Hai người đều trầm mặc thật lâu.
Dù thế nào Sài Lập Tân cũng không nghĩ đến, năm đó hắn xin Diệp Nhiên cứu Hứa Tấn Giang, cũng chỉ giành giật được mười năm cho y. Vậy hắn trở về, tới ngày 12 tháng 8 mười năm sau rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Sài Lập Tân nhíu mày, đối với những thứ này, hắn không làm gì được, chưa từng có cảm giác bản thân nhỏ bé và vô lực rõ ràng như bây giờ.
– Căn phòng… căn phòng đó là sao?
Tiêu hóa nửa ngày, rốt cuộc hắn nhớ tới hỏi Hứa Tấn Giang chuyện này.
Hứa Tấn Giang ngẩng đầu, thần sắc hơi nghi hoặc.
– Phòng gì? – Y hỏi lại.
Sài Lập Tân không để ý lắm, chỉ nóng lòng tìm kiếm căn nguyên vấn đề, nếu hắn làm rõ việc này thì có thể trở về được, trở lại chuyện còn chưa phát triển đến trước cái ngày 12 tháng 8 không thể vãn hồi. Nhiều lần không ngừng lặp lại như vậy, Sài Lập Tân có thể xác định là: Quá khứ có thể bị thay đổi.
– Là căn phòng vừa rồi chúng ta gặp nhau. – Giọng hắn nhanh như nhắc nhở có chút hồ đồ Hứa Tấn Giang.
Sài Lập Tân vừa nói vậy, Hứa Tấn Giang mới hiểu được, y gật gật đầu đáp:
– Tiểu Tân, sau cơn hoả hoạn mấy căn phòng vẫn để trống, bên trong không có gì cả.
Sài Lập Tân bực bội chậc một tiếng.
Hắn không biết rốt cuộc Hứa Tấn Giang nghĩ thế nào, nhưng ít ra với hắn mà nói, ở nơi quỷ quái từng giam hắn ba tháng, có nói gì cũng không phải chuyện vui vẻ.
Bây giờ Sài Lập Tân không đến mức không áp chế được sự khó chịu muốn đập đồ, mở miệng:
– Tao biết! Nhưng mày thấy mấy giấy tường không? Tao từng làm ký hiệu trên đó, không phải nhiều như vậy, chúng…
Hứa Tấn Giang chỉ nhìn hắn.
Sài Lập Tân nói năng lộn xộn, biểu đạt hỗn loạn, ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng lắm hắn thấy là cái gì, nó quá điên cuồng.
Hứa Tấn Giang từ từ đứng dậy mặt đối mặt với Sài Lập Tân, y cầm tay hắn nói:
– Tiểu Tân, cậu đi theo mình.
Giọng y rất nhẹ, như hòn đá chạm vào chén rượu thủy tinh.
Sài Lập Tân giãy một chút không giãy ra được tay y, trái lại tỉnh táo lại nhờ giọng y.
Hai người lại về căn phòng đó.
Hứa Tấn Giang đẩy ra cánh cửa khép hờ, nhìn cảnh trong cửa, hai mắt Sài Lập Tân càng trừng càng lớn, hắn rốt cuộc hiểu Hứa Tấn Giang nói “không có gì” là ý gì.
Trong phòng tối om, vách tường, mặt đất, trên trần nhà, khắp nơi đều là dấu khói hun cháy đen, bốn phía trống trơn, hài cốt sau hoả hoạn xử lý sạch từ lâu, mở cửa, một luồng hơi thở âm trầm liền phả vào mặt.
Bên trong quả thật không có gì cả. Ngay cả từng lớp giấy tường Sài Lập Tân kéo xuống cũng không thấy. Không, phải nói căn phòng hắn thấy vừa rồi và hiện giờ, hoàn toàn không phải cùng một phòng.
– Trận lửa đó thiêu rụi hết đồ đạc, nơi này mình vẫn để trống. – Hứa Tấn Giang quan sát sắc mặt Sài Lập Tân, có lẽ hiểu lầm cái gì, lại vội vàng bổ sung.
– Tiểu Tân, nếu cậu không thích như vậy, mình lập tức tìm người dọn sạch sẽ nơi này, giấy tường và sàn đều có thể thay thành mới…
Trên thực tế, Sài Lập Tân không nghe rõ Hứa Tấn Giang đang nói gì lắm.
Trong lòng hắn dâng lên từng tràng lạnh lẽo.
Cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vị trí nào đó trên tường đối diện cửa gần mặt đất, hắn giãy ra Hứa Tấn Giang, chân lảo đảo bước đến, tìm kiếm mấy ký hiệu hắn từng khắc xuống. Phát hiện chữ viết vẫn còn, Sài Lập Tân chưa kịp thả lỏng, lại bắt đầu từ chỗ đường nối giấy tường muốn kéo hết cả lớp giấy tường rách nát xuống.
– Không có, không có… không thể nào, vừa rồi rõ ràng mình…!
Dù Sài Lập Tân kéo xuống bao nhiêu tờ, phía dưới đều không có lớp tường giấy khác
Như vậy vừa rồi hắn nhìn thấy, rốt cuộc là gì?
Sài Lập Tân sững sờ nhìn tay mình.
Mấy chữ viết thuộc về hắn rõ ràng trước mắt, mỗi đường nét hắn chạm vào, đều vẫn như lưu lại trên làn da hắn, mỗi nét mỗi vạch đều rõ ràng đến thế.
Mà bây giờ, chúng nó đã biến mất.
Hắn đang nằm mơ sao? Hay là ký ức hắn lại bắt đầu hỗn loạn?
Sài Lập Tân cảm giác hơi khó thở. Một lại một nghi vấn ở trong đầu hắn tập họp thành bí ẩn càng lớn, nó rất nặng, gần như sắp đè nát hắn.
– Hứa Tấn Giang, có phải tao điên rồi không?
Giọng Sài Lập Tân khô khốc, biểu tình buồn nản chưa từng có, hắn bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc có từng tỉnh táo không.
Hứa Tấn Giang đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn như người tinh thần thất thường thì thào tự nói, lại đột nhiên cất tiếng đặt câu hỏi. Y lắc đầu, đi tới bên cạnh hắn cùng ngồi xuống, sau đó dùng sức cầm tay hắn. Hứa Tấn Giang có thể cảm giác được, lúc này ngón tay Sài Lập Tân đang hơi run.
– Không, Tiểu Tân, cậu chỉ là quá mệt thôi. Theo mình về nhà được không?
– Về nhà?
Sài Lập Tân lặp lại hai chữ này.
Nhưng nơi nào mới là nhà của hắn?
Chỗ hắn ở, mười năm sau đã biến thành một công viên lớn, thậm chí ngay cả sự tồn tại của hắn cứ như nước với lửa với thế giới này. Trời đất bao la, lại không có nơi hắn dung thân.
Hắn hoàn toàn không có chỗ để về.
Rầm!
Nắm đấm đập vào vách tường, phát ra trầm đục.
Sau đó lại một đấm, rồi một đấm, chầm chậm, mỗi lần Sài Lập Tân đều dùng hết sức. Rất nhanh, khớp mu bàn tay hắn chỉ thấy máu.
– Dừng tay!
Thấy Sài Lập Tân đột nhiên như phát điên bắt đầu tự ngược. Dưới tình thế cấp bách, Hứa Tấn Giang vươn tay ôm hắn. Bọn họ một muốn vùng thoát, một cố tình không cho, kết quả hai người trọng tâm không vững, đều té ngã xuống đất.
– Tiểu Tân, cậu đừng như vậy, cậu nói một câu! Có phải khó chịu ở đâu không? Nói cho mình biết…
Hứa Tấn Giang nâng mặt hắn, giọng nói nôn nóng, ánh mắt toát ra thân thiết.
Sài Lập Tân ngửa mặt nằm dưới đất, dồn dập thở hổn hển. Hắn nhíu chặt mày một chữ không nói, lấy trầm mặc đối kháng luồng sức mạnh nhìn không thấy sờ không được lại như có mặt ở khắp nơi.
Mãi đến trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại lại thấm ướt, Sài Lập Tân lạc lối trong cảm xúc nóng nảy, lý trí dường như sắp biến mất không còn của hắn mới dần dần trở lại. Biết được Hứa Tấn Giang lại đang hôn hắn, còn đưa lưỡi vào, tên khốn kiếp vô sỉ này !
Sài Lập Tân đen mặt.
Hắn muốn chửi ầm lên miệng lại bị chặn lại. Định đánh Hứa Tấn Giang, lại thật sự bị bộ dáng máu chảy không ngừng vừa rồi của y làm có chút không thể ra tay quá mạnh được. Mà Hứa Tấn Giang quả thực là quái vật, dù có bệnh thành như vậy thì sức vẫn mạnh kinh người, Sài Lập Tân giãy dụa nửa ngày mới cuối cùng giãy thoát tay hắn.
– M*… thằng điên!
Chùi miệng, Sài Lập Tân tức quá, nói chuyện cũng không lưu loát.
– Tiểu Tân, mình…
– M* nó mày câm miệng! Đừng cho là tao không dám đánh mày thật. – Sài Lập Tân nhe răng.
Nào biết Hứa Tấn Giang lại nở nụ cười.
Nụ cười ấy đẹp tựa ma quỷ, rốt cuộc đạt được thứ mình vẫn luôn tha thiết ước mơ.
– Tiểu Tân, không phải cậu không dám. – Giọng y bình tĩnh, không chút để ý vẻ mặt kinh ngạc của Sài Lập Tân, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: – Cậu không nỡ.
– Bởi vì cậu cũng thích mình, đúng không?
Đúng không…
– …!
Sài Lập Tân há miệng, á khẩu không trả lời được.
Đ**!
Đ**!
Đ**!
Lúc này trên đầu Sài Lập Tân như bay qua một đống máy bay ném bom, Hứa Tấn Giang ném bom vào đầu hắn, trong cột khói to lớn, sau ánh lửa tận trời và tiếng nổ rần điếc tai, đầu óc hắn bị nổ tung lỗ chỗ, vỡ tan xác, đối mặt thảm trạng, chỉ còn từ này đang không ngừng liên tiếp vọng lại.
– …Đ**.
Sắc mặt Sài Lập Tân như táo bón, nửa ngày sau, hắn xách cổ áo Hứa Tấn Giang, hung tợn uy hiếp nói:
– Vậy thì sao? Thằng khốn này, mày đừng tưởng bây giờ bộ dáng bệnh tật này tao sẽ thương hại mày, càng đừng m* nó cho là tao sẽ tha thứ mày! Mày nhốt tao ở chỗ quỷ quái này, thiếu chút nữa hại chết tao, tao mãi mãi sẽ không tha thứ.
Nói, Sài Lập Tân lại cười. Hắn tươi cười trương dương, cuồng vọng như ánh mặt trời chói mắt nhất trong bóng đêm.
– Hứa Tấn Giang, không phải mày yêu tao yêu muốn chết sao?
– Vậy thì sống sót cho tao, sống lâu trăm tuổi, đây là mày nợ tao.
Sài Lập Tân buông tay ra, ánh mắt nhìn Hứa Tấn Giang vẫn lạnh lẽo.
– Tiểu Tân, xin lỗi…
Sài Lập Tân lắc đầu, không hề bị lay động.
Hắn thật muốn hỏi Hứa Tấn Giang: Giờ nói xin lỗi có ích lợi gì? M* nó đã làm lâu rồi! Sớm biết như thế lúc trước cần gì phải? Nếu không phải y làm, có lẽ này mấy thứ chết tiệt này sẽ không xảy ra. Có lẽ bọn họ còn sống tốt, có lẽ hai người cả đời đều là bạn tốt, anh em tốt. Sài Lập Tân sẽ mãi mãi không phát hiện, cái tình cảm chôn giấu sâu trong tận đáy lòng hắn, ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tấn Giang luôn khác biệt.
Trước mặt hay sau lưng, Sài Lập Tân đối với y, luôn cực kỳ dễ tha thứ. Ở trước mặt Hứa Tấn Giang, hắn không tự giác bớt nóng lại, dù cho hai người cãi nhau, đánh nhau đến cuối cùng đều sẽ hòa thuận trở lại, mỗi một lần, Sài Lập Tân bao giờ cũng tha thứ y.
Đáng tiếc lần này Hứa Tấn Giang đoán sai rồi.
Muốn Sài Lập Tân thừa nhận thích cũng không hề khó. Hắn rõ ràng nói cho Hứa Tấn Giang – hắn thích y, lại không tha thứ y.
Cánh cửa Thiên Đường và Địa Ngục, như đồng thời mở ra trước mặt Hứa Tấn Giang làm y không biết nên mừng như điên hay là khóc lớn một trận.
Ngũ quan xinh đẹp của y vặn vẹo, si ngốc nhìn Sài Lập Tân. Sài Lập Tân cho rằng y sẽ khóc lên, khi còn bé mỗi lần Hứa Tấn Giang khóc lóc sụt sịt dán hắn, cuối cùng là Sài Lập Tân sẽ luôn thỏa hiệp.
Nhưng lần này, hình như Hứa Tấn Giang cũng hiểu có số việc làm sai không thể dựa vào rớt vài giọt nước mắt liền có thể được tha thứ, y nhịn nửa ngày, run cổ họng tội nghiệp cầu xin:
– Tiểu Tân, cậu đã hứa với mình: Dù gặp chuyện gì, cũng không được đối mặt một mình. Mấy năm nay cậu đã đi đâu? Mình tìm khắp nơi không thấy cậu, cậu gầy đi rất nhiều, có phải sống không được tốt không? Còn chân của cậu… Dù không chịu tha thứ mình cũng được, cậu chỉ cần biết rằng, mình bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cậu, chỉ cần mình có thể làm được. Theo mình trở về, được không?
Tuy Sài Lập Tân biểu hiện mạnh mẽ, nhưng tình trạng thân thể hắn không lừa người được, càng không nói giấu diếm được ánh mắt Hứa Tấn Giang. Lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, trừ đôi mắt sáng đến kinh người thì cả người đã lung lay sắp đổ. Tình trạng của hắn, trông thậm chí càng tệ hơn Hứa Tấn Giang một chút.
Hắn thế này, đương nhiên Hứa Tấn Giang không thể thả hắn đi.
Nhìn ánh mắt y, Sài Lập Tân liền biết y sẽ không từ bỏ. Trải qua một vòng tâm thần rối loạn vừa rồi, Sài Lập Tân tỉnh táo lại, hắn không định nói cho Hứa Tấn Giang mười năm nay mình không đi đâu, vẫn ở ngay dưới mắt y. Sài Lập Tân có dự cảm, câu đó vừa thốt ra,thế nào Hứa Tấn Giang cũng điên rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng phải tìm một chỗ đặt chân.
Vì thế Sài Lập Tân ra khỏi club, ngồi trên xe Hứa Tấn Giang.
– Sao cậu lại tự lái xe?
Lên xe rồi phát hiện Hứa Tấn Giang ngồi ở ghế điều khiển, Sài Lập Tân thuận miệng hỏi. Trong ấn tượng của hắn, để cho an toàn, Hứa Tấn Giang ra vào đều là mang theo vệ sĩ, nhưng lần này lại ngay cả nửa bóng dáng vệ sĩ cũng không nhìn thấy.
– Tình hình bây giờ tốt hơn nhiều.
Hứa Tấn Giang cười cười.
Sài Lập Tân nghe, không quá để ý gật đầu không truy hỏi nữa. Thằng nhóc Dương soái kia từng nói cho hắn, giờ Tiềm Long thành là độc đại một nhà Hứa gia xem ra không giả.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa.
Trong xe mờ tối, chỉ có đồng hồ đo phát ra ánh sáng yếu ớt. Mà ngoài cửa xe, đèn hai bên đường như con sông ánh sáng, lóng lánh chảy ngoài cửa xe màu đen. Thân xe ở trên đường chạy như bay giống như một đuôi cá bơi, nhanh chóng qua lại nước sông cuồn cuộn này.
Cuối cùng xe chạy đến trước cửa nhà chính Hứa gia.
Bảo vệ thấy lập tức báo phòng an ninh mở cửa.
Cửa sắt màu đen chầm chậm mở ra giống như quái thú há mở cái miệng to lớn của nó.
Hứa Tấn Giang đánh tay lái làm thân xe màu đen hình giọt nước trượt vào.
– Nơi này thì chẳng có gì thay đổi, giống như trước đây. – Sài Lập Tân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đánh giá như vậy.
Hứa Tấn Giang cười cười không nói lời nào.
Xe không dừng ở nhà chính mà là men theo suối phun hình tròn đi phía khác càng sâu hơn.
– Cậu còn ở chỗ vườn hoa?
Nhìn thấy Hứa Tấn Giang gật đầu, Sài Lập Tân hơi kinh ngạc. Đã mười năm, Hứa Tấn Giang cũng đã là chủ Hứa gia, nhưng trừ bề ngoài thay đổi rất lớn ra hình như y vẫn giữ lại rất nhiều thói quen trước kia.
Hai người đến mục đích, vừa xuống xe một bóng người liền vội chạy chậm từ cửa căn nhà màu trắng ra đón đầu đối mặt Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân.
– Boss, sao anh lại không nói một tiếng liền tự chạy ra ngoài rồi? Bác sĩ đã nói, thân thể của anh đã…
– Vương Nhuệ. – Giọng Hứa Tấn Giang hơi trầm xuống, ngắt lời đối phương rồi nhường qua một bên. – Cậu xem ai đến này?
Mập mạp bị gọi Vương Nhuệ nghe vậy chuyển mắt sang bên cạnh Hứa Tấn Giang, anh chàng quan sát Sài Lập Tân, mà Sài Lập Tân cũng đang nhìn anh.
Trong ấn tượng Sài Lập Tân, Vương Nhuệ là người trẻ tuổi mặt con nít, mày rậm mắt to. Mười năm trôi qua, Vương Nhuệ cũng đã ngoài ba mươi dáng người hơi mập ra, mặt tròn càng tròn, dáng vẻ thơ ngây hồn nhiên cũng ngày càng giống người cha Vương Phú Quý.
Sau kinh nghi ban đầu, Vương Nhuệ cũng nhanh chóng nhận ra Sài Lập Tân.
– … Anh Lập Tân?
Đầu tiên là cậu như không thể tin được hỏi một câu, sau đó la to một tiếng liền xông tới Sài Lập Tân.
– Thật là anh! Trời đất tía má ơi, anh còn sống! Anh Lập Tân anh còn sống!
Cậu kích động ôm Sài Lập Tân nói năng lộn xộn không ngừng lặp lại một câu.
– Mọi người cứ nghĩ anh đã… anh Lập Tân, đêm đó em với ông già nhà em mới nhận được tin tức cuối cùng, nếu biết là anh, ông già và em tuyệt đối sẽ không…
– Đừng nói nữa, tôi hiểu. – Sài Lập Tân trầm giọng vỗ vai cậu, bảo cậu không cần giải thích. – Đã qua hết rồi.
– Nói cũng đúng.
Vương Nhuệ ha ha cười, nhân cơ hội lau viền mắt ướt át, lập tức đáp. – Đã qua hết rồi, quan trọng nhất là anh đã trở lại, anh không biết boss ảnh…
Liếc đến thần sắc Hứa Tấn Giang bên cạnh, Vương Nhuệ nói đến một nửa ngừng miệng, cậu gãi đầu có hơi ngượng ngùng, cứng ngắc sửa lời nói:
– Không có gì, không có gì, boss chính là nhớ anh đến hoảng hốt, không, cái gì… ý em là nói boss nghĩ anh, ảnh nghĩ anh… aiz aiz, em không phải ý đó… là, là…
Vương Nhuệ càng nói càng nôn, trên thương trường cái miệng lưỡi ba tấc không lạn của anh chàng, lúc này như rỉ sắt khó khăn trắc trở cả câu cũng nói không xong.
– Được rồi.
Hứa Tấn Giang lúc này xen vào giữa hai người, ngắt lời nói:
– Vương Nhuệ, cậu đi bên nhà chính nói cho ba cậu và các chú bác khác, tấm lòng bọn họ tôi nhận, hôm nay thời gian quá muộn, bảo bọn họ trở về cả đi, không nên chờ làm khánh sinh cho tôi nữa.
Vương Nhuệ vừa nghe, lại nhìn thời gian, đã qua 11h.
Nhiều năm như vậy, làm người luôn quản lý ở bên ngoài thay Hứa Tấn Giang, Vương Nhuệ rõ hơn ai hết, chỉ cần chuyện liên quan đến Sài Lập Tân cho dù là chút tin tức, những chuyện khác ở đây Hứa Tấn Giang đều bỏ qua hết một bên, dời lại, một khánh sinh nho nhỏ thì tính là gì.
Cậu lập tức lên tiếng, đáp:
– Được rồi! Em đi ngay đây.
Nói xong Vương Nhuệ lại gật đầu với Sài Lập Tân.
– Anh Lập Tân, anh yên tâm, năm đó hiểu lầm đều đã làm sáng tỏ. Giờ nếu anh trở về, thì an tâm ở, Hứa gia này nếu ai dám tới tìm anh phiền phức, Vương Nhuệ em là người thứ nhất không cho!
Nhìn Vương Nhuệ vỗ ngực cam đoan, Sài Lập Tân gật đầu “Ừ” một tiếng. Hắn không hoài nghi Vương Nhuệ có thật hay không, là vì hắn biết, Hứa Tấn Giang có thừa cách xử đẹp việc này.
Như cậu ta vội vàng xuất hiện vậy, Vương Nhuệ lại vội vàng đi.
Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang đứng ở dưới hiên cửa.
Thu hồi tầm mắt, Sài Lập phát hiện Hứa Tấn Giang nhìn chằm chằm hắn, đồng tử ướt át, ánh mắt khát vọng quả thực như con chó lớn ngóng trông chủ nhân về nhà.
– Làm gì?
Giọng Sài Lập Tân cứng rắn.
Hứa Tấn Giang nhìn dáng dấp lại không chút ngần ngại.
– Tiểu Tân, không phải mình đang nằm mơ đúng không? Thật vui, mình…
Hứa Tấn Giang cười đáp một nửa, cả người đứng không vững, nghiêng qua một bên.
– Này!
Thái độ Sài Lập Tân hung dữ động tác lại không chút ẩu tả, tay tiếp được cơ thể Hứa Tấn Giang mềm oặt.
Cũng mãi đến ôm y Sài Lập Tân mới phát hiện, cả người Hứa Tấn Giang nóng rực, mu bàn tay, trán lộ ra làn da đều nóng đến dọa người. Một phút trước người còn bình tĩnh dặn dò ra lệnh Vương Nhuệ, trong nháy mắt lại nóng thành thế này.
– Hứa Tấn Giang, này? Này…
_________
*Vương Nhuệ gọi Tấn Giang là lão bản tức ông chủ nhưng mình thấy cả 2 thật ra rất thân nên nếu để là ông chủ hay sếp, ngài thì xa cách quá, gọi bằng boss với anh cho nó thân.