu bất đắc dĩ lại tràn đầy sự yêu chiều cùng ngọt ngào.
“Tuân mệnh, nghe lời bà Quý hết.”
———
Còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh, Quý Lãng bỗng trở nên bận bịu, thế nhưng anh đã đổi địa điểm làm việc thành phòng làm việc tại nhà, cũng không vì thế mà lơ là việc chăm sóc cho Tần Khanh.
Hôm nay lúc ăn sáng, Quý Lãng đưa ra kế hoạch mua một căn nhà mới.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi sinh cục cưng ra cần phải có thêm một phòng cho trẻ, mà lúc bọn họ kết hôn lại chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con để cái, lúc chọn căn hộ cùng thiết kế đều không chừa lại một không gian trống nào.
Tần Khanh cũng rất tán thành, nhưng ngại vấn đề về thân thể, đã nhiều ngày qua, bọn họ chỉ có thể lên mạng xem bản vẽ thiết kế trước.
Thế nhưng điều khiến Tần Khanh cảm thấy lạ chính là, những chỗ mà Quý Lãng chọn lại là những chỗ tuy gần công ty của cậu, nhưng khoảng cách tới công ty của anh lại dài gấp đôi, cậu xem kĩ những khu bên cạnh, phát hiện những căn nhà đó ở gần trụ sở của Long Hoa.
Chi tiết này làm cậu không thể không liên tưởng đến sự bận rộn dạo gần đây của Quý Lãng.
Vài lần cậu đi tiểu đêm đều phát hiện Quý Lãng đang ngồi trong phòng làm việc tăng ca, có vẻ như anh cố ý dỗ cậu đi ngủ xong rồi mới có thời gian rảnh để giải quyết chuyện công ty.
Người sắp sinh hành động vụng về lại chậm chạp, dù Tần Khanh có cẩn thận tới mức nào cũng không tránh khỏi việc gây ra vài tiếng động nhỏ.
Thế nên mỗi lần cậu ra khỏi toilet, là có thể nhìn thấy Quý Lãng đang nằm ngay ngắn trên giường, vươn tay ra trong tư thế sẵn sàng ôm vợ vào lòng.
Tần Khanh không nỡ nhìn thấy Quý Lãng phải vất vả, thử khuyên nhủ vài lần, nhưng anh vẫn kiên trì mà không có chút lung lay.
“Quý Lãng, anh sắp về Long Hoa sao?” Tần Khanh làm như vô tình mà hỏi một câu.
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa cả hai như ngưng đọng lại, Quý Lãng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu.
“Sao em lại nghĩ vậy?” Không phủ nhận, tức là đáp án đã rõ như ban ngày.
Tần Khanh rũ mắt, bàn tay đang cầm muỗng buông ra, không biết là cậu đang vui hay buồn.
“Vị trí của nhà mới.”
Hình như Quý Lãng đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngồi yên bên phía đối diện, không lên tiếng.
Anh biết Tần Khanh là người thông minh nhạy bén, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ biết được kế hoạch của mình, nhưng nhanh như vậy thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh.
“Ừm, nếu như thuận lợi, thì không bao lâu nữa là anh có thể về rồi.”  Quý Lãng quyết định nói thật luôn.
Vốn dĩ anh cũng không định giấu Tần Khanh, chỉ là muốn chờ cho mọi chuyện đã ổn thỏa rồi mới nói cho người kia sau.
“Thế dạo này anh bận là vì chuyện này sao?” Tần Khanh ngẩng mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Ừm, Khanh Khanh, anh đã nói rồi.”
“Những thứ mà anh muốn, anh sẽ tự giành lấy nó, em không cần phải hy sinh bất cứ cái gì vì anh cả.”
“Anh định chờ cho đến khi xong chuyện rồi mới báo cho em sau, ai ngờ em phát hiện ra nhanh như vậy chứ.” Quý Lãng khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay Tần Khanh, khẽ vuốt ve, “Em đừng lo, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
————-
Lúc đầu là Quý lão gia muốn mượn hợp tác để phá hủy Phi Thăng, rồi lại bảo Từ Nhã Cầm đi chia rẽ anh và Tần Khanh, ông ấy cho rằng, chỉ cần hủy hoại cả sự nghiệp và cả gia đình của cháu trai mình rồi, anh sẽ chỉ còn cách ngoan ngoãn quay về nhà, mặc ông sai khiến.
Nhưng Quý Lãng nào đâu phải kẻ nhu nhược mặc người xâu xé, lúc Phi Thăng và Cảnh Vinh còn quan hệ hợp tác, anh cùng Điền Mộc Lê đã lén có một thỏa thuận riêng.
Điền thiếu gia muốn làm mình nổi bật hơn giữa đám anh em trong nhà, thì cần phải ôm chặt gốc cây cổ thụ mang tên Long Hoa.
Cho nên Quý Lãng đối với hắn, hay là hắn đối với Quý Lãng, đều là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Quý Lãng đưa ra hứa hẹn về những hợp tác trong tương lai sau khi anh chiếm lấy Long Hoa ra làm mồi nhử, đổi được một bí mật của Long Hoa mà Cảnh Vinh đang nắm giữ, đem nó ra giao dịch với Quý lão gia.
Mùa đông ba năm trước, cầu vượt do công ty con của Long Hoa thi công bất ngờ bị sập, khiến Long Hoa vướng vào một vụ lùm xùm lớn về mức độ an toàn của công trình, may là vẫn chưa có thiệt hại về người.
Khi đó, các công tố viên đã truy tìm ráo riết, nhưng vẫn không tìm thấy chứng cứ nhằm vào ban lãnh đạo của Long Hoa, cuối cùng cũng chỉ có thể cử các bên liên quan tới bình định trận bão táp này.
Quý Lãng chỉ cần dùng một email đính kèm hình ảnh của một tờ hợp đồng đã có thể rút ruột được một phần ba số cổ phần trong tay ông mình, coi như là chiếm được một vị trí nhỏ trong tập đoàn.
Tất nhiên là, mục tiêu của anh không chỉ dừng lại ở đó.
Người đàn ông nắm bàn tay mềm mại của vợ mình thật chặt, để lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Khanh Khanh, anh đã từng thề, sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm em tổn thương nữa.”
“Hãy tin anh.”
Dù là Quý Lãng hay Quý Tiên Sinh, đều đang nỗ lực trở nên cường đại hơn để có thể bảo vệ em.