Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 34




– Là mày?

Phía sau Cyril, sơ mi hoa, vòng cổ vàng, Mặt Rỗ bộ mặt dung tục vứt kim tiêm tiêm vào tay gã.

– Là tao.

Đối mặt đầy chấn động ngạc nhiên Cyril, hắn cười cười nói.

Mặt Rỗ vừa nói xong, ngoài hai bên lan can boong tàu, bảy tám bóng người mặc đồ lặn đen đột nhiên như âm hồn xông lên.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Tiếng bắn nhau đùng đùng nhanh chóng vang lên.

Kẻ tập kích có huấn luyện bài bản, lấy ít địch nhiều, đám lính đánh thuê tạm thời tụ thành một nhóm trên tàu hoàn toàn không phải đối thủ.

Không đến mấy phút, đám lính ô hợp của Cyril liền bị tiêu diệt từng tên. Còn lại thấy thế không ổn, cũng ào ào vứt vũ khí giơ tay đầu hàng. Dù sao bọn họ chỉ là lấy tiền làm việc, nếu ngay cả mạng cũng không còn lấy tiền có ích gì.

Khi mọi thứ đã ngã ngũ, trên mái bằng, hơn nửa thân thể Cyril đã bị vào trong trạng thái tê liệt. Gã nghiêng người nằm nghiêng dưới đất, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Mặt Rỗ, trong cổ họng thở phì phò, nặn chữ nói:

– … mày… là ai?

Mặt Rỗ không trả lời.

Hắn nheo mắt, ánh mắt lướt qua Cyril ném về phía Hứa Tấn Giang bên cạnh. Thấy y xông tới bên Sài Lập Tân cẩn thận nâng người dậy, sự căng thẳng và lo lắng lộ ở bên ngoài hoàn toàn phát ra từ phế phủ, không thể nào là giả vờ được.

– Tiểu Tân, cậu chảy rất nhiều máu, dựa vào mình đừng lộn xộn. Nói cho mình biết còn đau chỗ nào? Có buồn nôn muốn ói không?

– Dài dòng…!

Hứa Tấn Giang khẩn trương quá, hỏi Đông hỏi Tây, Sài Lập Tân không chịu nổi phiền, mà lúc này cả người hắn lại đầu choáng váng hoa mắt suy yếu mệt mỏi, chỉ có thể tựa vào người Hứa Tấn Giang, điều này làm cho hắn cảm giác thật mất mặt.

– M* nó tao… còn chưa chết được!

Hắn ho rồi thở hổn hển hai hơi. Thở chầm chậm, vừa rồi đau đớn thiếu chút nữa làm hắn tắt thở mới thoáng giảm bớt chút.

Thoáng nhìn Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân thấy trên trán y máu tươi chảy dài còn rảnh quan tâm mình có phải não chấn động không liền tự dưng muốn cười. Vừa giật nhẹ khóe môi liền tác động vết thương xương sườn, kết quả mặt mũi Sài Lập Tân nhăn nhúm thành một cục, đau đến hắn liên tục hít hơi lạnh.

M*.

Thế là hắn không dám lộn xộn, an phận cho Hứa Tấn Giang ôm.

Một lát sau, Sài Lập Tân thấy hơi khá, hắn quay đầu mắt lộ ra hung dữ, nhe răng nói Mặt Rỗ nhìn bọn họ chằm chằm từ đầu tới đuôi:

– Diệp Nhiên, m* nó xem diễn đủ chưa?

Sài Lập Tân nói, không chỉ làm Mặt Rỗ bất ngờ nhướn mày, cũng khiến ngã xuống đất Cyril đồng tử co lại, biểu tình run rẩy.

– Khi nào cậu biết?

Mặt Rỗ hai tay ôm ngực, cong môi như cười như không hỏi Sài Lập Tân.

Này cười khiến Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang đều có chút không dám nhìn thẳng.

Mặt Rỗ hiển nhiên quên dung nhan hiện giờ của hắn, trên mặt đều là lởm chởm, rất giống óc chó bị đập móp, không cười thì thôi, cười thì ngũ quan dồn vào nhau tăng thêm mười phần đáng khinh.

“- Xin lỗi.

Biểu tình Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang hình như nhắc nhở hắn.

Mặt Rỗ lại cười cười, vươn tay chà xát từ từ chỗ cổ vài cái. Rồi hắn như làm ảo thuật kéo lớp da mỏng manh ra, đem cả khuôn “mặt” gồm cả một đầu tóc khô vàng bù xù, từ trên đầu hắn kéo xuống.

Mái tóc như tảo biển bung xõa, môi đỏ mọng da tuyết, một đôi mắt phượng như bức tranh dưới tay người thợ. Một giây trước ma lem, trong nháy mắt liền thành người đẹp rực rỡ bắn ra bốn phía.

Sài Lập Tân luôn cho rằng dung mạo Hứa Tấn Giang đã là nổi bật, mãi đến sau này hắn gặp Diệp Nhiên người phụ nữ này. Nếu trên đời thực sự có mỹ mạo có thể trở thành vũ khí, như vậy nhất định là như cổ vậy.

May mà Sài Lập Tân đã có sức miễn dịch đối với cô.

Thu hồi ánh mắt, hắn trả lời nghi vấn lúc trước của cô. – Là tay cô.

– Tay tôi?

Một phút trước Mặt Rỗ, lúc này Diệp Nhiên, giơ tay mình lên nhìn nhìn, giọng cô cũng khôi phục thành âm sắc đặc biệt đầy nữ tính.

Sài Lập Tân gật đầu.

– Kỹ xảo của cô và mặt nạ trên mặt không chê vào đâu được, nhưng lúc cô tiêm thuốc cho tôi, còn có thừa dịp Cyril không chú ý, lúc đưa dao phẫu thuật và bản đồ chỉ thị cho tôi, tôi đều chạm phải tay cô.

Rất mềm mại, khung xương cũng nhỏ – là tay phụ nữ.

Cyril tự tiện rời khỏi đơn vị đến Tiềm Long thành một tháng, trong khoảng thời gian này đủ Diệp Nhiên ý thức được gã đã tạo phản, tiến tới truy tra hành tung gã. Mà mai phục bên cạnh đối phương, thăm dò bàn tay phía sau sai khiến Cyril là ai, trông cũng rất giống phong cách Diệp Nhiên.

Sài Lập Tân lớn mật đoán, kết quả liền bị hắn đoán trúng.

Diệp Nhiên mỉm cười, cũng gật đầu với Sài Lập Tân, khen ngợi nói:

– Khá lắm! Không nghĩ tới bốn năm không gặp, chú mày lại có chút tiến bộ. Tôi còn tưởng cậu ngâm mình trong hương thơm, sắp quên mình là ai.

Diệp Nhiên ý chỉ, nhìn nhìn Hứa Tấn Giang bên Sài Lập Tân.

Lần này Sài Lập Tân không tiếp lời cô.

– Tiểu Tân, cổ là ai?

Ngược lại là Hứa Tấn Giang dài mặt, nhìn qua thật không vui, trong giọng cũng chua.

Sài Lập Tân nhìn y.

Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối không phát hiện được những cảm xúc nhỏ bé Hứa Tấn Giang giấu ở khóe mắt đuôi lông mày, hiện tại, biết Hứa Tấn Giang say mê mình đến thế nào, Sài Lập Tân nheo mắt lại, vừa nhẹ lại nhanh mổ môi y một cái.

– Nói ra thì dài, sau này sẽ nói cho cậu biết.

Bộ dáng hắn nói chuyện, thần thái khi hôn Hứa Tấn Giang đều cực kỳ thản nhiên, một chút không kiêng dè Diệp Nhiên cùng với thành viên chiến đội lính quanh cô.

Lúc này Hứa Tấn Giang tựa như khi còn bé vậy, bởi vì Sài Lập Tân chơi với người khác mà lòng đầy ghen tị, lại bởi một cái hôn của hắn mà vui không thôi, đem chút không vui vừa rồi quẳng lên chín tầng mây.

Bên cạnh Diệp Nhiên cúi đầu ho một tiếng.

Lúc này Sài Lập Tân mới nhìn về phía cô hỏi:

– Diệp Nhiên, cô còn có gì nói? Cứ việc nói thẳng đi.

Diệp Nhiên gật đầu, đi thẳng vào vấn đề:

– Tôi sẽ dẫn Sọ Đỏ trực tiếp trở về tổng bộ nhận thẩm vấn, theo tôi được biết, thuê gã đánh cắp danh sách là tổ chức cực đoan nào đó ở vùng Trung Đông. Sài, nhiệm vụ của cậu đã tiến hành bốn năm, giờ tôi biết vì sao cậu chậm chạp không ra tay… Nhưng tôi nghĩ cần phải nhắc nhở cậu một câu, danh sách đó là bom hẹn giờ, hơn nữa tin tức đã rò rỉ, nó sẽ đặt người cậu để ý luôn luôn trong tình trạng nguy hiểm.

Nói rồi Diệp Nhiên đưa mắt chuyển về phía Hứa Tấn Giang.

– Hứa tiên sinh, tôi nghĩ giờ anh đã đoán được thân phận và mục đích của tôi.

Hứa Tấn Giang nhìn cô một cái thật sâu. Từ trong lời của cô, trong lòng y biết người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản.

– Bốn năm trước, chính là cô phái Tiểu Tân trở lại Tiềm Long thành. Mà các người muốn, là danh sách người nắm giữ quặng mà Hứa gia giữ.

Hứa Tấn Giang một lời chính xác.

Diệp Nhiên cũng thẳng thắn gật đầu thừa nhận:

– Không sai. Hứa tiên sinh, tôi chân thành đề nghị và yêu cầu anh – giao danh sách cho bọn tôi. Chỉ cần anh đồng ý, bất luận yêu cầu hay điều kiện gì, chúng tôi đều cố gắng hết sức thỏa mãn anh.

Hứa Tấn Giang không trả lời ngay.

Y quay đầu nhìn Sài Lập Tân, từ lông mày, đôi mắt, mũi đến miệng hắn, một lần rồi một lần, như muốn in thật sâu bộ dáng hắn vào lòng.

– Tôi không có điều kiện gì khác. Chỉ có một điều – nếu các người muốn danh sách Hứa gia, vậy thì phải nhất định để Tiểu Tân thoát ly các người, hoàn toàn thả hắn tự do.

Không chỉ Sài Lập Tân ánh mắt kinh ngạc, ngay cả Diệp Nhiên cũng sững người.

Cô vốn chuẩn bị một đống lớn lý do từ chối, cũng chuẩn bị tốt Hứa Tấn Giang thừa nước đục thả câu đưa ra các loại yêu cầu. Ai có thể nghĩ đến, người đàn ông xảo quyệt khó chơi lại xói mói lại đồng ý dễ dàng đến thế.

– Không thành vấn đề.

Diệp Nhiên phản ứng cực nhanh.

Cô tranh thủ trước khi Hứa Tấn Giang đổi ý tiến lên hai bước, vươn tay nói:

– Chỉ cần anh chịu đưa danh sách cho chúng tôi, tôi có thể lập tức sắp xếp Sài xuất ngũ. Tất cả tư liệu thân phận của cậu ta, đều sẽ xóa sạch mãi mãi khỏi kho thông tin Cửu Thiên. Hứa tiên sinh, nếu không thành vấn đề, chúng ta một lời đã định?

Đỡ Sài Lập Tân đứng dậy, Hứa Tấn Giang cũng vươn tay nhanh chóng bắt tay với Diệp Nhiên.

– Một lời đã định.

– Trực thăng tiếp viện sắp đến rồi. Hứa tiên sinh, nếu anh đồng ý, tôi có thể cho trực thăng đưa anh và Sài trở về Tiềm Long thành trước. – Diệp Nhiên nói thêm.

– Vậy phiền cô Diệp rồi.

– Chuyện nhỏ thôi.

Hứa Tấn Giang và Diệp Nhiên lúc này đều mặt mày tươi cười, đôi bên vô cùng khách sáo.

Chuyện đến đây, lại bất ngờ giải quyết êm đẹp.

Mà Cyril nằm ở một bên tuy không thể nhúc nhích, tiếng Hứa Tấn Giang và Diệp Nhiên trò chuyện lại lọt vào tai rõ ràng. Gã xanh cả mặt, khuôn mặt dữ tợn, bởi vì hiệu quả của thuốc còn chưa hết, gã chỉ có thể như người chết mà nằm, này cũng làm bọn Sài Lập Tân đều có chút xem nhẹ sự nguy hiểm của gã.

Không qua bao lâu, theo như lời Diệp Nhiên, tiếng cánh quạt trực thăng liền từ xa truyền đến gần.

Dưới ánh trăng bạc, hai trực thăng quân dụng đen nhánh một trước một sau xuất hiện trong tầm nhìn của Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang.

Bởi vì bị trực thăng hấp dẫn phần lớn sự chú ý, ai cũng không nhìn thấy gân trán Cyril nổi lên,gã từng chút một cử động ngón tay ở dưới người, cuối cùng cắn mạnh móng ngón giữa tay phải.

Cùng lúc đó, trong bộ đàm Diệp Nhiên, đội viên phụ trách điều tra cả con thuyền cũng báo cáo:

“Đội trưởng, bọn tôi phát hiện một lượng lớn thuốc nổ mạnh dưới khoang thuyền! Chúng…”

Ầm –!!

Tên đội viên còn chưa nói dứt, cùng với một trận nổ đáng sợ, cả mái bằng chỗ bọn Sài Lập Tân đứng đều rung lên dữ dội. Không, phải nói là cả con tàu hàng đều đang rung mạnh, lửa cháy rừng rực từ đuôi tàu lan ra. Vụ nổ làm chấn động, còn có tiếng sắt thép bị gãy nát làm tất cả mọi người ý thức được không ổn.

– Sọ Đỏ, mày làm ra chuyện tốt!

Diệp Nhiên sắc mặt như sương, một cước đá Cyril lăn mấy vòng.

Một cái móng tay dính máu rơi ra từ trong miệng gã.

Nhìn kỹ, ngoài “Móng tay” lóe ra ánh sáng đỏ, hình đầu lâu này chính là đánh dấu độc hữu của kẻ cuồng bom tóc vàng.

Cyril nhếch môi cười, phát ra cười nhạo không tiếng động.

Bọn Diệp Nhiên phát hiện quá muộn.

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc lại liên tiếp vang vọng khắp vùng biển yên tĩnh.

Ánh lửa ngút trời, cả con tàu hàng đang lấy tốc độ mắt thường nghiêng chìm xuống.

– Còn lại người lập tức rút! Tàu sắp chìm!

Trong lúc nguy cấp, Diệp Nhiên quyết định thật nhanh.

Bởi vì thân thuyền đã nghiêng một bên, trực thăng không thể hạ xuống, chỉ có thể lơ lửng ở không trung dùng dây thừng cứu sinh kéo người trên boong tàu lên trực thăng.

Khi Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang thật vất vả kéo vào cabin, còn chưa kịp thở ra một hơi ngay sau đó tiếng nổ càng mạnh hơn bùng lên từ dưới trực thăng.

Trong tiếng nổ ầm cả không khí như đang nổ tung, phần con tàu chưa chìm còn lộ bên ngoài biển bị nổ tan xác.

Quả cầu lửa chói mắt giống như mặt trời đỏ dần dần bay lên từ trên mặt biển.

Nhiều mảnh vỡ thân thuyền và nước biển tựa như pháo hoa vỡ tung, bị bắn tung cao tới không trung. Mà nổ tung tạo ra sóng xung kích và hơi nóng cuồn cuộn cũng làm Sài Lập Tân cùng Hứa Tấn Giang đi lên trực thăng rung mạnh suýt nữa tan rã.

Hệ thống báo động của trực thăng phát ra tiếng dồn dập, phi công liều mạng kéo chuyển cần điều khiển bay lên. Sống chết trước mắt, trái tim mọi người đều đập đến cổ họng, Sài Lập Tân bản năng nắm tay Hứa Tấn Giang bên cạnh.

Ngắn ngủi mấy giây, lại đằng đẵng như cả đời.

Thân máy xóc nảy rốt cuộc ổn định trở lại.

Bọn họ an toàn.

Nhìn gò má Hứa Tấn Giang vừa máu lại mồ hôi, Sài Lập Tân không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Mà chiếc trực thăng khác lại không may mắn như vậy.

Nó bị cuốn vào vụ nổ lớn cuối cùng, người trên trực thăng không ai sống sót.