Trải qua kích tình mãnh liệt, Thân Hạo Thiên nhắm nghiền mắt. Diệp Linh Yến càng ngày càng say mê anh, đã hơn một ngày đêm, hai người cứ thế quấn lấy nhau. Nếu còn có lần sau, cô nhất định sẽ lại mua loại thuốc đó, thật rất mãnh liệt rất có tác dụng. Nhưng điều làm cho cô cảm thấy đau lòng là dù cùng cô hăng say, anh vẫn xem cô chính là Doãn Ninh. Anh yêu cô ấy đến như vậy sao? Nhưng em cũng yêu anh, em si mê anh, anh có thể cho em cơ hội không, em khẳng định em yêu anh nhiều hơn cô ấy? Tất nhiên, những lời này cô không dám nói ra...
Biệt Thự Đế Cảnh Hoa Mỹ, người con gái không ngừng tránh né, người đàn ông lại liên tục mạnh mẽ. Tống Doãn Ninh không hiểu, anh ta làm sao có thể khỏe đến vậy, hại cô đau nhức không thôi.
Khánh Dạ Tước người đầy mồ hôi vẫn quyết không tách mình ra khỏi nơi xinh đẹp ẩm ướt của cô,giọng nói tà ác:''Doãn Ninh, tôi dịu dàng với em, em không biết tự lượng sức, vậy tôi phải muốn em, cho đến khi em khuất phục"
Nước mắt của cô rơi xuống vài giọt,"Nếu tôi cả đời không khuất phục, anh sẽ vẫn hành hạ tôi thế này sao? Xin anh, cả người tôi rất đau, xin anh...''
Khánh Dạ Tước nhìn thấy cô khóc cũng rất đau lòng, nhưng tại sao cô không chủ động một chút! Không lẽ cô dù một chút rung động với anh cũng không có. Anh yêu cô, thật sự rất yêu.
"Tống Doãn Ninh, em yêu tôi không? Chỉ cần em yêu tôi dù chỉ là một chút, tôi cũng quyết tâm cho em được hạnh phúc nhất trên đời."
"Anh nghĩ tôi sẽ yêu người chỉ biết sắc dục như anh?"
Khánh Dạ Tước cười đểu:"Anh không ham mê sắc dục, có trách chính là do em quá mức xinh đẹp, đẹp động lòng người. Anh thích con người em, tính khí thủy chung, đáng yêu lại thu hút của em."
Doãn Ninh kéo chăn qua muốn đứng dậy,"Anh về đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Chỉ vì một lời nói của cô, ngọn lửa chiếm hữu của anh dâng lên hừng hực, anh kéo cô ngồi trên đùi mình:"Ninh Ninh, tôi nói rồi, đều là em tự chuốc lấy!". Xem ra anh đã quá nhẹ nhàng với cô, cần phải mạnh tay hơn một chút cô mới có thể là của anh được.
Khánh Dạ Tước bế cô vào bồn tắm, mặc kệ cô có vùng vẫy, anh vẫn tắm kĩ cho cô. Nhưng nhìn những vết bầm đó, anh lại lo lắng. Nghĩ vậy, anh lập tức lau người cho cả hai rồi ẵm cô đi ra khỏi biệt thự"
Doãn Ninh hét lớn:"Lợn đực! Anh đưa tôi đi đâu?"
Anh cười gian manh:"Đừng nóng! Nếu không tôi liền tại đây không ngại cùng em ra ra vào vào". Doãn Ninh mặc đỏ như táo, đập mạnh vào ngực anh,"Bỉ ổi".
Mười phút sau, xe dừng ở biệt thự Hoàng Thất Li Hương, cũng là nơi lần đầu tiên của cô bị chính người đàn ông này phá hoại, không ngừng chiếm đoạt.
Anh nhanh chóng mở cửa xe,:"Em yêu, tới nhà rồi!"
Doãn Ninh không muốn rước phiền phức, cô lập tức nghe theo,"Vết thương của tôi còn chưa lành,đừng nói anh lại muốn."
Khánh Dạ Tước lắc đầu một cái, thân hình cao lớn lần nữa ôm chầm cô rồi dẫn cô đi thẳng lên lầu."Em ngồi yên! Tôi chỉ là muốn trị thương cho em"
Dù sao anh quá điên cuồng làm cho cô muốn chết đi. Ai bảo cô ngạo mạn, không nghe lời.
Gần nửa tiếng sau, Tống Khiêm đi đến bên cạnh anh, giọng điệu đùa giỡn:"Cô gái này thật đẹp! Sao? Tối như vậy còn kêu tôi đến đây! Đừng nói cậu thương người ta?"
Khánh Dạ Tước đáy mắt đỏ lên, tên này khen Doãn Ninh của anh xinh đẹp, hắn có tư cách sao?
"Đừng nói nữa, lo chữa thương cho cô ấy đi!"
Anh tất nhiên không yên lòng liền đi theo Tống Khiêm từng chút, ngồi gần sát bên Doãn Ninh. Anh đang ghen sao? Tất nhiên rồi, chỉ cần cô đang xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, anh lại không kìm lòng được muốn hôn cô thật sâu, công bố chủ quyền. Nhưng giờ khắc này cô đang trị thương, anh chỉ có thể nằm sát bên cô.
Sau khi Tống Khiêm đi, anh suy tư ôm chặt lấy cô. Ninh Ninh, anh thật ngốc! Anh lại vì một cô gái gặp lần đầu mà yêu sâu đậm, yêu hơn tất cả. Ở cạnh anh, nếu không, một ngày nào đó...người em yêu sẽ từ bp3 em mà đi.