Vô Hạn Thự Quang

Quyển 15 - Chương 10: Khẩn cấp




Giáo sư Macartney của nước Pháp là một nhà sinh vật học cũng là nhà thực vật học rất nổi tiếng trên thế giới, ngoài ra ông ta cũng rất say mê với việc nghiên cứu trong lĩnh vực gien, mấy năm nay ông ấy tập trung nghiên cứu về sự biến đổi gien trên khoai tây, nhưng thật đáng tiếc, bởi vì loài người càng ngày càng chống lại việc biến đổi gien trên thức ăn, cho nên kinh phí cho việc nghiên cứu của ông ta càng ngày càng ít đi.

Nhưng đúng lúc ông ta đang rất phiền não, lúc ông ấy vẫn đang cố gắng giải thích cho mọi người hiểu cái được gọi là biến đổi gien cũng không nhất định đều nguy hại, đột nhiên, hôm nay chính phủ nước Pháp lại tìm đến ông ấy, yêu cầu ông ta lập tức theo các nhân viên chính phủ đi bằng máy bay đến một nơi nào đó, đồng thời cũng cho phép ông ta mang theo người nhà của ông, bao gồm cả anh trai, vợ, con cái và hầu như tất cả những người thân trực hệ của ông đều được cho lên máy bay.

"Macartney, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, dường như đây không phải là chuyện nhỏ rồi." Anh trai của Macartney, một thương nhân bất động sản thành công, ngài Reidar tỏ vẻ lo lắng hỏi. 

Macartney cũng cảm thấy hơi mơ hồ, ông ta tỏ vẻ chính mình cũng không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng suy đoán một chút, có lẽ việc này có liên quan đến chuyện bí mật của chính phủ, nhưng chuyện này cũng rất kỳ quái, tại sao phải dẫn theo cả người nhà của ông ta, càng vô lý hơn nữa là, kế hoạch bí mật gì mà lại cần sử dụng đến nhà sinh vật, thực vật học như ông ta như thế chứ? Ông ta cũng không biết gì về lĩnh vực hàng không, cũng không nghiên cứu về năng lượng hạt nhân, càng không biết gì về các loại vũ khí.

Cho dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng đã bước lên máy bay, sau khi bay hơn nửa ngày, máy bay đã đáp xuống một sân bay trên một hòn đảo nhỏ, khi bọn họ vừa bước xuống máy bay, lập tức bị một đội quân dẫn đi, lần này trong lòng tất cả mọi người lại càng thấp thỏm hơn, trụ sở bí mật, quân nhân, hòn đảo nhỏ... Xem ra đã có gì đó không được ổn cho lắm.

Nhưng bọn họ cũng không bị chịu cực hình gì, cũng không bị bức cung hay cưỡng ép gì, những quân nhân này dắt bọn họ đi thực hiện một loạt những cuộc kiểm tra thân thể, sau đó chỉ một mình Macartney lập tức bị dẫn ra ngoài và đưa tới một cái lều lớn mới được dựng lên, cũng ở nơi đó, ông ấy đã gặp được rất nhiều người quen, trong cái lều lớn này có ít nhất hơn hai mươi nhà sinh vật học nổi tiếng thế giới, trong đó có rất nhiều vị Macartney đã từng tiếp xúc qua, điểm mấu chốt là ngoại trừ người nước Pháp ra, thì các nước như Anh, Mỹ, nước Z và nhiều quốc gia khác, nếu nói rằng các tổ chức khủng bố mượn danh nghĩa chính phủ để bắt cóc bọn họ, chuyện này quả thật rất khó mà tin được đúng không? 

Lúc các nhà khoa học đang suy đoán và rất lo lắng thì một sĩ quan trung niên người châu Á đã lập tức bước vào trong lều, đương nhiên, sĩ quan trung niên người châu Á này dường như cũng không phải là người giỏi trong việc giao tiếp, hắn đi thẳng tới chỗ nhô cao trong lều, rồi nói rằng: "Kính thưa các quý ông và quý bà, tôi tên là Từ Kiệt, là thiếu tá của đội quân Luân Hồi thứ chín, tôi tới đây để giải thích cho quý vị một vài tình huống."

"Khoan đã."

Đột nhiên, một nhà khoa học ước chừng hơn sáu mươi tuổi đã lên tiếng hỏi: "Ta không biết đội quân Luân Hồi là cái quái gì, ta muốn gặp cấp trên của ngươi, tự dưng áp giải ta đến nơi này, các ngươi biết đây là việc làm phạm pháp không? Có lẽ các ngươi chỉ là người cấp dưới, hãy bảo cấp trên của các ngươi đến gặp ta, chiều tối hôm nay ta có một cuộc hội thảo rất quan trọng cần được tiến hành, ta không có thời gian để ở nơi này cùng với các chính trị gia!" 

Từ Kiệt bĩu môi một cái, hắn cũng không để ý gì đến yêu cầu của nhà khoa học này mà tiếp tục nói: "Chuyện tôi sắp nói ra đây, e rằng có mối liên quan khá lớn đối với các vị ở đây... Một câu thôi, thế giới sắp bị hủy diệt."

Nói đến đây, Từ Kiệt lập tức nhìn về phía các nhà khoa học, nhưng thật đáng tiếc vì hắn chẳng thấy bất kỳ ai tỏ ra ngạc nhiên một chút xíu nào mà trái lại hắn nhìn thấy các nhà khoa học đang dùng ánh mắt rất lạ lẫm hoặc xem hắn như bị người bị bệnh tâm thần trố mắt nhìn hắn, hắn chỉ có thể nói tiếp một cách rất bất đắc dĩ: "Sự thật này thật khó để quý vị có thể tin được đúng không? Mời các quý ông, quý bà suy nghĩ kĩ thử xem có bất kỳ tổ chức và thế lực nào trên thế giới này có thể trực tiếp đi đến các quốc gia khác nhau của các vị và tập hợp tất cả các vị về đây không? Tôi nghĩ là không có đâu, các vị nghĩ thử có hay không?"

Lúc này các nhà khoa học liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhận ra những nhà khoa học đang tập trung ở chỗ này đến từ ít nhất mười quốc gia khác nhau trở lên, trong đó lại có nhiều nhà khoa học của năm quốc gia bất hảo, tuy bọn họ chuyên tâm với lĩnh vực nghiên cứu riêng của mình, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là bọn họ không am hiểu về những lĩnh vực và sự việc khác, trên thực tế, chỉ xét riêng về chỉ số IQ thì IQ của bọn họ đủ để đè bẹp ít nhất chín mươi chín phần trăm loài người trên thế giới, mỗi vị khoa học ở đây đều xem như là một người thông minh tuyệt đỉnh, câu hỏi của Từ Kiệt bảo bọn họ suy nghĩ kĩ một chút lập tức giúp bọn họ hiểu thấu, đương nhiên là không có, không có khả năng đó, trừ khi những quốc gia này đã liên kết lại để đưa bọn họ tập trung lại một chỗ. 

Nhưng điều này lại càng trở nên đáng sợ hơn, mặc dù năm quốc gia bất hảo có hợp tác với nhau, nhưng tuyệt đối vẫn không có khả năng liên kết lại để bắt cóc các nhà khoa học ở những quốc gia khác nhau, chuyện này thật khó tin, cũng tuyệt đối không thể nào xảy ra, nhưng nếu nó đã thật sự xảy ra thì có nghĩa là đã có chuyện rất hệ trọng đã xảy ra, ví dụ như... Tận thế...

Lập tức, tất cả mọi người đều tỏ vẻ bối rối, tất cả bọn họ đều nhìn Từ Kiệt. Từ Kiệt với vẻ mặt tươi tắn nói rằng: "Bây giờ các vị tin rồi chứ? Được, tôi cũng không tiếp tục làm lãng phí thời gian của các vị, các vị còn có những việc rất nhọc nhằn cần phải xử lý, hơn nữa tôi có nói cũng chẳng có lợi ích gì, các vị hãy trực tiếp xem qua cái này đi."

Nói xong, Từ Kiệt vỗ tay một cái, ngay lập tức vài binh sĩ từ bên ngoài bước vào trong lều, phát cho những mỗi nhà khoa học này một xấp văn kiện thật dày, trên thực tế, so với việc nói chuyện thì các nhà khoa học thích xem những thứ văn kiện này hơn, vì vậy tất cả bọn họ ở đây đều chăm chú nhìn vào xấp văn kiện này, vừa xem sơ qua, trên gương mặt các nhà khoa học đều tỏ vẻ không thể tin nổi và sắc mặt trở nên tái nhợt. 

"Không, không thể nào, tận thế, làm sao có thể biết là tận thế sắp xảy ra? Hơn nữa vì nguyên nhân gì mà tận thế? Hạt nhân? Thiên thạch? Biến đổi địa lý? Từ trường trái đất đảo lộn? Hay mặt trời thay đổi? Bên trên chưa đề cập đến chuyện gì hết, đột nhiên lại nói đến chuyện tận thế, điều này là không thể!" Một nhà khoa học trong số đó lập tức vỗ mạnh lên đống văn kiện và hét lớn.

Từ Kiệt xòe hai bàn tay ra và nói: "Thật ngại quá, cụ thể là dạng tận thế gì, đừng nói gì đến các vị mà ngay cả tôi cũng không biết, có lẽ những người biết đều là những người cấp trên." Từ Kiệt nhấn mạnh ba từ người cấp trên, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Sau đó hắn tiếp tục nói: "Huống hồ các vị đây cũng có tư duy logic căn bản, suy nghĩ kĩ một chút, quả thật nếu chưa xác nhận là tận thế, quan chức chính phủ cấp cao của các quốc gia đều là những người ngu dốt lắm sao? Bọn họ sẽ tiến hành những việc chuẩn bị như vậy sao? Không gạt gì các vị, trước khi tôi tới đây đã xem qua bảng báo cáo thống kê công tác, tính tới thời điểm hiện tại, ít nhất đã đưa được hơn một trăm triệu tấn các loại nguyên vật liệu vào trong bán vị diện rồi, hơn nữa việc chuyển vận vật liệu còn cần phải đẩy nhanh tiến độ, các vị cảm thấy chính phủ các nước có dư nhiều tiền để tiêu xài hoang phí sao, riêng chi phí sử dụng cho việc vận chuyển thôi cũng đủ làm cho các quốc gia nhỏ trực tiếp phá sản." 

Lúc này Macartney cũng đã xem xong bảng báo cáo, tuy ông ta chưa nói một lời nào, nhưng trong lòng thật sự đã cảm thấy quá kinh khủng đến nỗi không thể nói được lời nào, chuyện như vậy, đơn giản là rất khó có thể chấp nhận ngay được, tận thế... Hơn nữa đã xác nhận sẽ xảy ra sau hai mươi hai ngày nữa, thậm chí còn có thể xảy ra sớm hơn nữa, tiếp đến trong văn kiện còn tiết lộ một vài chuyện, như con người đã phát hiện ra một bán vị diện, đúng, trên tài liệu đã ghi rất rõ ràng và tỉ mỉ về bán vị diện này, đây cũng không phải là không gian vũ trụ ở vị trí của bọn họ, mà là một vùng không gian không hề thông với bất kì một không gian nào khác, kích thước, điều kiện khí hậu của bán vị diện kia, vân vân… Tất cả những thứ đó đều được ghi chép trên văn kiện, kỳ thực lúc xem đến đây, Macartney lập tức đã hơi tin về chuyện ngày tận thế đã đề cập trong văn kiện, nhưng chỉ có những gì tận mắt nhìn thấy mới là sự thật, nếu đã tập hợp tất cả bọn họ lại ở đây, lại đề cập tới chuyện bán vị diện, vậy thì khẳng định đến lúc bọn họ được dẫn đi tận mắt xem cái bán vị diện này, chuyện thật hư thế nào đến lúc đó lập tức sẽ được phơi bày rõ ràng.

Lúc này, một nhà khoa học lập tức nói rằng: "Trên phần văn kiện này có một vài chuyện rất khó hiểu và không thuyết phục, cái được gọi là bán vị diện là cái gì? Rốt cuộc là nói về một phát hiện nào đó về một hố sâu, hay là hiện tượng bóp méo không gian? Hoặc là cái gì khác? Mà lại nói là cũng không liên thông với không gian khác, vậy thì làm sao chúng ta có thể đi đến được cái được gọi là bán vị diện đó? Cộng thêm vấn đề về diện tích đất của nó, các ngươi cảm thấy ta sẽ tin rằng với diện tích và kết cấu của cái khối đất này mà sinh ra được trọng lực giống đến chín mươi phần trăm trọng lực của trái đất sao? Ngươi thật sự cho rằng vì ta là một nhà động vật học cho nên chẳng có một chút kiến thức gì về vật lý sao?"

Từ Kiệt nhún vai, không biết làm gì hơn nên hắn nói rằng: "Tận mắt nhìn thấy thì sẽ biết thôi, tôi tới đây cũng chỉ để nói sơ lược tình hình cho các vị biết mà thôi, sợ trong lúc nhất thời các vị không thể chấp nhận được sự thật này, những người lãnh đạo chủ yếu đang chỉ huy các công việc trong bán vị diện, ngoài ra một gian phòng thí nghiệm đã được xây dựng ở bên trong, tôi nghĩ có rất nhiều những vị đồng sự quen thuộc đã đến công tác ở đó, thời gian đầu chắc chắn sẽ rất căng thẳng, các vị, hay bây giờ chúng ta lập tức đi đến bán vị diện nhé?" 

Các nhà khoa học đương nhiên đang ước ao có thể lập tức nhìn thấy cái được gọi là bán vị diện, tuy bọn họ cũng không phải là nhà khoa học nghiên cứu về lĩnh vực vật lý, nhưng vẫn rất am hiểu về vật lý thường thức căn bản, nói không chừng, việc ai phát hiện ra cái bán vị diện này đã đủ để cho người đó nhận được vài giải thưởng Nobel, cũng đúng vào lúc này, đột nhiên mọi người nghe được tiếng báo động phòng không, sắc mặt Từ Kiệt lập tức trắng bệch ra, trực tiếp ra lệnh cho tất cả các nhà khoa học đợi ở chỗ này và không nên động đậy gì, lại ra lệnh cho các binh sĩ ở bên ngoài lều đảm bảo an toàn cho bọn họ, sau đó tức tốc chạy mất hút ra bên ngoài.

Trong lòng của các nhà khoa học đương nhiên đang rất lo lắng, bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đang phập phồng lo sợ, hơn mười phút sau, Từ Kiệt lại trở vào với gương mặt ủ rũ nặng nề, sau lưng hắn còn có vài binh sĩ và hai thanh niên người châu Á đang mặc đồ lặn, một trong số hai người bọn họ còn bị đánh đến bầm dập mặt mũi.

"Còn bảo cái gì là không sơ hở một chút nào, đây mà cũng gọi là không một chút sơ hở sao? Chúng ta là đội quân Luân Hồi! Chúng ta không phải là thứ quân đội tạp nham, việc này có lẽ không ổn, xem như danh tiếng của sư đoàn thứ chín của chúng ta đã bị bôi bẩn... Hai người trẻ tuổi các ngươi cũng giỏi quá nhỉ, lại còn dám lặn xuống biển để đến nơi này, từ khi nào nước Z lại xuất hiện những nhân tài như các ngươi vậy chứ, sao ta không biết..." 

Từ Kiệt lạnh lùng hét lớn vào mặt hai người họ, vừa nói chuyện vừa ra hiệu cho các nhà khoa đi theo hắn, nhưng mọi người vừa bước ra khỏi lều chưa được vài bước, đã lập tức nhìn thấy một chàng thanh niên đang vừa chăm chú xem văn kiện vừa đi tới ngay trước mắt bọn họ, Từ Kiệt lập tức chào hắn, chưa kịp nói lời nào thì người thanh niên kia đã đáp lễ lại rồi lập tức quay sang nói với hai thanh niên người đã lặn xuống nước rằng: "Các ngươi chính là những người đã lặn xuống nước để đến được đây sao? Ai trong số các ngươi là Phương Chính?"

Phương Chính trong lòng rất hoảng hốt, nhưng vẫn đứng ra và nói rằng: "Ta chính là Phương Chính, ta muốn gặp người lãnh đạo của các ngươi, ta muốn..."

"Ta chính là người lãnh đạo, tên của ta là Sở Hạo." 

Sở Hạo cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: "Ngươi đã khai rằng, ngươi đã mơ về nơi này... Bây giờ, ngươi kể tỉ mỉ giấc mộng của ngươi cho ta biết, tất cả các tình tiết, toàn bộ giấc mơ..."

"Ngươi là người lãnh đạo sao?" Dễ nhận thấy cả Phương Chính và Phú Quý đều không tin, các nhà khoa học gia này rõ ràng cũng không tin, nhưng Sở Hạo căn bản cũng chẳng thèm để ý bọn họ có tin mình là người lãnh đạo hay không, một mạch đi tới trước mặt Phương Chính, nhìn thẳng vào mắt của hắn, rất nghiêm túc hỏi.

"Trước khi ngươi mơ thấy cái hòn đảo nhỏ này... Có phải trong cơn ác mộng đó ngươi đã thấy được rất nhiều chuyện hoang đường và vô cùng khó hiểu không thể lí giải nổi hay không?" 

Phương Chính tỏ vẻ hơi sửng sốt, lập tức trả lời rằng: "Đúng... Đúng vậy, sao ngươi biết?"

Sở Hạo không trả lời, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn, chỉ quay sang Từ Kiệt và nói nhỏ nhẹ rằng: "Xem ra không cần tra tấn hai người kia, cũng không cần tra hỏi gì nữa... Dẫn các nhà khoa học đến bán vị diện, tiếp đãi cho tốt..."

Nói xong, Sở Hạo lập tức đi về phía căn cứ trên hòn đảo nhỏ, hắn muốn đến đó để liên lạc với những nhà lãnh đạo của các quốc gia trên thế giới, đã có tình huống khẩn cấp xảy ra... tình huống tồi tệ nhất! 

Thời điểm bộc phát của Giáo Điều Cuối Cùng...

Có thể xảy ra sớm hơn dự kiến!