Thân Hạo Thiên từ bệnh viện trở về đã bình phục sức khỏe, gương mặt không cỏn tiều tụy nữa. Nhưng có điều, vẫn là Diệp Linh Yến, ngày nào cũng đến nhà anh chăm sóc, lại còn muốn trèo lên giường anh. Nhưng anh vẫn biết Doãn Ninh và anh vẫn yêu nhau như vậy, làm sao có thể làm loại chuyện này thêm một lần nữa.
5h chiều, Diệp Linh Yến từ khách sạn Ngân Ái đi ra cùng một gã đàn ông họ Lưu. Cánh tay tên đàn ông khoác ngang hông cô, miệng thì thào:"Em thật dâm đãng! Làm 2,3 tiếng cũng muốn làm nữa. Chẳng bù cho bà vợ anh ở nhà, vừa xấu vừa nhiều chuyện."
Cô ta dựa ngực vào người hắn, gương mặt ghé vào cổ:"Nếu không xinh đẹp, em có thể làm nghề này sao? Hôm nào anh lại tới nhé!"
Hắn hôn cổ cô ta, bàn tay mò vào quần lót cô:"Sao ướt thế?"
"ưm! Dừng lại! Em phải về trước!"
....
Diệp Linh Yến mở cửa bước vào, cô thoạt nhiên cười nhẹ:"Thiên! Em ghé thăm anh!"
Im ắng,
Thân Hạo Thiên thật không muốn để ý, lại tiếp tục làm việc. Cô chịu không nổi, tiến đến lao thẳng ngồi trên đùi anh, đụng trúng vật nam tính:"Anh thèm không?"
Ánh mắt anh đỏ ngầu vì dục vọng, nhưng cánh tay lại đầy cô ngả xuống sàn:"Diệp Linh Yến, cô nên biết cô không phải người tôi yêu. Cô có thể làm cơm cho tôi, dọn dẹp nhà cửa cho tôi, nhưng tuyệt đối không được trở thành người phụ nữ của tôi"
Đầu gối vì va đập mà sưng bầm. Một tiếng trước nó đang được hôn liếm bởi những người đàn ông kia. Vậy mà, bây giờ lại bị chính người mình yêu nhất làm cho xây xát. Lòng người có giới hạn, nước mắt cũng phải rơi khi đau đớn...