Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 5




Con hẻm tối sâu hun hút.

Xa xa thoảng có tiếng còi cảnh sát, Sài Lập Tân bước ra từ cửa “Mê Dạ” men theo con hẻm nhỏ chậm rãi đi.

Con đường này hắn đã đi qua rất nhiều lần, đặc biệt gần đây, thời gian của Sài Lập Tân đột nhiên bị giam trong một ngày không ngừng lặp lại mà hắn thì không tìm ra manh mối, manh mối duy nhất chỉ có tên biến thái bắt cóc hắn.

Sau khi bị tên đó bắt giam ba tháng, Sài Lập Tân chết trong trận lửa cháy, mọi thứ cũng vì thế mà bắt đầu.

Tìm ra tên đó, tra ra bộ mặt thật của gã, có lẽ sẽ biết rõ chân tướng.

Sài Lập Tân không chắc lắm nhưng giờ chỉ có thể làm như vậy.

Đến tối nay đã là lần thứ mười lăm hắn lặp lại thứ Tư ngày 12 tháng 8 rồi. Nhiều ngày như vậy, không phải mỗi lần hắn đều có thể như nguyện, ví dụ như hôm qua hắn nói thẳng với Hứa Tấn Giang, để lỡ năm sáu phút, tên đó không xuất hiện.

Sài Lập Tân đã dần tìm ra quy luật: cùng là thứ Tư ngày 12 tháng 8, nếu làm ra những lựa chọn khác trong hôm nay, rất nhiều chuyện sẽ đi theo chiều hướng khác nhau.

Kẻ hắn phải đối phó rất giảo hoạt, am hiểu thành thạo vật lộn, cho dù Sài Lập Tân biết trước sớm cảm giác, đánh nhau mấy lần, đôi bên lại sức mạnh ngang nhau. Có hai lần, thiếu chút nữa Sài Lập Tân chế ngự tên khốn kiếp đó, cuối cùng vẫn là làm gã chạy trốn mất dạng.

Nhưng điều này cũng làm hắn xác định, phạm nhân chính là theo dõi hắn đi ra từ “Mê Dạ”. Khi biết hành tung bại lộ, hơn nữa không có cơ hội xuống tay, đối phương rất dứt khoát quay đi vào lại club.

Club “Mê Dạ” nửa đêm, hoan lạc dần lên đỉnh. Sàn nhảy tầng một biển người nhốn nháo, cảm xúc mỗi người theo nhịp điệu DJ mà hưng phấn lắc lư. Trong tình cảnh này muốn tìm ra phạm nhân, chắc chắn tựa như mò kim đáy bể.

Mấy lần Sài Lập Tân đều trắng tay trở về, dần dần cũng mất kiên nhẫn.

Khi nghe được không khí nhiễu loạn cực khẽ sau đầu, hắn xoay hông nghiêng người, hoàn mỹ né đòn thứ nhất của tên đó, ngay sau đó, trong nháy mắt đối phương chưa phản ứng lại, Sài Lập Tân xoay cổ tay động tác thành thạo liền mạch trôi chảy, giống như luyện tập vô số lần vậy, trở tay vặn cánh tay đối phương đồng thời lên gối, sức mạnh làm gã đập vào vách tường.

– Thành thật chút! – Sài Lập Tân đè thấp giọng, trong bàn tay còn lại, con dao sắc bén lóe sáng lạnh lẽo dí cổ đối phương, trong ánh sáng mờ tối cắt ra một đường máu dài.

Chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức làm người ta không thể kịp phản ứng, Sài Lập Tân đã đè ép vào tường. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đồng thời lúc lưỡi dao kề ở cổ đối phương vẽ ra vệt máu, tên đó phát ra một tiếng rên.

Âm thanh này làm Sài Lập Tân trợn mắt, nháy mắt, mặt hắn lộ vẻ không thể tin được.

Nắm tay tên đó, nhanh chóng lật người lại thành tư thế đối diện nhau. Gần đầu hẻm nên đèn bên đường rọi sáng vách tường xám của con hẻm sâu, mặt còn lại thì trong bóng tối.

Sài Lập Tân ở mặt tối.

Dù vậy cũng đủ để hắn thấy rõ mặt mũi người trong tay –

– Sao lại là cậu?

Giọng hắn kinh ngạc, lông mày nhíu chặt.

– Tiểu Tân. – Ngũ quan tuấn mỹ của Hứa Tấn Giang hơi vặn vẹo, vừa rồi mấy đòn của Sài Lập Tân vừa chính xác lại tàn nhẫn, y cũng chẳng dễ chịu gì.

– Cậu thả tay ra trước đi.

Y cựa quậy đầu nhìn Sài Lập Tân. Bởi vì động tác này, con dao sắc kề ở cổ y lại tạo ra vết thương càng sâu hơn, máu tươi tuôn ra.

Cái dây cung căng trong đầu Sài Lập Tân rốt cuộc đứt phựt.

– Con m* mày…

Lửa giận thiêu đỏ đôi mắt hắn, cũng gần đốt sạch lý trí hắn. Hắn từng nghĩ vô số lần lúc đối đầu với tên biến thái đó, vạch trần ngụy trang, phơi bày bộ mặt thật rồi tự tay kết liễu tên đó. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, khuôn mặt Hứa Tấn Giang sẽ gắn với tên biến thái khốn kiếp giấu đầu giấu đuôi này.

Một giây trước, hắn hận không thể bắt được tên này dần cho nhừ đòn, mà lúc này, Sài Lập Tân cảm giác ngực như bị người ta thọc một dao, lưỡi dao lạnh quấy rồi quấy trong máu thịt nóng bỏng, mỗi lần đều đau trùy tâm thứ cốt*.

*rất đau

Đó là sự phẫn nộ, khó chịu đựng nổi và nhục nhã dữ dội hơn trước kia gấp mười, gấp trăm lần, chúng như lửa cháy rừng rực thiêu đốt, đốt thủng ngực làm trái tim hắn sắp nổ tung.

Bị người tin cậy phản bội, đại khái chính là như thế.

– … Tại sao?

Sự nặng nề này gần như hao hết sức lực Sài Lập Tân, làm cả giọng hắn cũng khàn khàn.

Hắn chỉ muốn biết, tại sao Hứa Tấn Giang lại làm vậy. Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, có cãi vã, cũng từng đánh nhau, Sài Lập Tân thích cô độc một mình, từ trước đến nay không quen thân ai, bạn bè thì càng hiếm, nhiều năm nay cũng chỉ có mình Hứa Tấn Giang có thể chịu được cái tính xấu của hắn.

Năm đó Hứa Tấn Giang mới năm tuổi cầu xin ba mẹ giúp hắn cứu hắn một mạng, cũng giữ lại công việc của mẹ hắn. Từ đó về sau,ngoài miệng  Sài Lập Tân không nói nhưng trong lòng đã coi Hứa Tấn Giang là bạn.

Hữu nghị giữa đàn ông không cần quá nhiều lời.

Hứa Tấn Giang nói cho hắn biết – y là gay. Là một thẳng nam thẳng tắp, trong lòng Sài Lập Tân có khó chịu xoắn xuýt đến mấy, sau này cũng buộc mình nhận, ai bảo Hứa Tấn Giang là anh em của mình? Thậm chí hai lần ba lượt Hứa Tấn Giang cướp gái của hắn, Sài Lập Tân cũng đều nhịn.

Hắn tự hỏi mình không có gì xin lỗi với y.

– Tại sao mày lại làm vậy? M* nó rốt cuộc mày coi tao là cái gì?!

– Tiểu Tân, cậu đang nói cái gì?

Lúc này Hứa Tấn Giang bị hắn đè trên tường cũng mặt đầy nghi hoặc, y như là hoàn toàn không biết Sài Lập Tân đang nói gì.

– Buông dao ra trước rồi chúng ta lại nói chuyện được không?

Y nói làm Sài Lập Tân đang mất hồn mất vía lạnh lẽo âm trầm, nhướn đuôi mắt mảnh dài sắc lạnh như mũi dao, đâm thẳng vào trong lòng.

– Hứa Tấn Giang, m* mày đừng giả bộ!

– Mình…

– Câm miệng!

Sài Lập Tân càng dùng sức đè Hứa Tấn Giang hơn.

– Nói! Sao lại theo dõi tao, tại sao lại làm vậy?

Hai người đều thân cao chân dài, nghiêm khắc mà tính, Hứa Tấn Giang còn cao hơn Sài Lập Tân 3 cm. Lúc này thân thể bọn họ gần nhau, hô hấp gần gũi có thể nghe thấy được, Sài Lập Tân đang tức giận không ý thức được tư thế hai người mờ ám thế nào, đặc biệt dưới ánh sáng mờ tối, nhìn như hắn chủ động quấn quýt muốn ôm vậy.

Đôi mắt Hứa Tấn Giang thâm trầm, khuôn mặt tuyết trắng như hoa quỳnh lẳng lặng nở rộ trong đêm, y nháy mắt mấy cái vẻ mặt có chút vô tội và oan ức.

– Hôm nay cậu có hơi lạ.

Sài Lập Tân: – …

Hứa Tấn Giang: – Mình không yên tâm cậu, cho nên mới theo cậu.

Sài Lập Tân hít một hơi thật sâu, cảm xúc tàn bạo xao động sục sôi trong lòng thoáng bớt một chút. Hắn bị phẫn nộ nhất thời làm choáng váng đầu, mà Hứa Tấn Giang biểu hiện lại thản nhiên bình tĩnh nhìn không ra chút chột dạ càng làm Sài Lập Tân hoài nghi không chắc chắn.

– Giơ tay lên. – Hắn không khách khí ra lệnh.

Hứa Tấn Giang rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn làm theo.

Sài Lập Tân dùng một tay, lục lọi cả người y. Trừ một ít vật tùy thân ra không tìm được cái gì.

Nếu Hứa Tấn Giang chính là tên đó, trên người gã phải mang theo thuốc tê ống tiêm linh tinh mới đúng, Sài Lập Tân luôn nhìn y, trong thời gian ngắn vậy, y không có thể xử lý hết mấy thứ đó mà không bị hắn phát hiện.

Xem ra là mình nghĩ sai rồi.

– Cậu không phải tên đó. – Sài Lập Tân nói, liền thu hồi con dao sắc.

– “Tên đó” là ai? – Hứa Tấn Giang nheo mắt lại hỏi.

– Không liên quan đến cậu.

Nhẹ nhàng thở ra, Sài Lập Tân lại có chút khó chịu.

Nhưng hắn không muốn như ngày hôm qua, lảm nhảm lằng nhằng, giải thích linh tinh với Hứa Tấn Giang, dù có nói cái gì, qua hôm sau tất cả sẽ trở lại con số 0. Dù hôm nay Hứa Tấn Giang tin hắn thì thế nào?

Hứa Tấn Giang bình tĩnh nhìn hắn, cũng không lên tiếng.

Nhét dao vào bao, Sài Lập Tân ý thức được hai người đang ngực kề ngực, còn thiếu chút nữa là mặt kề mặt, vừa định lui ra sau Hứa Tấn Giang lại nắm hai tay, kéo hắn vào lòng.

– Cậu làm gì…!

Sài Lập Tân đen mặt, nói đến một nửa giống như bị bóp cổ mất tiếng. Ánh mắt hắn di xuống, cái thứ vừa nóng lại cứng để ở bụng hắn, hai người đều là đàn ông, Sài Lập Tân rõ ràng vô cùng.

– Vừa rồi cậu cứ cạ mình. –  Hứa Tấn Giang rất lẽ thẳng khí hùng.

Sài Lập Tân rùng mình, giơ nắm đấm liền đánh.

– Tao đ* tổ cha mày! Thả ra…!

Chảy một cổ máu, cho dù bị trúng mấy cú đấm của Sài Lập Tân, Hứa Tấn Giang vẫn cố chấp như chó vậy, coi Sài Lập Tân thành cục xương chết cũng không chịu thả tay ra.

Sài Lập Tân tức đến run người, trong một lát không giãy ra được. Trong lòng hắn rõ ràng cái này thuộc về bất khả kháng, không thể trách Hứa Tấn Giang, lấy quyền thế địa vị của y, bất luận thích kiểu gì đều có người ngoan ngoãn đưa lên cửa. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Hứa Tấn Giang không đến mức có ý nghĩ gì với hắn.

Trong lòng hiểu là một chuyện, nhưng bình tĩnh chấp nhận lại là chuyện khác. Hơn nữa Hứa Tấn Giang bây giờ còn ôm chặt hắn không chịu buông.

Nói đến thật mất mặt, sau ba tháng đó, giờ trong lòng hắn có chút ám ảnh khi tiếp xúc thân thể quá thân mật với đồng giới chứ đừng nói là Hứa Tấn Giang phát tình trước mặt hắn.

Sài Lập Tân không thể nhịn được nữa, nhắm chuẩn đầu gối Hứa Tấn Giang thụi mạnh một cái rồi giã một đấm vào bụng y, rên một tiếng, Hứa Tấn Giang rốt cuộc thả lỏng tay, cả người khom lại chầm chậm từ mặt tường trượt ngồi xuống đất.

– M*a nó mày điên rồi à?!

Vùng thoát khỏi trói buộc, Sài Lập Tân lui ra sau hai bước. Hắn thở dồn dập một nửa là kinh, một nửa là giận.

Hứa Tấn Giang cúi đầu, thân hình cao lớn co trong góc tường tối, tự dưng trông có chút đáng thương.

– Tiểu Tân, có phải cậu quên rồi không?

Sài Lập Tân trợn mắt há hốc mồm, hắn giận ngơ người, thậm chí không buồn tiếp lời. Cái giọng ai oán oan ức này là sao đây? Hắn quên cái gì?

Lúc này Hứa Tấn Giang ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm sâu thẳm.

– Hôm nay là ngày 12 tháng 8, sinh nhật của mình. Nhưng cả ngày hôm nay cậu đều không để ý đến mình, không chỉ quên sạch sinh nhật mình hết trơn, giờ ngay cả lời thật cậu cũng không chịu nói với mình…

Đầu vang lên ong ong, Sài Lập Tân như đột nhiên bị người ta đập một gậy. Hắn sững người một lúc lâu mới hoảng hốt nhớ lại, sinh nhật Hứa Tấn Giang quả thật là vào ngày hôm nay…

Thứ Tư

Ngày 12 tháng 8.