Vợ Hiền

Chương 11




Dịch + beta: Bánh
———-
Thời tiết miền Nam lúc vào đông thường hay ẩm ướt nhiều mưa, dù mặc kín đến cỡ nào, gió lạnh ập tới cũng khiến người lạnh cóng đến phát run.
Đang là mùa cuối cùng trong bốn mùa, vạn vật đều ngủ đông, một trận sương giá ập tới làm đất trời hóa thành màu xám trắng, đến bây giờ, Tần Khanh cuối cùng đã vượt qua ba tháng đầu tiên nguy hiểm nhất của thai kỳ, nhìn từ bên ngoài, vòng eo vốn mảnh khảnh cũng đã nhô lên thành một đường cong mềm mại.
Mới đầu, chuyện mang thai vẫn còn là một thứ gì đó rất mơ hồ đối với Tần Khanh.
Cậu biết một sinh mệnh khác đang được thai nghén ngay bên trong cơ thể của mình, nhưng nó lại chưa bao giờ quấy rầy đến nhịp độ cuộc sống của cậu, cậu vẫn là luật sư Tần quyết đoán nhanh nhẹn trong mắt cấp trên, lúc nào cũng vội vã đến nỗi chân không kịp chạm đất, những lúc rảnh rỗi ăn uống đều diễn ra như bình thường.
Sau đó thêm một khoảng thời gian, ngoại trừ cân nặng cơ thể bắt đầu tăng lên đôi chút, cậu dường như không có bất cứ biểu hiện bất lợi nào trong những giai đoạn đầu khi mang thai, cảm xúc ổn định, tâm trạng tốt, nếu không phải bụng nhỏ đang dần to lên từng chút, có khi cậu còn quên mất trong bụng mình đang có một đứa con.
Về mặt y học, ba tháng đầu chính là những tháng quyết định của thai kỳ, sự thật về sau cũng chứng minh được, đó cũng là khởi điểm cho mọi rắc rối khó khăn về sau của Tần Khanh.
Đại khái chắc là do ông trời không thích cậu mang thai sinh con trong nhẹ nhàng, vừa vào tháng 12, những triệu chứng khi mang thai những tưởng chỉ là lý thuyết trong sách vở lại xuất hiện trên người cậu, đã vậy còn gấp đôi.
Những tra tấn ban đầu là nôn mửa cùng thích ngủ.
Để bồi bổ thân thể cho Tần Khanh, Quý Lãng cố ý đi học cách hầm canh cá trích đậu hũ, mà khi một nồi canh cá trắng đục thơm ngào ngạt vừa được đặt lên bàn, Tần Khanh vừa mới ngửi được một chút đã vọt vào toilet nôn tối mặt tối mày.
“Tanh… tanh quá.”
Một tay Tần Khanh tỳ vào bồn rửa tay, một tay ôm bụng đầy khổ sở, cậu vẫn chưa ăn cơm, nôn ra toàn là dịch chua trong dạ dày.
Quý Lãng gấp đến nỗi chân tay luống cuống, nghe thấy Tần Khanh nói mùi tanh, anh lập tức chạy đi đổ nồi canh, rồi lại bóc một quả quýt, đưa vỏ quýt tới trước mặt cậu.
Người đang nôn khan giống như nhìn thấy thứ có thể cứu mạng mình, vội giật lấy mẩu vỏ quýt che lên miệng, chờ đến khi vị cay nồng tràn ngập khoang mũi, mùi tanh vẫn còn sót lại lúc nãy mới được đè ép xuống.
Quý Lãng cẩn thận đỡ Tần Khanh ngồi vào chỗ cũ, Tần Khanh nôn đến nỗi khóe mắt đỏ ửng, nước mắt sinh lý thấm ướt gần hết lông mi, trông vô cùng đáng thương.
Quý Lãng đau lòng không chịu nổi, hôm sau liền đến trung tâm cao cấp mướn một dì làm bếp chuyên phụ trách khâu ăn uống cho người mang thai về.
Dì kia họ Tôn, làm nghề này đã bảy tám năm, nghe nói có vài khách hàng lúc mang thai đứa con thứ hai lúc đến thuê người thì nằng nặc đòi phải là bà ấy đến chăm sóc.
Quý Lãng cùng Tần Khanh đều rất chú trọng không gian riêng tư, thế nên dì Tôn nấu cơm xong thì sẽ về ngay, mỗi khi Tần Khanh ăn không vô món nào, Quý Lãng sẽ lập tức gọi điện thoại dặn lại với bà ấy.
Tất nhiên là, giờ Tần Khanh cũng không tiện đến mấy chỗ bên cạnh công ty ăn trưa nữa, thế nên Quý Lãng cũng không ngại khổ mà đi đón cậu về nhà ăn cơm, nghỉ trưa xong lại chở cậu đi làm, may là chỗ làm của hai người chỉ cách nhau có mười phút đi xe, tuy rằng đi tới đi lui có hơi phiền một chút, nhưng ít nhất mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi hoạt động của cả hai.
Chỉ có điểm thích ngủ là gây ảnh hưởng lớn nhất đến công việc của Tần Khanh.
Làm luật sư cũng không khác gì làm điệp viên 007, có người bận bịu đến 4-5 giờ sáng mới được nghỉ, chỉ cần có điện thoại của khách hàng, dù có trốn đến đảo Nam Thái Bình Dương nghỉ phép cũng không thoát nạn nổi.
Đối với người cuồng công việc như Tần Khanh mà nói, mấy chuyện thức trắng đêm này cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, cậu vẫn còn nhớ lúc mà mình bận nhất, Quý Lãng phải tự ngủ một mình suốt cả một tuần.
Nhưng giờ chỉ cần trưa ngủ không đủ giấc thôi, cậu sẽ giống như một bãi bùn nhão, choáng váng không tập trung tinh thần nổi.
Cố Thanh Quân là một người rất tỉ mỉ, lúc Tần Khanh vừa mới mang thai, hắn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.
Tần Khanh cũng bó tay, chỉ có thể thành thật đón nhận tình trạng thân thể của mình, tuy Cố Thanh Quân không nói gì, nhưng lúc phân việc cũng không bắt cậu phải nhận những việc tốn sức nữa.
Tuy rằng đây là giải pháp tốt nhất ngay lúc này, nhưng phải rời đi vai trò chủ chốt của cả đội, tất nhiên là trong lòng Tần Khanh sẽ có chút mất mát cùng không cam lòng.
Bởi mới nói lúc mang thai cảm xúc sẽ thay đổi liên tục.
Tần Khanh không có cảm giác an toàn, bắt đầu trở nên lo được lo mất, thậm chí chứng mất ngủ vừa chưa khỏi được bao lâu lại bắt đầu tái phát.
Quý Lãng ôm cậu đọc thơ, Tần Khanh dựa vào trước ngực anh, mân mê ngón tay của mình, lúc Quý Lãng đọc đến đoạn “Quạ đen sẽ bay đi, sẽ mang lông vũ của tôi đi”, thân thể Tần Khanh liền cứng đờ, cậu ôm eo anh, rầu rĩ áp mặt vào ngực Quý Lãng.
“Anh sẽ rời khỏi em sao?” Tần Khanh hỏi thật cẩn thận, trên mặt là vẻ yếu ớt anh chưa thấy bao giờ.
Quý Lãng dùng hành động thay cho câu trả lời, anh cúi đầu hôn lên trán Tần Khanh, sau đó lại hôn lên khóe mi cậu rồi tới chóp mũi, cuối cùng là hai cánh môi ấm áp mềm mại.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt bị nuốt xuống, hương rượu Rum tinh khiết thơm lừng bao bọc lấy hai người đang hôn nhau say đắm, Tần Khanh bị hôn đến mức choáng váng, không còn hơi sức để tự chuốc buồn bực cho bản thân nữa.
Tần Khanh rất mê muội pheromone của mình, Quý Lãng dần ý thức được điều đó.
Miễn cưỡng khắc phục những triệu chứng thai nghén kia, bốn tháng đầu cũng trôi qua một cách yên ổn.
Bây giờ mỗi tối trước khi đi ngủ, để ngừa vết rạn da, Quý Lãng sẽ dùng dầu ô liu mát xa bụng cho Tần Khanh.
Trước tiên là đổ dầu ra lòng bàn tay, xoa cho nóng lên rồi mới nhẹ nhàng áp tay vào rốn Tần Khanh, sau đó mát xa thật hoàn chỉnh theo chiều kim đồng hồ.
Tần Khanh bị xoa khiến phát ra âm thanh rầm rì, giống như một cái móng vuốt mèo cào vào trong đáy lòng người khác.
Chờ Quý Lãng mát xa bụng xong rồi, cậu lại gấp không chờ nổi mà gác chân lên gối anh, nhõng nhẽo, “Chân cũng sưng rồi, chân cũng muốn được xoa.”
Không biết có phải là do lúc mang thai thì hàm lượng progesterone tăng cao hay không, mà suốt hai tháng qua Tần Khanh giống như đổi tính hẳn, một người bình thường vẫn luôn điềm đạm cao ngạo giờ lại thích làm nũng, khổ cực một chút cũng không chịu.
Quý Lãng không ngờ được sau khi lớp vỏ ngoài lạnh như băng bị phá vỡ, thứ chảy ra bên trong lại là nước mật ong vàng óng ngọt ngào lại dính nhớp.
———–
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc W/o/rdp/r/e/ss peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!
———-
Tần Khanh quơ quơ chân giống như đang muốn thúc giục, Quý Lãng vừa vỗ về cậu vừa không biết mệt mỏi mà xoa bóp cẳng chân đã có chút sưng phù lên của người kia.
Tần Khanh thoải mái nheo mắt, trong miệng lại bắt đầu phát ra tiếng rầm rì mềm mại giống như tiếng mèo kêu.
Lúc này Quý Lãng chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy hơn nửa cái áo ngủ của Tần Khanh đã tuột xuống, thân thể được bày ra một cách không phòng bị, từ đầu vai trắng nõn mượt mà đến cái bụng mềm mại bóng loáng, còn có cả đôi chân dài thẳng tắp, cả người trắng trẻo da thịt non mịn nằm trên vải lụa màu xanh đen, giống như đóa hoa Dạ Quỳnh rực rỡ nhất trong đêm.
Quý Lãng thu hồi tầm mắt, ép bản thân phải tập trung vào việc xoa bóp đôi chân mềm mại trong tay, nhưng càng xoa lại càng có cảm giác.
Anh nhịn không được mà nuốt nước bọt, nhưng sự khát khô trong cổ họng lại không giảm đi được chút nào.
“Quý Lãng..” một tiếng kêu nhút nhát sợ sệt khẽ tiến vào tai anh, kéo người như đang chìm vào cõi thần tiên với những suy nghĩ kiều diễm về với hiện thực.
“Hửm?” Quý Lãng lúng túng ho khan một cái, nỗ lực tỏ vẻ bình thường nhất có thể.
“Hôm nay em đi khám thai.” Tần Khanh dùng đầu ngón tay nhéo drap giường, mong có thể giảm bớt sự khẩn trương của bản thân mình ngay lúc này.
“Ừm, bác sĩ có dặn gì sao?” Quý Lãng nghe vậy liền dừng tay, nghiêng người qua chờ cậu nói tiếp.
Tần Khanh cắn cắn môi, do dự một lát mới lấy hết can đảm, lắp bắp nói tiếp.
“Bác sĩ nói tình hình của cục cưng đã ổn định, về sau cần phải bổ sung cho cục cưng một chút pheromone của người cha…” Cậu nói càng lúc càng nhỏ, không dám đối mặt với Quý Lãng nữa, nói xong rồi lại càng xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất.
Lời dặn bổ sung pheromone của bác sĩ là có ý gì, không cần nói cũng biết.
Quý Lãng không trả lời, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng điều hòa thổi gió.
Trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực Tần Khanh dần nguội lạnh, bao khó khăn cùng ấm ức giống như một cái dây leo phát triển không ngừng, quấn chặt lấy con tim của cậu, khiến cậu ngay cả thở thôi cũng cảm thấy vô cùng gian nan.
“Tần Khanh, em muốn không?” Quý Lãng hỏi, giọng điệu bình tĩnh lại thẳng thắng, vạch trần góc tối bí ẩn sâu trong lòng cậu.
Tần Khanh mấp máy môi, đầu óc rối loạn thành một cục, cuối cùng đành tự sa ngã mà gật đầu.
“Vậy anh muốn em không?” Bao nhiêu dũng khí đều dồn hết vào trong thanh âm run rẩy của cậu, Tần Khanh xấu hổ đến mức cả người đều phát run.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt ngay sau đó, Quý Lãng dùng hành động chứng minh cho câu trả lời của anh.
Đôi môi vừa bị chạm vào, Tần Khanh liền hé miệng theo phản xạ có điều kiện, đầu lưỡi của người kia liền nhân cơ hội mà vói vào trong, liếm mút đầy khiêu khích.
Tần Khanh ngước đôi mắt ướt sũng lên, bắt gặp hình ảnh của chính mình từ trong con ngươi đen láy của người đàn ông.
Hơi thở nóng rực quyện vào nhau, Quý Lãng vừa hôn cậu, vừa nhanh tay cởi hết quần áo trên người cả hai.
Tần Khanh bị hôn cho không còn sức chống cự, áo ngủ cùng quần lót cũng bị anh nhẹ nhàng cởi ra, ném qua một bên.
Hai cánh môi cậu đã bị xâm lược đến nỗi vừa ướt vừa sưng, nước bọt cũng không kịp nuốt.
Dưỡng khí trong lá phổi dần cạn kiệt, Tần Khanh đưa tay đặt lên bả vai Quý Lãng, muốn đẩy anh ra.
Quý Lãng tóm lấy một bàn tay của cậu, kéo nó xuống đặt vào thứ đang ngẩng đầu thật cao giữa hai chân anh.
“Anh muốn em.” Thanh âm của người đàn ông giờ đã khàn đi vì tình dục.
Không khí mát mẻ ùa vào xoang mũi, ngực Tần Khanh bắt đầu phập phồng lên xuống thật kịch liệt.
Quý Lãng thở hổn hển, anh đứng dậy, lúc môi lưỡi hai người tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài.
Thứ khổng lồ dán vào trên tay cậu nóng như thiêu đốt, Tần Khanh có thể cảm nhận được từng cái gân xanh trên thứ kia đang nảy lên đầy hưng phấn như thế nào, giống như đang khoe khoang sức lực kinh người của nó.
Ba năm về trước, Tần Khanh đã từng có một quãng thời gian sống trong hoang đường, lúc đó hầu như ngày ngày đêm đêm đều tiếp xúc với thứ to lớn trong tay này.
Độ nóng cùng độ cứng đều là thứ cậu đã rất quen thuộc, cậu cũng khát vọng thân thể của Quý Lãng như cái cách mà anh muốn cậu vậy, khát vọng được dùng anh tâm ý tương thông, da thịt cận kề, dùng phương thức nguyên thủy nhất để hòa làm một.
đầu v* mẫn cảm bị đầu lưỡi thô ráp liếm láp khiến cho ướt sũng, chờ hạt châu đỏ bừng kia sưng lớn thêm một chút, Quý Lãng liền dùng răng ngậm lấy nó, vừa khẽ cắn vừa dùng đầu lưỡi đâm vào.
Dạo gần đây đầu v* Tần Khanh có phát triển hơn một chút, bộ ngực vốn bằng phẳng phồng lên thành một cục mềm mại, vừa đủ để bàn tay to lớn của Quý Lãng có thể ôm trọn, mặc sức chà đạp.
Khoái cảm tê dại dâng lên, Tần Khanh không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt như thế, cậu ôm cổ Quý Lãng, rên rỉ như một em mèo đang kì động dục, người nằm trên người cậu vẫn dùng tay đùa nghịch với hai bên đầu v* cho đến khi nó không thể nào sưng hơn được nữa, lúc anh nhả ra, chỗ đó đã căng mọng như anh đào, diễm lệ như hoa hải đường.
Tần Khanh đã động tình, Quý Lãng lấy một cái gối lót dưới eo cho cậu, rồi lại banh đùi người kia ra thật rộng, giống như một cánh cửa bị mở toang, ai muốn vào cũng được.
Lỗ nhỏ ẩm ướt nhẹ nhàng mấp máy, co rúm lại chảy ra từng luồng dịch nhầy.
“Em ướt quá.”
Quý Lãng cười tà, nhẹ nhàng vỗ cặp mông căng tròn của Tần Khanh, mông thịt no đủ mềm mại run rẩy, lỗ nhỏ lại càng chảy ra nhiều mật dịch, cái mông trắng nõn ướt át giống như một quả đào mọng nước vừa mới được bóc vỏ.
Tần Khanh xấu hổ đến mức cả người đỏ ửng.
Từ trước đến nay cậu là người không có quá nhiều ham muốn tình dục, nhưng dù là người có lãnh cảm tới đâu cũng không tài nào chịu nổi cảnh ngày nào cũng bị chịch hai ba lần trong suốt ba năm được.
Lúc trước cậu còn có thể nhịn được một chút, nhưng dạo gần đây, chỉ cần ngửi thấy pheromone của Quý Lãng, lại không thể kiềm chế nổi mà tay chân nhũn ra, lỗ nhỏ không khác gì lũ tràn bờ đê.
Lối vào quyến rũ run rẩy khẽ co rút, Quý Lãng vừa mới cắm vào một ngón tay, thành ruột ấm áp lập tức ngậm chặt lấy, hút lấy anh đầy khao khát.
Anh đưa ngón tay thẳng vào trong, sau đó lại cho thêm một ngón thứ hai vào, cho tới ngón thứ ba, bên trong cậu cũng đã đủ mềm mại, chỉ cần khẽ động đầu ngón tay là có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp.
Khoái cảm hết đợt này đến đợt khác khuếch tán từ lỗ nhỏ ra toàn thân, cậu nhỏ của Tần Khanh cũng run rẩy ngẩng đầu, Quý Lãng đưa tay mơn trớn dương v*t tinh xảo của cậu, vuốt ve lên xuống, ngón tay ở dưới cũng tăng tốc, đưa đẩy rồi lại xoay tròn.
Trên dưới dều bị tấn công, Tần Khanh không nhịn nổi tiếng rên rỉ nữa, kêu rên càng lúc càng to, âm cuối kéo dài tràn đầy vẻ mất hồn.
Lúc ngón tay Quý Lãng đụng vào một chỗ gồ lên bên trong, Tần Khanh liền kẹp chặt hai chân, tiếng rên rỉ cũng thay đổi.
Quý Lãng biết đây là điểm G của cậu, liền banh đùi người kia ra, mạnh mẽ tấn công vào chỗ đó, Tần Khanh lắc mông muốn trốn nhưng không kịp nữa rồi, thét chói tai, co rút hai cái rồi run rẩy bắn ra chất lỏng trắng đục.
Quý Lãng thấy Tần Khanh đã lên đỉnh rồi mới rút ngón tay ra khỏi lỗ nhỏ vẫn đang siết chặt.
Chất lỏng lập tức trào ra khỏi nơi đã được khuếch trương đầy đủ theo động tác rút tay của anh, khăn trải giường dưới mông cũng đã thấm đẫm vệt nước.
Sự trống trải nhất thời như phóng đại cơn ngứa ngáy bên trong lỗ nhỏ, bên trong giống như đang có hàng vạn con kiến bò quanh, lúc thì nóng đau, lúc lại tê ngứa khó nhịn, gấp đến nỗi tim gan cồn cào, không nhịn nổi khát vọng được thứ lớn hơn nữa thọc vào rút ra làm giảm bớt sự thiếu thốn bên trong.
“Tiến.. Tiến vào đi…” Tần Khanh nhìn anh cầu xin, bụng bầu tròn trịa khẽ lắc lư.
Quý Lãng lập tức siết eo cậu, không cho cậu cọ vào drap giường để tự an ủi.
“Muốn anh đâm thật mạnh vào sao?” Quý Lãng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng dâm đãng lúc này của Tần Khanh.
dương v*t cứng như sắt dưới thân anh lại càng ngẩng cao, chỉ hận không thể cắm ngay vào cái miệng nhỏ đang chảy nước không biết xấu hổ kia.
Nhưng lúc nghe được tiếng cầu hoan hớp hồn của Tần Khanh,Quý Lãng lại nảy sinh ra một suy nghĩ khác.
Anh cầm dương v*t của mình, khẽ chọt vào mật huyệt đã mềm ướt như một bãi bùn nhão, vờ như muốn vào nhưng lại không vào, chỉ vờn xung quanh.
Tiếng nói trầm thấp gợi cảm ở bên tai như dụ dỗ hoặc Tần Khanh, chỉ cần tưởng tượng đến cảm giác sung sướng khi bị đâm vào, lỗ nhỏ mẫn cảm trống rỗng lại bắt đầu chảy nước miếng dính ướt.
Cậu rất giận với ý đồ xấu xa của Quý Lãng ngay lúc này, nhưng lại không thể không khuất phục, nức nở gật đầu.
“Anh muốn nghe em xin anh.”
dương v*t nóng như lửa cọ sát giữa hai đùi rồi theo kẽ mông của cậu.
Đỉnh quy đầu đã trào ra chất lỏng trong suốt, cọ vài cái đã khiến hai bên mông dính một lớp nước sáng loáng.
Quý Lãng đặt phần đầu nhắm vào ngay lỗ nhỏ của cậu, bắt chước động tác va chạm mà nhẹ nhàng đong đưa, khiến cho Tần Khanh phải òa khóc, khóe mắt đỏ ửng khẽ run rẩy.
“Ông xã… Đâm…. đâm vào đi.”
“Xin… xin anh… chịch em nhanh lên…” Tần Khanh bị đùa bỡn sắp hỏng mất rồi, lời nói dâm loạn phóng đãng lại thô tục hòa vào với tiếng khóc nức nở.
Vừa dứt lời, trong đầu Quý Lãng như có gì đó nổ tung lên, máu nóng trên toàn thân đều tập trung về tại một chỗ.
Người đàn ông động thân một cái, dương v*t đang chực chờ để thể hiện sức mạnh lập tức cắm vào, theo dịch nhờn bôi trơn tiến vào nơi sâu nhất trong Tần Khanh.
“A!” Tần Khanh ngửa cổ, hai bắp đùi đang dạng ra căng cứng lại, ngón chân cũng cuộn tròn.
Sau chút cảm giác như bị xé rách, lỗ nhỏ bắt đầu co rút lộn xộn nhằm lấy lòng dương v*t bên trong nó.
Cảm giác mất hồn khi bị xỏ xuyên làm Tần Khanh sướng đến nỗi cả người run lên, không chịu nổi mà bấy víu lấy chiếc gối mềm mại dưới eo.
Đôi mắt khép hờ ướt sũng nước, giống như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Chờ Tần Khanh thích ứng được với kích thước của dương v*t, Quý Lãng liền ôm chân cậu bắt đầu cày cấy.
dương v*t cứng như sắt xâm lược tầng tầng lớp lớp trong vách thịt, cọ xát liên hồi ở bên trong, rút ra hết rồi lại đâm vào cả cây, chạm vào điểm G hết lần này đến lần khác, Tần Khanh bị chịch đến nỗi cả người đỏ ửng.
Lỗ nhỏ dâm đãng mút lấy mút để thứ đang xâm lấn nó, cố gắng hết sức để co bóp như đang muốn ép ra được thứ gì đó.
Tần Khanh bị làm đến thần hồn điên đảo, mới vừa hé mở môi một chút, người kia liền đâm vào một cái thật sâu, đụng ngay vào nơi mẫn cảm nhất bên trong lỗ nhỏ, khiến cho người đang không phòng bị phải thốt ra một tiếng rên rỉ cao vút, âm cuối ngọt lịm đến nỗi như sắp chảy ra nước mật.
Quý Lãng bị kích thích đến hai mắt đỏ bừng, thẳng lưng đâm vào bên trong, tấn công vào nơi sâu nhất, hai viên tinh hoàn nặng trĩu va chạm vào bờ mông trắng nõn phát ra âm thanh da thịt vừa to lại vừa khiến người ta nghe vào sẽ thấy thẹn, chưa được bao lâu, thịt non giữa đùi cũng bị thúc tới nỗi đỏ bừng hết một mảng.
Tần Khanh bị dương v*t đang ra vào trong mông làm cho muốn chết đi sống lại, phía trước không ai vỗ về an ủi cũng tự bắn ra, thân thể mềm thành một cục, dính nào là tinh dịch cùng dâm dịch, mặc cho người đàn ông muốn đùa nghịch nắn bóp kiểu gì cũng được.
Quý Lãng nhìn chằm chằm vào chỗ cả hai kết hợp một cách mê muội, ánh mắt anh đen tối như thể đang muốn cô đọng lại tinh hoa của cả hai.
Lỗ nhỏ nhỏ xinh bị dương v*t tím xanh đâm vào “bạch bạch”, d*m thủy tràn trề chảy qua hai bắp đùi đã đỏ ửng, nhỏ lên drap giường, thấm ướt một mảng lớn.
“Ưm… Ưm… Chậm.. Chậm một chút…” Tần Khanh sắp bị khoái cảm chồng chất tra tấn đến điên rồi, không chịu nổi mà vụng về xoay eo, muốn trốn thoát khỏi sự xâm lược của gậy th*t đang không biết mệt mỏi là gì của ai kia.
Quý Lãng biết tỏng ý đồ của cậu, lập tức túm lấy chân Tần Khanh, kéo người trở lại bên mình.
dương v*t thô to rút lui khỏi lỗ nhỏ, rồi lại đâm thật mạnh vào bên trong, từ sâu bên trong thành ruột lại phun ra một lượng lớn chất lỏng nóng bỏng, tưới vào quy đầu khiến dương v*t của người đàn ông lại lớn thêm vài phần.
Tần Khanh nức nở một tiếng, mềm như một cục bông mà dùng chân đá anh, đôi mắt sưng đỏ vì bị ăn hiếp không kìm được nước mắt.
“Khanh Khanh ngoan… để anh chịch thêm chút nữa thôi.”
Người đàn ông cúi đầu hôn vào phần thịt non bên trong đùi cậu, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm lên, vừa hút vừa liếm để lại thật nhiều dấu hôn màu đỏ, kích thích đến nỗi Tần Khanh chịu không được muốn khép đùi lại, nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực để anh banh hai chân ra.
“Tần Khanh… Khanh Khanh…”
Cách xưng hô quá mức thân mật khiến Tần Khanh thất thần chỉ trong nháy mắt.
Lần cuối bọn họ làm tình, Quý Lãng cũng cắn vành tai cậu, vừa dịu dàng lại đầy quyến luyến mà gọi lên hai chữ này.
“Quý Lãng…” Đôi mắt ướt sũng như lại chìm vào trong sương mù, Tần Khanh run rẩy vươn tay ra giữa cơn rung lắc.
Quý Lãng cúi người, thuận thế ôm cậu ngồi vào trong lòng mình.
“Có anh ở đây.”
Bàn tay dày rộng vuốt ve tấm lưng của cậu, xoa nhẹ từng cái một, giống như cổ vũ, cũng giống như đang trấn an.
Tần Khanh vòng tay ôm cổ Quý Lãng, điểm chống đỡ toàn bộ cơ thể cậu chỉ còn lại dương v*t đang đứng thẳng tắp kia, thứ đó đang diễu võ dương ai xâm chiếm miệng nhỏ trơn ướt nhỏ hẹp của cậu.
“Anh bắt đầu động nhé.” Quý Lãng thì thầm vào tai cậu.
Bàn tay đang ôm mông cậu lập tức banh hai bên mông ra, trước tiên là chậm rãi rút dương vât ra hơn phân nửa, rồi lại đâm lút cán vào thật sâu bên trong.
Tần Khanh kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người ngã vào vòng tay của Quý Lãng, hai cái xương bướm xinh đẹp run rẩy không ngừng.
Tư thế này khiến dương v*t tiến vào một chiều sâu chưa từng có, thậm chí Tần Khanh còn có thể cảm nhận được quy đầu đã chạm vào miệng khoang sinh sản.
“Nhẹ.. Nhẹ một chút.. Con…” Tần Khanh bảo vệ đứa con trong bụng mình theo bản năng, sợ cục cưng sẽ xảy ra chuyện không hay.
“Tin tưởng anh, anh sẽ có chừng mực.”
Quý Lãng xoa nắn phía sau eo cậu, bắt đầu đưa đẩy eo một cách chậm rãi, chà đạp vách thịt mềm mại ướt át bên trong, khiến cho Tần Khanh chỉ còn có thể thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ.
Khoái cảm đáng sợ thổi đến trên toàn thân, Tần Khanh sướng đến nỗi da đầu tê dại, chỉ có thể siết lấy bả vai Quý Lãng một cách bất lực, bị cơn sóng tình dục mãnh liệt nhấn chìm.
Tốc độ đẩy hông của Quý Lãng càng lúc càng nhanh, tuy không nhanh như lúc đầu, nhưng mỗi lần đâm vào đều đụng trúng điểm mẫn cảm của cậu.
Lối đi càng lúc càng trở nên mềm ướt, vách thịt cũng giống như không muốn sống nữa mà co thắt thật mạnh, cái mông ướt sũng bị đâm phát ra tiếng bạch bạch, dâm dịch ngoài miệng lỗ nhỏ cũng bị đánh thành lớp bọt màu trắng.
“Nhanh… nhanh nữa đi…” Tần Khanh bị chịch đến mức mất tỉnh táo, chỉ muốn dạng chân ra để người đàn ông chiếm hữu mình một cách tùy thích.
Ở dưới nâng hông đâm lên, ở trên cũng vô cùng phối hợp mà ngồi xuống, cái miệng nhỏ vừa khép lại được một chút đã bị nới ra, ngậm lấy dương v*t nóng như lửa.
Quy đầu khủng bố đâm vào điểm G liên tục, giống như muốn đâm nát phần thịt gồ lên đó mới chịu tha cho nó.
Dưới trận làm tình như mưa rền gió dữ, ba hồn bảy vía của Tần Khanh đã sắp bị đâm bay ra khỏi thân thể, không được bao lâu đã lên đỉnh.
Quý Lãng cũng sắp ra rồi, lỗ nhỏ lúc cao trào cắn anh một trận tê dại, anh lập tức ôm Tần Khanh thật chặt, ra vào mãnh liệt thêm mấy chục cái nữa rồi cắm vào nơi sâu nhất, bắn hết tinh dịch đặc sệt vào mông Tần Khanh, một giọt cũng không dư thừa.
Cuộc ân ái dài dòng đã kết thúc, hai người ôm nhau thở hồng hộc, ngã vào trên giường.
Vì ngại Tần Khanh đang mang thai, Quý Lãng đành nhịn không dám làm thêm một lần nữa, anh vuốt ve sống lưng đã ướt mồ hôi của cậu, một cảm giác bình yên lại thỏa mãn chưa từng có bao giờ đang xâm chiếm trái tim anh.
Lúc trước không phải anh chưa bao giờ nảy sinh dục vọng với Tần Khanh, nhưng thứ nhất là do tình trạng sức khỏe của cậu không ổn định, thứ hai là anh không biết chuyện giữa mình và Tần Khanh sẽ thành ra như thế nào sau khi đứa con được sinh ra, thế nên trước khi đưa ra quyết định, anh sẽ không lợi dụng thân phận cùng địa vị của mình trong lòng cậu để ra tay.
Nhưng mà sau mấy tháng ở chung, anh đã cảm nhận được sự chu đáo ân cần của Tần Khanh, cũng phát hiện sự mẫn cảm yếu ớt của cậu, rất giống lúc tìm thấy một chiếc áo khoác cũ bị bỏ quên trong tủ quần áo, lại vô cùng may mắn mà tìm được một viên kẹo cam chua ngọt từ trong túi áo đã cũ rích.
Tần Khanh sẽ đỏ mặt chỉ vì một cái nắm tay, cũng sẽ lúng túng chỉ vì vài câu trêu đùa, em ấy sợ tối, sợ đắng, sợ cô đơn, cũng sẽ khóc lóc, mè nheo, cũng sẽ biết tức giận.
Em ấy giống như một con mèo con giương nanh múa vuốt, lúc anh muốn tiếp cận sẽ giơ móng vuốt lên để ra oai, nhưng khi anh làm ra vẻ mình muốn rời đi, lại cố chấp giẫm lên dây giày, không cho phép anh rời khỏi.
Em ấy sẽ dùng vẻ ngoài lạnh lùng để ngăn cản những ánh mắt săm soi của kẻ khác, những điều vụn vặt nhất về em ấy đều hóa thành những đóa bồ công anh rơi xuống nơi ngọn núi không người*.
*Bắt nguồn từ câu thơ của Tịch Mộ Dung:
“Hoa rụng rồi, lòng ta vẫn còn tiếng hoa rơi.
Một bông hoa, một bông hoa rơi giữa núi không người.”
Giờ đây, Quý Lãng vô cùng chắc chắn về việc anh muốn ở bên Tần Khanh cho đến cuối đời, cùng nhau nuôi nấng đứa con của cả hai nên người, muốn cho Tần Khanh xuất hiện trong mọi bức tranh mà anh vẽ nên về cuộc sống sau này.
Anh biết, mình đã không thể rời khỏi Tần Khanh được nữa rồi.
———–
Bằng một cách thần kì nào đó thì chương này được lên đúng ngày 14/2 và cũng quá đủ ngọt ngào cho một ngày Valentine, chúc các tình yêu của Bánh một lễ tình nhân thật vui vẻ ^_^