Gia Cát tiên sinh chất vấn Tần Minh.
– Ngươi lấy thứ binh khí này ở đâu?
Tần Minh cuối đầu không nói mà thầm nghĩ « Hôm nay quả thật xui xẻo, tự nhiên gặp phải Vô Tình công tử của Thần bộ ti».
– Ngươi có muốn xem thử sự lợi hại của thứ vũ khí này không? – Lãnh Huyết vừa nói tay vừa mân mê như đang thưởng thức Huyết Trích tử, còn cố ý làm cho các răng cưa bên trong khớp lại, phát ra mấy điểm âm thanh rợn người.
Tần Minh liền hồn vía lên mây, hốt hỏang nói:
– Đừng…Được, tôi nói… Đây là do tôi tìm được trong lúc đánh cá. Ba đời nhà tôi đều làm nghề đánh cá, hôm đó tôi đánh cá suốt một ngày một đêm mà không thu bất kì thứ gì, sau đó, tôi lại vớt lên được một cái hộp. Lúc đầu tôi nghĩ trong đó nhất định có rất nhiều báo vật, chẳng ngờ, bên trong ngòai binh khí ra thì không có một thứ gì khác cả.
– Thế nhưng ngươi cũng không nên dùng mấy thứ binh khí đó để giết người chứ – Lâm Phong thầm nghĩ……
– Tôi không nghĩ nó lại có uy lực lớn như thế! – Tần Minh nhỏ giọng thì thầm.
– Những thứ binh khí khác ở đâu?
Gia Cát tiên sinh đã đóan ra vì sao binh khí của Thành Đỉnh Thiên lại tái xuất trên giang hồ.
– Vẫn còn ở nhà của tôi – Tần Minh vội la lên để chứng minh những gì hắn nói là thật.
– Ngày mai ba con hãy đi cùng hắn đem số binh khí đó về đây.
Gia Cát tiên sinh thầm lo ngại, binh khí của Thành gia cho dù để người không biết võ công sử dụng cũng có thể lấy một địch trăm, nếu như để chúng rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả thật không thể tưởng tượng được, huống chi, chuyện này còn liên quan đến thân thế của Vô Tình và Thiết Thủ.
Lâm Phong sáng sớm đã bị Kim Kiếm và Ngân Kiếm lôi dậy từ trong chăn.
– Thiếu chủ, chúng ta cùng đi lấy binh khí nha, nghe nói tất cả đều là tuyệt thế thần binh, người không hiếu kỳ à?
– Tại sao phải hiếu kỳ? Số binh khí đó có thể so với AK47 chắc?
Lâm Phong hiện tại rất bực mình, hôm qua đã bị dọa một trận kinh hãi rồi, hôm nay đi tìm binh khí, khẳng định sẽ gặp bọn Lăng Tiểu Cốt, nên dù có thế nào, y tuyệt đối không nên đi ra ngòai. Lâm Phong còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này để quay về làm một đại thiếu gia lắm, tuyệt đối không thể bỏ xác tại nơi này đuợc.
Lâm Phong thật không muốn đi chút nào, Gia Cát tiên sinh cũng không muốn y đi, y biết rõ là tiên sinh sợ mình phát hiện ra thân thế thật sự. Vì thế Lâm Phong cùng tiên sinh phối hợp, kiên quyết không đi.
– Thế thúc…Tần Minh đã chết, còn binh khí thì không tìm thấy – Thiết Thủ báo cáo với Gia Cát tiên sinh.
Truy Mệnh suy nghĩ một chốc rồi nói:
– Sự việc đã bị tiết lộ ra ngòai từ sớm…
– Nhất định có nội gian. Lãnh Huyết kết luận.
Lãnh Huyết quả nhiên thông minh nhất nha! Vô Tình sùng bái nhìn Lãnh Huyết, sau này nhất định phải theo hắn học hỏi mới được!
Vô Tình hiếu kỳ nên truy vấn Lãnh Huyết:
– Lãnh Huyết, tại sao đệ lại nói vậy?
Lãnh Huyết tất nhiên là theo dõi Tuyết Di. Đại ca, ngươi tìm sai hướng rồi, tìm Tang Chỉ Nghiên mới phải. Lâm Phong lo lắng không biết có nên nói cho Lãnh Huyết biết hay không. Liền lúc đó, Tuyết Di đã lộ ra nét kinh sợ.
-Nhị đệ, đây là quần lót của Vô Tình, đệ lấy đi!
Tuyết Di đưa cho người kia cái quần lót mà hôm qua y thay ra, cư nhiên giao quần lót của mình cho một nam nhân khác. > ‘‘<. Nam nhân đó kích động đón lấy, đưa lên mũi ngửi, tay mân mê nó đến si dại…
Tuyết di liền muốn nôn, nàng thật tình chịu không nổi. Nàng rất vất vả mới tìm được đứa em chồng này mà nay nó cư nhiên lại bị Vô Tình biến thành một nên biến thái như thế này.
Mặt Lãnh Huyết đen lại, mặt Vô Tình càng đen hơn…Thảo nào, dạo gần đây Tuyết Di luôn rất tốt bụng, luôn may y phục mới cho mình, thì ra là để đem y phục của mình cho cái tên biến thái này đây!
– Nhị đệ, ngươi với Hoa cô nương mới chính là một đôi – Tuyết Di nhịn không được bèn khuyên nhủ hắn.
-Đại tẩu, ta nghĩ cả đời này ta cũng không thực hiện chuyện đó được đâu.
Mặt Vô Tình đen xạm lại, thật hận là không thể tự mình đọat lấy cái quần lót đó rồi ra sức nện cho tên biến thái kia một trận. Nhưng hiện tại tay của y đang bị Lãnh Huyết nắm chặt. Thật là sỉ nhục, đại sỉ nhục!
– Đại tẩu, tẩu cứ yên tâm, ta nhất định không mang chuyện này ra nói với Vô Tình đâu. Ta cũng nhất định sẽ vì đại ca mà báo thù!
Chờ kẻ kia đi khỏi, Lãnh Huyết liền lao ra chất vấn Tuyết Di.
-Tuyết Di, cuối cùng là người đang làm gì vậy hả?
Chính hắn còn không có quần lót của Vô Tình, tên kia là cái thá gì mà lại chiếm hết tiện nghi như thế chứ
Tuyết Di thất kinh:
– Các con hiểu lầm rồi, hắn là thân đệ của phu quân ta. Trước đây ít lâu ta vừa gặp lại hắn, từ lâu hắn đã tương tư Vô Tình nên cầu xin ta lấy trộm nội y của Vô Tình cho hắn. Hắn còn nói ta không giúp hắn, hắn sẽ tự tử…hắn hiện tại là người thân duy nhất của ta, ta đâu nỡ nào nhìn hắn chết chứ…
Tuyết Di càng nói càng thuơng tâm, không ngờ gã em chồng của Tuyết Di lại nhờ vả nàng giúp hắn làm một chuyện biến thái như thế.
Đột nhiên từ phía xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Lãnh Huyết vội vọt tới thì đã thất gã em chồng của Tuyết Di lảo đảo trong vũng máu, cái quần lót cầm trong tay cũng không thấy.
– Đại tẩu…..xin lỗi…..Vô Tình?…. còn chưa nói hết câu thì hắn đã tắt thở rồi.
– Nhất định là Lăng Lạc Thạch – Tuyết di căm phẫn nói – kì thực phu quân ta là do Lăng Lạc Thạch hại chết, Lý Hoan biết đuợc nên âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của hắn để báo thù cho đại ca, kết quả…Tuyết di nuớc mắt lưng tròng nói.
– Rốt cục ai là nội gian? – Lãnh Huyết lẩm bẩm
-Tang Chỉ Nghiên – Vô Tình cương quyết đáp.