Vợ Hiền

Chương 16




Dịch + beta: Bánh
———
Qua Tết Nguyên Tiêu, công việc của Quý Lãng lại càng thêm bận rộn.
Những hồi chuông điện thoại kêu réo trong suốt ba bữa cơm, cuộc sống vốn biển yên sóng lặng lại bị ăn mòn từng chút từng chút một, tựa như con tằm nhấm nháp lá dâu.
Tần Khanh cúi đầu khều chén cơm của mình, xung quanh toàn là những thuật ngữ tài chính khiến người nghe hết muốn ăn.
Quý Lãng dùng bả vai kẹp điện thoại, lột vỏ tôm cho vợ bằng hai tay.
Những con tôm chín đỏ thơm ngon đã được bóc vỏ, xếp thành một hàng.
“Có khả năng Hải Thịnh đã làm giao dịch ngắn hạn* trước khi chào bán công khai, mọi người nhớ lưu ý chuyện này.”
*Giao dịch ngắn hạn: đề cập đến hành vi của giám đốc, kiểm soát viên, quản lý cấp cao và cổ đông lớn của một công ty niêm yết, trong thời hạn luật định, mua và sau đó bán cổ phiếu niêm yết của công ty hoặc bán rồi mua nhằm tìm kiếm lợi nhuận bất hợp pháp.
Quý Lãng rút khăn giấy lau tay rồi ngắt điện thoại, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Em ăn trước đi, anh vào phòng làm việc tìm tài liệu đã. Chén đũa dơ cứ để trên bàn là được, lát nữa anh dọn cho.”
Người đàn ông nói xong liền cầm điện thoại lên, rời khỏi phòng khách.
Tần Khanh cụp mắt, dùng đầu đũa khều hạt cơm đang dính trên thành chén, nói là ăn cơm, thật ra lại giống như đang muốn giết thời gian hơn.
Chờ chén sứ đã sạch rồi, cậu buông đũa, cầm tăm xỉa răng lên chọt vào đống thịt tôm.
Mục đích của công việc là vì một cuộc sống tốt đẹp, nhưng trong đời thực, con người ta lại thích lấy cành làm gốc*.
*Lấy cành làm gốc, hoặc đặt xe trước ngựa (tiếng Trung là 本末倒置 – [běn mò dào zhì]), là một phép ẩn dụ, ý chỉ việc đảo ngược vị trí ưu tiên của các sự vật sự việc, ví dụ như câu trên thì nghĩa là làm việc vì cuộc sống, nhưng lại “lấy cành làm gốc” tức coi trọng công việc hơn cả cuộc sống của mình. 
Sau tháng Giêng, công ty của Quý Lãng biến thành một guồng quay không ngừng nghỉ, ban lãnh đạo cũng phải túc trực 24/24 không phút nghỉ ngơi.
Một ngày, Quý Lãng phải bôn ba rất nhiều lần từ công ty về nhà, có hôm anh chỉ có đủ thời gian để đưa Tần Khanh đến cửa chung cư, rồi lại phải đến công ty làm việc suốt cả đêm.
Lần thứ ba anh làm vậy, người ngồi trên ghế phụ vẫn chậm chạp không chịu mở cửa xuống xe.
“Tần Khanh, đến nơi rồi em.”
Quý Lãng nghiêng người qua tháo đai an toàn cho cậu, thuận tiện kiểm tra xem Tần Khanh có thấy không khỏe chỗ nào hay không.
“Em muốn ăn cơm với anh.”
Tần Khanh mím môi, nhỏ giọng nói ra một yêu cầu, giọng điệu lại ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Quý Lãng nghe vậy liền ngẩn người, trái tim lập tức nhũn ra.
“Khanh Khanh” Anh kéo tay Tần Khanh qua, vuốt ve mu bàn tay cậu một cách thật âu yếm, nhẹ nhàng dỗ dành, “Xin lỗi vì đã bỏ bê em suốt thời gian qua.”
“Nhưng dạo gần đây công ty có xảy ra chút vấn đề, anh sẽ cố gắng xử lý thật nhanh, có thể cho anh thêm chút thời gian được không?”
Tần Khanh nhìn qua chỗ khác, không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng rồi vẫn gật đầu. Cậu rút tay ra, không nói không rằng mà bước xuống xe, khéo léo che giấu vẻ ũ rũ nơi khóe mắt.
Đã nếm mùi thất bại một lần rồi, Tần Khanh rất hiểu chuyện, không bao giờ đưa ra bất cứ yêu cầu nào tương tự nữa.
Trước khi kết hôn với Quý Lãng, cậu đã sớm quen với chuyện nhà chỉ có một người, một ngày ba bữa cơm cũng chỉ có bản thân, thế nhưng, lại có người dùng những câu chuyện đầy màu sắc của anh để tô điểm cho cuộc sống đơn điệu của cậu, cùng cậu tay trong tay biến gạo sống thành mẻ rượu Lục Nghị mới toanh*, uống một ngụm đã có thể nếm đủ tất thảy mùi vị.
*Bản gốc là “rượu Lục Nghị ” (kiến xanh – 绿蚁), khi mới ủ rượu chưa lọc, bề mặt rượu sẽ nổi váng, màu hơi xanh (Lục), mịn như kiến ​​(Nghị). Đề cập đến bọt màu xanh lá cây nổi trên rượu gạo mới ủ chưa lọc, sau này được dùng để chỉ rượu vừa mới được ủ. 
Bạch Cư Dị có bài Vấn Lưu Thập Cửu nhắc về loại rượu này
[Lục Nghị vừa mới cất xong
Nhìn kìa nhen nhúm bếp hồng còn vương
Trông trời sắp tuyết thê lương
Nhâm nhi một chén rượu suông không nào?
(Song Nguyễn Hàn Tú dịch)]
Ý chỉ trong đêm tuyết rơi lạnh lẽo, chén rượu Lục Nghị chính là thứ xua tan sự cô đơn, Quý Lãng cũng tựa như một chén rượu dành cho kẻ sắp chết cóng, đem lại hơi ấm cho Tần Khanh trong những tháng ngày cô độc trống trải. 
Đã nếm mùi rượu ngon, tha thiết gì vị nước lã?
Tần Khanh nhìn chỗ ngồi trống trơn phía đối diện, dù có là của ngon vật lạ cũng nhạt nhẽo như nước ốc.
Cuộc sống trống trải không chỉ dừng lại ở đó, Quý Lãng còn bắt đầu đi sớm về muộn, Tần Khanh lại phải học cách tự mát xa cùng thiền trước khi đi ngủ.
Thai nhi bảy tháng tuổi đã phát triển hoàn chỉnh, nhưng vẫn không vì thiếu sự quan tâm săn sóc của một người cha khác mà thấy phiền muộn.
Trước khi đi ngủ, cậu sẽ tưởng tượng đến một số hình ảnh tốt đẹp, ví dụ như hoa cỏ, chim chóc, núi non sông hồ, sương sớm trên lá cây,..
Mỗi lần nghĩ đến nụ cười rực rỡ của Quý Lãng, đứa con trong bụng lại đá vô cùng hưng phấn.
Tần Khanh sẽ không bao giờ biết được, lúc cậu chìm sâu vào trong giấc ngủ, người bận việc tới nửa đêm mới về tới nhà sẽ cẩn thận ôm cậu vào lòng, vòng tay ôm lấy bả vai cậu, dùng chân quấn lấy chân cậu, giống như một con cún to xác vùi đầu vào cổ cậu ngửi thật sâu, ngửi đến mức động tình cũng chỉ dám dùng cánh môi phác họa cần cổ thon dài, nhẹ nhàng giống như một mảnh lông chim.
“Anh chỉ có em mà thôi…” Quý Lãng nhẹ giọng nỉ non, thần sắc mệt mỏi.
Anh gỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của mình, giống như một con trai, dùng phần thịt mềm mại bên trong để bao bọc lấy viên ngọc trân quý nhất mà mình có, bảo vệ nó khỏi lớp đá ngầm khô cằn cùng những cơn sóng dữ ngoài kia.
————-
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc WordPress peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!
————-
Đêm ngày Valentine, Quý Lãng dành thời gian đưa Tần Khanh đi xem phim.
Trong khoảng thời gian này, Phi Thăng đã xảy ra một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, một số nhà đầu tư lớn đã quyết định rút vốn trong cùng một lúc, dù có phải bồi thường gấp ba tiền vi phạm hợp đồng cũng nhất quyết không muốn hợp tác nữa.
Theo kế hoạch bạn đầu, công ty sẽ lên sàn* vào tháng  6, nếu bị phá vỡ chuỗi vốn ở quy mô lớn, không chỉ mọi nỗ lực trước đó đều biến thành công cốc, mà sự tồn tại của công ty cũng sẽ trở thành một vấn đề nan giải.
*Lên sàn: Hiểu theo cách đơn giản, công ty muốn chào bán chứng khoán ra công chúng thì phải được niêm yết trên các sàn giao dịch. Như vậy “lên sàn” chứng khoán là hình thức mà một công ty lần đầu phát hành chứng khoán ra công chúng sau khi được các sở giao dịch chứng khoán (sàn chứng khoán) cho phép và tổ chức giao dịch.
Từ Tết Nguyên Tiêu, các thông báo về việc muốn thoái vốn* lũ lượt ập tới, Quý Lãng, Chu Sùng Khải cùng những người có liên quan đều bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa phải đi kêu gọi đối tác mới, vừa phải đi điều tra điểm nghi vấn trong chuyện này, dù đã là 3 giờ sáng, trong tòa nhà công ty vẫn bật đèn sáng trưng, đầy tiếng nói chuyện.
*Thoái vốn: Thoái vốn là hoạt động nhằm giảm bớt một số loại tài sản cho các mục đích tài chính, hay nhằm phục vụ mục đích khác hiện có của một doanh nghiệp. Trong đầu tư, thoái vốn là một hình thức rất phổ biến biểu hiện là các nhà đầu tư hoặc cá nhân muốn rút vốn đầu tư của mình.
Quý Lãng nhéo mũi, thở dài một hơi rồi ôm Tần Khanh đi vào rạp chiếu phim.
Hai người tìm được chỗ ngồi trên vé xem phim, Quý Lãng để Tần Khanh ngồi vào bên trong.
Bộ phim mà cả hai sắp xem là một bộ phim tình cảm đã được PR rầm rộ suốt mấy ngày nay.
Nữ chính là một người vừa mới nổi lên dạo gần đây, kỹ thuật diễn như thế nào thì chưa biết, nhưng lại sở hữu một lượng fan khổng lồ, Quý Lãng không phải kẻ đu idol, anh đưa Tần Khanh đến đây xem chỉ vì đây là một bộ phim thích hợp cho dịp này.
Đèn trong rạp dần tối xuống, Tần Khanh lấy mắt kính ra đeo lên.
Trước khi phim được công chiếu, trên màn hình là một thước phim phổ biến về các quy định lúc xem phim.
Diễn viên trên màn ảnh vừa mới nói đến việc phải giữ yên tĩnh trong rạp, màn hình điện thoại của Quý Lãng lại sáng bừng lên.
Tần Khanh chỉ kịp nhìn sơ qua họ của người gọi, Quý Lãng đã bắt máy, thấp giọng trao đổi với đầu dây bên kia.
Anh nói rất ngắn gọn rồi cúp máy ngay, nhưng lại nhíu chặt mày.
Người gọi tới chính là Điền Mộc Lê, người đại diện của tập đoàn Cảnh Vinh, cũng là thiếu gia của nhà họ Điền.
Lúc Phi Thăng rơi vào thế khó, Cảnh Vinh vốn luôn có mối làm ăn bền chặt với Long Hoa lại tỏ vẻ muốn hợp tác với bên anh, Quý Lãng tất nhiên cảm thấy nghi ngờ, nhưng việc cấp bách nhất vẫn là triển khai một cuộc hội nghị để tiến hành thảo luận.
Anh nhìn góc nghiêng của Tần Khanh một chút, không biết nên mở lời như thế nào, người kia bỗng nhiên cúi đầu xem điện thoại.
“Công ty có việc thì anh cứ đi trước đi, xem phim xong em sẽ tự kêu xe về nhà.”
Một tin nhắn mới bỗng nhảy lên trên màn hình di động vẫn đang tối đen của cậu.
Tần Khanh tắt máy, tiếp tục ngẩng đầu lên xem phim, biểu cảm hờ hững, nhìn không ra là đang vui hay buồn.
Quý Lãng đấu tranh một lúc lâu, cầm tay Tần Khanh vuốt ve một hồi, cuối cùng đành không cam lòng mà đứng dậy rời đi.
Trên màn hình lớn, nữ diễn viên chính xinh đẹp yêu kiều đang kéo vali đi vào khuôn viên trường, lá vàng bay theo gió, rơi ngang vai cô rồi lại tiếp đất.
Tần Khanh biết, lúc cô đi vào một ngã rẽ nào đó, tiếng ồn sẽ tự dưng im bặt.
Cô sẽ còn bị quả bóng rổ từ trên trời rơi xuống đập vào phía sau lưng, rồi dưới sự xui khiến của lực quán tính mà ngã vào trong lòng của nam chính.
Bộ phim này được remake từ một bộ phim tình cảm ăn khách cách đây 9 năm, mà khi đó, cậu đã một mình xem hết toàn bộ nội dung từ đầu đến cuối rồi.
Kỹ thuật diễn của nữ chính nói chung cũng tạm ổn, nam chính còn chưa xuất hiện, Tần Khanh đã tháo mắt kính xuống đi ra ngoài rạp.
Nơi này là tầng cao nhất trong khu thương mại, cậu đứng tựa vào lan can, nhìn xuống dưới, chú ý đến bảng hiệu của một quán cà phê ở lầu 3.
Ngày lễ luôn là thứ gì đó vô cùng có sức hút, Valentine mỗi năm, quán cà phê luôn được lấp đầy bằng những cặp đôi đang yêu đương.
Tần Khanh xếp hàng, chọn một chỗ ngồi êm ái bên cạnh cửa sổ, cậu gọi cho mình một ly sữa bò nóng.
Và một ly Cafe Rum đốt lửa.
Đây là loại thức uống từ cà phê nóng hòa cùng cồn và chanh cắt lát, lúc bưng lên, mặt trên còn được châm một đốm lửa nhỏ, mùi rượu Rum thơm lừng tỏa ra dưới sức nóng của lửa.
Lửa tắt, Tần Khanh đặt cái ly sang phía đối diện, giống như sắp có ai đến ngồi vào chỗ đó, hoặc là người ngồi bên kia vừa mới rời đi cách đây không lâu.
Cậu khuấy ly sữa bò, lúc này mới cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn mà Quý Lãng gửi tới 10 phút trước.
“Xem phim xong anh sẽ tới đón em, đừng đi lung tung.”
Tần Khanh không trả lời, cậu tắt điện thoại, để nó lên trên bàn.
Từng giọt mưa rơi xuống từ trên không trung, từ thưa thớt rồi đến dày đặc, từ chậm đến nhanh, xối ướt cửa sổ bằng kính khô ráo bóng loáng của quán cà phê.
Từng hạt mưa được tích tụ trên những tầng mây, rơi xuống từng giọt rồi lại từng giọt, giống như một đám trẻ chơi chung một cái cầu tuột, trượt ào xuống cùng một lúc.
Trong phim cũng như thế nhỉ, trời bất ngờ đổ cơn mưa, từng chút hồi ức cũng kéo về theo mùi hương làm lòng người nao nức của rượu Rum trắng.
Vào mùa đông năm bọn họ vẫn còn là sinh viên năm hai, Từ Hiểu Nhu tham gia đố vui có thưởng, nhận được ba vé xem phim, chính là bộ phim thanh xuân vườn trường đang rất nổi, bản gốc của bộ đang chiếu trong rạp lúc nãy.
Cô đưa hai vé xem phim còn lại cho Tần Khanh và Quý Lãng, hẹn ngày đi xem phim cùng nhau.
Nhưng trước giờ G, Từ Hiểu Nhu lại gửi tin nhắn cho bọn họ, nói mình phải đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ, không thể đến xem phim với hai người được.
Tuy Tần Khanh cảm thấy tiếc nuối, nhưng trong lòng lại nảy sinh ra chút vui sướng hèn mọn.
Cậu cứ tưởng mình sẽ có cơ hội được xem phim riêng với Quý Lãng, nhưng mãi cho đến khi bộ phim chiếu xong, cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Trong cảnh cuối của bộ phim, nam phụ yêu thầm nữ chính đến tham dự hôn lễ của hai nhân vật chính.
Người đàn ông nhìn hai người kia ôm hôn đầy hạnh phúc trước cảnh biển trời xanh ngát, nâng ly champagne của mình lên, lặng lẽ đặt dấu chấm hết cho mười năm chờ đợi của mình giữa khung cảnh náo nhiệt.
Tần Khanh vẫn luôn cho rằng, ba người bọn họ cũng sẽ có kết cục như vậy.
Nhưng Tần Khanh sẽ không uống champagne, loại rượu kia ngọt đến mức làm người ta phải sặc, ho ra nước mắt thì lại tự biến mình thành trò cười mất.
Khi đó, lúc cậu chuẩn bị ra khỏi rạp chiếu phim, bầu trời cũng mưa như trút nước, mưa rơi xối xả, cô lập cậu như thể đây là một ngọn đảo không người.
Mà khi đó, Tần Khanh cũng ngồi trong một quán cà phê, nghe tiếng mưa rơi tí tách, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi mây tan mưa tạnh.
Cậu đang chờ ai có thể cho mình một chiếc ô, nhưng không ai lại tình nguyện bung dù, chừa cho cậu một chốn để dung thân cả.
“Tiên sinh, tiên sinh.”
Vai Tần Khanh bị người nào đó lắc hai cái, cậu mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình thế mà lại tựa vào ghế ngủ gật.
“Tiên sinh, hôm nay trong quán có rất nhiều người, mong ngài hãy để ý đến vật dụng cá nhân của mình nhé ạ.”
“Xin lỗi, cảm ơn bạn.”
Nhân viên phục vụ nhắc nhở vài câu thân thiện xong, lại xoay người đi qua bàn khác.
Tần Khanh xoa cổ, thở dài một hơi.
Mưa đã ngớt, đồ uống cũng đã không còn độ ấm nữa.
Tần Khanh cầm điện thoại lên xem giờ, lại thấy tin nhắn mới của Quý Lãng.
Còn 10 phút nữa là phim chiếu xong, Quý Lãng bảo cậu đến quán cà phê nào đó ngồi đợi anh.
Tần Khanh nở nụ cười cô đơn, nỗ lực tìm kiếm chút vui vẻ trong sự buồn bã, tự nhủ rằng những lời này là anh đang quan tâm đến mình.
Cùng lúc đó, trong phòng họp tại lầu cao nhất của tòa nhà Giang Tân mới vừa xảy ra một cuộc cãi vã.
Phần lớn các cổ đông đều chấp nhận điều kiện góp vốn của Cảnh Vinh, chỉ có Quý Lãng cùng Chu Sùng Khải vẫn còn muốn suy xét thêm.
Chu Sùng Khải là cổ đông lớn nhất của công ty, tất nhiên là có quyền quyết định, hơn nữa còn có sự ủng hộ của Quý Lãng cũng quyền lực không kém, hai người đã chi phối được kết quả của cuộc thảo luận này.
Điều kiện mà Cảnh Vinh đưa ra chính là, bên cạnh việc Phi Thăng lên sàn thành công vào tháng 6 năm nay, thì bên anh phải chia trên 15% lợi nhuận ròng hằng năm cho bên đó trong suốt 5 năm sau khi được đầu tư.
Chu Sùng Khải cho rằng vẫn còn có thể thương lượng lại những điều kiện này, mà Quý Lãng cũng không phải kẻ tay mơ, tất nhiên là anh nhận ra được những khó khăn cũng như những rủi ro nếu đặt bút ký hợp đồng.
Bên cạnh đó, bản năng còn cho anh biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
“Quý Lãng, tối nay có đưa em dâu tới không?” Chu Sùng Khải kéo cà vạt, ngã ngồi trên ghế thở hổn hển, giờ mới được nghỉ ngơi.
“Tần Khanh?” Quý Lãng nhìn ông anh của mình đầy khó hiểu, “Đang họp dẫn em ấy tới làm gì?”
Chu Sùng Khải cầm chiếc cốc giấy mà trợ lý mới đưa lên, uống sạch sẽ chỉ với hai ba ngụm.
Y hắng giọng, tiến sát đến bên cạnh Quý Lãng, nói, “Lúc trước mỗi khi chú đi họp, sẽ để em dâu đến đợi trong phòng làm việc.”
“Lúc chúng ta vừa mới xây dựng sự nghiệp, tối nào chú cũng đưa em dâu qua đây ăn cơm chung.”
Chu Sùng Khải nói xong liền làm mặt quỷ, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
“Chú nói xem, có khoe khoang quá không? Mắc ói gớm không?”
Quý Lãng nghe xong lại càng không hiểu nổi, thiếu chút nữa là muốn mở đầu óc của mình trong tương lai ra để xem, liệu có ai là học sinh tiểu học ấu trĩ đang điều khiển ở trong đó không.
“Để Tần Khanh đợi lâu thế mà em không đau lòng á?” Quý Lãng nheo mắt, bắt đầu nghi ngờ Chu Sùng Khải lại đang nói phét.
“Haiz, lại không tin chứ gì.” Nhận thấy ánh mắt không có chút tin tưởng của Quý Lãng, Chu Sùng Khải lập tức vội vã chứng minh sự trong sạch của bản thân, “Lúc đó anh cũng hỏi chú mày y chang, chú trả lời sao anh vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ đấy.”
“Phải không đó?” Quý Lãng khẽ nhướng mày, vờ như mình đang nghe rất chăm chú.
“Chú nói,” Người kia ho khan một tiếng, tiếp tục nói, “So với chuyện phải chờ đợi, thì Tần Khanh lại càng sợ phải lẻ loi một mình.”
“Thế nên em phải luôn ở tại một nơi mà em ấy có thể nhìn thấy được, để em ấy biết rằng em vẫn luôn ở đó.”
Những lời này giống như chạm vào một cái công tắc trong thân thể Quý Lãng, tim anh bắt đầu run rẩy, rất nhiều hình ảnh thoáng qua bỗng ập đến trong đầu, nhanh đến nỗi anh không nắm giữ được.
Anh nhắm mắt để bình tĩnh lại, trong từng mảnh ký ức sứt sẹo đều có thể nhìn thấy một bóng lưng gầy gò lại cô đơn hiu quạnh, khiến cho lòng anh đau  xót không tả nổi.
“Khanh Khanh…”
Tần Khanh ôm hộp cơm ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, nuốt một miếng cơm trắng nhạt nhẽo.
Mấy cái bàn tròn bên cạnh đều vô cùng đông đúc náo nhiệt, bọn họ nói cười rôm rả, cùng chia sẻ bàn đồ ăn phong phú.
Chỉ có Tần Khanh giống như một kẻ vô hình bị đám đông cô lập, sóng lưng cậu thẳng tắp, dù cô đơn nhưng vẫn quật cường ngồi một bên.
Bỗng nhiên, một tên đàn ông trung niên mập mạp đi đến trước mặt cậu, cái bóng của hắn giống như một bóng ma, hoàn toàn bao phủ lấy người kia.
Hình ảnh bỗng đứt đoạn, Quý Lãng trợn mắt, trái tim cũng đập nhanh liên hồi.
Không được để em ấy một mình.
Trong suốt nhiều ngày, câu nói kia cứ văng vẳng trong đầu anh, trong giọng điệu trách móc lại hòa lẫn sự bi thương khôn xiết.
Quý Lãng vội vàng cầm điện thoại lên, phát hiện Tần Khanh đã gửi cho mình hai tin nhắn cách đó vài phút.
“Quý Lãng, em vừa gặp Thanh Vân, cậu ấy đưa em về rồi.”
“Đừng lo cho em, đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Quý Lãng siết chặt tay, cảm giác bất an bị phóng đại thêm mấy lần, anh thấy mình như biến thành một con diều đang trôi lơ lửng giữa không trung, đến lúc cuộn dây diều đã bị bung ra hết thì lại vô cùng bất hạnh mà gặp phải mưa to gió lớn.
Người duy nhất có thể kéo anh lại, giúp anh tiếp đất an toàn, chỉ có mình Tần Khanh mà thôi.
Cuộc họp tạm thời khép lại, Quý Lãng liền hối hả đi về nhà.
Mở cửa ra, bên trong căn hộ tối thui, anh đi vào phòng ngủ một cách quen thuộc.
Tần Khanh đã ngủ rồi, cậu nằm nghiêng, cuộn tròn thân thể, trong tay còn cầm một cuốn album ảnh vẫn còn chưa được đóng lại.
Quý Lãng ngồi xuống bên mép giường, dùng ánh mắt ghi lại từng chi tiết trên gương mặt Tần Khanh, đáy lòng cũng dần bình tĩnh trở lại trong khoảnh khắc yên bình hiếm có này.
“Ưm…” Tần Khanh như cảm nhận được cái nhìn của anh, cậu khẽ hé mắt ra, mất một lúc mới xác nhận được người ở trước mặt mình là ai.
Cậu nhoẻn miệng cười, nụ cười trong vắt lại thuần khiết, giống như một đứa nhỏ gặp được người mà nó yêu thích nhất.
“Quý Lãng, em nhớ anh lắm đó.”
Tần Khanh chớp mắt, giọng mũi đáng yêu pha chút hờn dỗi.
Quý Lãng cúi xuống hôn cậu, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve tóc mái của bà xã.
“Anh cũng nhớ em.”
Tần Khanh đưa tay vòng qua cổ anh, cố gắng dùng sức ấn anh vào trong ngực mình, giống bé gấu Pooh ôm lấy bình mật ong mà nó thích nhất, tới đầu ngón tay cũng phải cố gắng thêm chút sức.
“Đừng bỏ em lại nữa.”
Tần Khanh cọ cọ mặt anh đầy lưu luyến, vừa nỉ non vừa chìm vào trong giấc ngủ.
Trong giấc mơ đêm đó, Quý Tiên Sinh của cậu không còn tan biến vào khoảng không nữa, mà bị cậu ôm thật chặt vào trong lòng.
Người đang ngủ mơ để lộ một nụ cười viên mãn, chỉ muốn giấc mơ này kéo dài, thật dài, mãi mãi không có hồi kết.
———