Thân Hạo Thiên vứt hết lời nói của cô trong đầu, đi thẳng lên phòng cùng Diệp Linh Yến. Anh thật muốn cùng cô sống hạnh phúc, chỉ là có vài chuyện, lòng người không thể thắng thời thế. Công ty đã bị thâu tóm, giờ anh chỉ là cổ đông nhỏ nhoi, Khánh Dạ Tước đúng là quả tâm quá lớn, anh biết, người anh ta hướng đến là Doãn Ninh, anh ta có ý đồ với cô, mà cô, đã từ lâu cũng không còn trong trắng. Mấy ngày nay, anh luôn tự hỏi, là anh không cùng cô chăn gối, không giàu có bằng Khánh Dạ Tước hay là do anh không quan tâm cô đủ. Thôi vậy, buông tay sớm bớt đau khổ...
Diệp Linh Yến vào phòng tắm, thay nhanh bộ đồ ngủ quyến rũ, dạo này ngày nào anh cũng tìm cô uống rượu rồi lăn lên giường ầm ĩ cả đêm, cô thật sự rất thỏa mãn. Chỉ là, anh có từng yêu cô chưa? Nếu yêu, sao anh không nhẹ nhàng một chút...Không sao, dù cô có bị anh hành hạ đến chết cũng phải theo anh. Đời này kiếp này, cô đã định phải yêu anh rồi.
Người con gái xinh đẹp thùy mị đi đến bên cạnh Thân Hạo Thiên, dùng bàn tay trắng nõn thon gọn chạm vào vật đàn ông nam tính của anh, cô biết chỗ này của anh chính là thèm muốn cô. "Thiên, em hỏi anh một vấn đề."
"Chuyện gì?", Thân Hạo Thiên vẻ mặt nhạt nhẽo.
"Vì sao anh không đụng đến cô ấy?"
Anh buông tay cô ra, ánh mắt ứ nước:"Tôi bận như vậy, cũng không phải người quá tài năng, đi làm về thật sự rất mệt. Tôi rất muốn yêu thương cô ấy, nhưng mỗi lần tôi về, cô ấy đã ngủ mất rồi, tôi yêu cô ấy, nên sẽ không ép buộc cô ấy. Tôi yêu không phải vẻ bề ngoài của cô ấy, vậy mà tôi không ngờ, cô ấy sớm đã cùng người khác qua lại thân mật."
"Nếu cô ấy đã bạc tình, sao anh không tìm cách li hôn?", Diệp Linh Yến ánh mắt chờ đợi anh nói sẽ sớm li hôn.
"Cô nghĩ cô ấy sẽ chịu sao? Với lại, tôi cũng không nỡ, tôi vẫn rất yêu cô ấy."
Người con gái phía sau dường như không muốn nghe anh nói thêm, đưa tay che miệng anh:"Thôi, đừng nói nữa. Anh đưa em vào phòng cũng không phải mục đích này"
Thân Hạo Thiên bình tĩnh lại, hạ thân cũng dựng đứng. Một đêm dài cùng với tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng ngâm nga của phụ nữ.
"Nữa đi, mạnh nữa! Ứm...ư....
Doãn Ninh sau hồi lâu bần thần cũng đi lên lầu xem họ có thật làm loại chuyện cô nghĩ đến không. Ai ngờ, khi cô vừa đứng ở cầu thang, âm thanh hoan ái đã vang thẳng vào tai. Chắc hẳn là hạnh phúc lắm! Âm thanh không thua gì lúc cô cùng người đàn ông kia hưởng lạc cả. Nghĩ đến đây lòng cô đau nhói, đúng là làm ác gặp ác. Nhưng vì tình yêu của mình dành cho Thân Hạo Thiên quá lớn, cô bước nhanh về phía căn phòng vốn dĩ là của anh và cô, mở cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô như muốn tắt thở...quần áo ném loạn xạ khắp nơi...Diệp Linh Yến xinh đẹp trắng trẻo bị đè dưới thân anh...bộ ngực cao ngất không ngừng lắc lư...phía dưới của hai người họ, khít chặt cùng nhau giao hợp...trong vòng mới có hai ba phút...họ từ tư thế nam trên nữ dưới lại đến nữ cưỡi nam ưỡn...đã vậy, còn có, Thân Hạo Thiên không ngừng cắn mút khắp nơi trên người cô ta...mồ hôi nhễ nhại
Làm sao vậy, sao cô lại ngốc như vậy mở cửa ra nhìn bọn họ trong khi cô đã đứng đây gần nửa tiếng mà họ không thấy cô? Họ thèm khát nhau đến vậy sao? Họ yêu nhau đến vậy sao? Tình cảm gần 6 năm, thì ra vẫn là thua ham muốn xác thịt. Đó là yêu sao? Cô đối với anh yêu chân chính trong sáng, trước nay chưa từng nghĩ đến cùng anh ngày đêm hưởng lạc, vậy mà anh, vì ham muốn thể xác mà bỏ rơi cô...Cô hiểu rồi, nhưng tim vẫn đau như vậy...
bởi vì cô vẫn còn yêu anh, yêu rất nhiều...