Vô Hạn Thự Quang

Quyển 3 - Chương 2: Khát vọng với hiện thực




“Đồng bọn sao?”
“Không, các ngươi còn chưa được tính là đồng bọn của ta…”
(Là đồng bọn, sẽ không hoài nghi ta…”
Lời kế tiếp của Sở Hạo khiến không khí lập tức trở nên lãnh đạm, Ares uống ực một hớp rượu lớn mới hằng hặc cười: “Cũng đúng, đúng như ta suy nghĩ, chúng ta kỳ thật chỉ là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Trong thế giới luân hồi này, lực lượng của một người không có chút ý nghĩa nào cả, cho nên mới cần giúp đỡ. Nhưng chỉ có thế mà lại phải đeo lên người cái gông xiềng có tên đồng đội kia… Vậy thì nặng nề quá, là ta vọng tưởng… Thật xin lỗi, mời ngươi một ly, cảm tạ ngươi lại giúp chúng ta vượt qua một bộ phim kinh dị nữa” Nói xong, Ares trực tiếp ôm theo chai rượu trượt ngã xuống đất, nửa người bị chất lỏng màu hổ phách xối ướt. Uống rượu không say người tự say! Ares hằng hặc cười, không nói nhiều nữa đi thẳng về phòng mình.
Bên kia, J khẽ thở dài, hắn móc trong đống đồ ăn ra mấy chai bia, vừa uống vừa nói: “Ngươi không cần trách hắn, hắn dù sao cũng không phải người của thế giới hắc ám chúng ta. Cho dù là người thừa kế của một đại gia tộc cũng sẽ không hiểu được câu chỉ cần còn sống mới có hết thảy, bằng không chỉ chuyện đùa. Sở Hạo, ta hiểu ngươi, ngày hôm qua ta đã cẩn thận suy nghĩ rồi, bây giờ bất luận ngươi có tính toán gì, có che giấu chuyện gì, chỉ cần chúng ta còn sống là được. Có thể sống sót ta đã rất cảm kích rồi…. cảm ơn.”
Sở Hạo vẫn điềm nhiên như không có việc gì mỉm cười, song đáy lòng hắn dường như có thêm một tia ấm áp. Cùng lúc đó, Trương Hằng cũng hớn hở xen vào: “Cái khác ta không rõ, nhưng ta biết ngươi là người tốt, vậy là đủ rồi. Huống hồ lần này vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, ta lúc ấy còn cho rằng thật sự phải chết rồi cơ. Nhưng nhờ có ngươi mà toàn bộ mới sống sót. Cho nên, cái gì cũng không cần nói… Bộ phim kinh dị lần tới, ta tuyệt đối sẽ theo người lăn lộn.”
Sở Hạo thì thào nói nhỏ hai chữ ‘người tốt’, mãi sau cũng từ trong đống đồ ăn lôi ra một lon bia, tu ừng ực: “Ta không phải người tốt, nhưng là người biết chịu trách nhiệm có thể tin tưởng được… Nếu các ngươi còn tin ta, tuy rằng chúng ta chưa được coi là đồng bọn, nhưng ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm cho tính mạng của các ngươi…”
Bên kia, sau khi Tom bị Maria tống về phòng của hắn, nơi này chỉ còn lại hai chị em. Emily bỗng lên tiếng: “Tại sao em lại đối xử với Sở hạo như vậy, nói cho chị biết đi, Maria. Tom có thể vì nghĩ không thông mà cảm thấy phẫn nộ. Nhưng em và chị sao có thể không hiểu chứ. Ở bộ phim vừa rồi, tất cả đều là nhờ Sở Hạo chúng ta mới còn sống.Em vì sao lại nhắm vào hắn chứ?”
“Không bắt chúng ta phải hi sinh hay thực hiện nghĩa vụ bất công trong khi hắn là người thâm niên. Sở Hạo có thực lực cùng năng lực, hơn nữa y theo định nghĩa về thế giới luân hồi thì nói thật, hắn không trực tiếp vứt bỏ chúng ta, hay biến mọi người thành cái máy rút điểm thưởng là tốt lắm rồi. Chỉ vậy thôi đã đủ nói lên hắn là người tốt có thể tin tưởng được. Chuyện này em hiểu!”
Maria trái với biểu hiện đại tiểu thư được nuông chiều khi ở trước mặt đám người Tom, giờ phút này nàng thể hiện dáng vẻ tỉnh táo ngồi ngay ngắn trên ghế salon, thậm chí có thể nói là lãnh khốc.
“Chị à, cái thế giới này so với chị nghĩ còn tàn khốc hơn nhiều. Hiện tại chúng ta có thể may mắn sống sót, nhưng còn lần sau? Lần sau nữa? Mặc dù Sở Hạo là người tốt, nhưng hắn cũng là một trí giả, hơn nữa chỉ sợ trí lực còn vượt xa em. Trong hoàn cảnh phải có người hi sinh mới đảm bảo an toàn cho số đông, chị nghĩ hắn sẽ chọn chính mình hay là chúng ta? Đáp án này không cần nói cũng biết.”
Maria lãnh khốc tiếp tục: “Trước tiên là nói về Tom, một tân nhân đầu đất, nhưng lại là một quân cờ rất tốt, cứ để hắn đi khiêu chiến tính hợp pháp của Sở Hạo trong đội ngũ đi. Dù sao có thất bại thì cũng chỉ chết mình hắn mà thôi. Thiếu một tên như vậy không phải là tổn thất gì lớn. Nhưng nếu thắng lợi, vậy thì quá tốt rồi. Hơn nữa sau này Tom sẽ toàn lực bảo hộ chúng ta. Chúng ta sẽ vạch ra phương hướng cường hóa cho hắn, tương đương với có thêm một tên hộ vệ cực tốt. Thế không phải hay hơn sao?”
“Lại nói đến những kẻ khác, Ares Emma Burns, chỉ sợ chính là tên Ares của gia tộc Emma Burns đó. Một người thừa kế trực hệ của đại gia tộc như hắn, trong hiện thực chỉ sợ chính là một ác ma ăn thịt người không nhả xương, không đáng để tin cậy. Nhưng đây là thế giới luân hồi, chị tuy rằng không bằng em, nhưng chị cũng đã học tâm lý rồi mà? Loại người như hắn khát vọng nhất chính là được kẻ khác đối đãi thật tình, thật sự coi nhau như bằng hữu, huynh đệ, đồng bọn, vợ chồng…vv, Những thứ không chiếm được thì sẽ biến thành khát vọng. Dù sao hoàn cảnh chỗ này đặc biệt, có thể nói là hầu như đoạn tuyệt với nhân thế. Những chuyện không đạt được ở hiện thực nhưng lại có thể dễ dàng thành công ở chỗ này, dẫn tới khát vọng càng lúc càng lớn… Cho nên, chị, hãy chờ mà xem, Ares đoán chừng sẽ không tách khỏi Sở hạo bây giờ, nhưng chúng ta có thể mượn chuyện lần này và Tom để chôn xuống trong lòng hắn một hạt giống nghi ngờ. Chỉ cần đến bộ phim kinh dị tiếp theo bọn chúng chắc chắn phân liệt. Đến khi đó, chúng ta lại có thêm một tay đấm đắc lực. Hơn nữa, Ares rất có thể sẽ coi chúng ta là bạn tốt sống chân thành, không quan tâm đến tiền tài địa vị của hắn, ha ha…”
Maria nói đến đây liền cười lạnh, đặc biệt là đối với hai chữ ‘bạn tốt’ đó càng nhấn mạnh khinh bỉ không thôi, nửa ngày sau mới tiếp tục nói: “Cái gì cũng có thể là giả, chỉ có lực lượng mới là thật. Chúng ta đã vượt qua bộ phim đầu tiên, là cửa ải nguy hiểm nhất của thế giới luân hồi này. Chúng ta có đầy đủ năng lực cùng thực lực đi tranh giành địa vị của mình. Dựa vào cái gì mà phải nghe người khác xếp đặt? Chờ xem, chị, hãy trông em làm sao để tính toán bố cục cho bộ phim tiếp theo, hãy trông em…. Làm thế nào để Sở Hạo bị mọi người xa lánh, để Trương Hằng và J phản bội hắn, hoặc là hắn chết luôn. Em muốn bọn họ hiểu, cái gọi là người tốt, tín nhiệm, đồng bọn, bạn… đều chỉ là đống *** chó! Cái thế giới này là tàn khốc như vậy đấy, em muốn trở thành…”
“Người chi phối chính thức của tiểu đội luân hồi!”
(Người tốt sao! Mình là người tốt sao?)
Sở Hạo ngồi bên đống đồ ăn, vừa uống bia vừa không ngừng nhớ lại những chuyện trước kia. Từng lời nói, từng khuân mặt của các chiến hữu cuồn cuồn vụt qua. Rồi mọi chuyện cứ thế xảy ra… rất nhiều rất nhiều. Trong lúc mơ hồ, hắn dường như nghe được thanh âm nhẹ nhàng của một cô gái.
“Sở Hạo, anh là người tốt, không được quên em. Đừng nên thay đổi gì hết… Mặc dù người tốt luôn phải chịu thiệt, người tốt không được người ta hiểu, nhưng người tốt sẽ có hậu báo, người tốt là nên có kẹo ăn, Sở Hạo… Anh, tạm biệt…”
“Ai!”
Sở Hạo vụt đứng dậy… hắn biết, hắn đã quên mất cái gì đó, không, rất có thể là quên đi người nào đó. Người ấy nhất định rất quan trọng đối với hắn. Mà hắn, không nên, hắn không nên mất đi những ký ức ấy, chúng so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn. Hắn không nên mất đi!
“Chủ thần, định giá đổi thời gian tới thế giới thực” Sở Hạo đứng trước chủ thần lớn tiếng hô.
“Đổi thời gian đến thế giới thực… Tiêu hao một chi tiết cấp D, mỗi một ngày trong thế giới thực cần 50 điểm.”
Sở Hạo hơi trầm tư một lát, sau lại nhìn tới điểm số của mình. Hắn vốn còn dư 500, sau bộ phim Daybreakers, giải thích quy tắc cho người mới được 500, giết mấy tên thoái hóa giả lẻ tẻ ở đường cống ngầm, hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến được 3000 và một chi tiết C, cuối cùng là giết tên thoái hóa giả cao cấp thưởng 7000 điểm cùng một chi tiết B. Tổng cộng là 12800 điểm, một chi tiết B và một chi tiết C.
“Như vậy, đổi lấy thời gian ở thế giới thực…”
“Chờ một chút.”
Bỗng nhiên Trương Hằng cắt đứt lời Sở hạo, hắn xen vào: “Ngươi muốn về thế giới thực à? Vậy thì tốt, ta cũng đang có ý này, lúc trước ta đã xem quy tắc đổi rồi, không rẻ nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Thế nào? Chúng ta cùng về một chuyến nhé? Ta muốn lập tức đi xử lý một việc, rất gấp.”
“Ta cũng có chuyện cần làm.” J đứng lên nói, trong ánh mắt thoáng hiện thần sắc ôn nhu, không biết là đang nhớ tới ai.
Sở Hạo nhìn hai người, không lên tiếng. Dựa theo quy tắc, ba ‘đại nam nhân’ rất không tự nhiên cầm tay nhau đứng trước chủ thần, bọn họ đều đổi lấy thời gian 30 ngày.
Ngay khi hoàn tất trao đổi, ba người lập tức sa vào cảm giác nửa tỉnh nửa mê, không biết qua bao lâu, đợi khi Sở Hạo khôi phục tinh thần thì hắn phát hiện ra mình đang đứng trong một tầng hầm đen kịt, nơi này… tựa hồ là chỗ hắn đứng trước khi tiến vào chủ thần không gian.
Bên trong căn cứ.
Hiện hẳn là người đi nhà trống rồi.
Đúng lúc Sở Hạo trở về thế giới thực, trong một khu rừng nguyên thủy ở châu Mỹ, một cô bé mười hai mười ba tuổi, mặt mày sầu khổ ngồi vắt vẻo trên cây. Nàng đang định ăn một bữa dã chiến thì khối khối ngọc bội treo bên người đột nhiên phát sáng. Thiếu nữ nhìn nó mà không thể tin được, dụi dụi mắt một cái rồi đột nhiên lớn tiếng hoan hô. Nhưng cũng vì hưng phấn quá độ nên nàng quên mất mình đang đứng trên cây, trong lúc tung tăng tựa chim xe đó, thân thể mất thăng bằng nghiêng nghiêng chúc xuống, ngã lộn nhào. Mơ hồ còn nghe được tiếng kinh hô và âm thanh lẩm bẩm lúc trước của nàng.
“Tìm được ngươi rồi, chủ thần không gian! Em tìm được rồi, sư huynh… Em tìm được dấu chân của anh rồi!”